Nghe Lý Khải Thiên hỏi, Lệ Quan Văn giật mình, vội vàng cụp mắt giấu cảm xúc trong mắt, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, chỉ trong khoảnh khắc liền nói: “Bẩm Thánh thượng, nô tài thấy, mặc dù Quý Phò mã không có biểu hiện thẳng thừng như Trung Thuận thân vương, nhưng cũng không kém mấy. Chỉ có điều, xưa nay tính tình Quý Phò mã vốn lãnh đạm, có thể nói ra hai câu tức tối là cũng đã chứng tỏ hắn rất tức giận rồi.”
Nghe vậy, Lý Khải Thiên trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, rồi gật đầu.
“Trẫm biết rồi. Thương thế của hai người bọn họ cũng không đáng ngại chứ?”
Lệ Quan Văn kính cẩn đáp: “Bẩm Thánh thượng, Mã thái y đã đến khám, cục u trên trán Quý Phò mã không nhỏ, Quý Phò mã xem trọng dung mạo của mình, có lẽ mấy ngày nay sẽ không bước ra cửa.”
“Thương thế của Trung Thuận thân vương, thật ra cũng không nặng, chỉ là cánh tay bị đâm một kiếm. Còn về vết thương khác, vừa rồi Thánh thượng cũng nhìn thấy rồi, khóe miệng của Trung Thuận thân vương vẫn còn bầm tím.”
“Hai người này thật là… Có phải là trẻ con đâu!” Lý Khải Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: “Lớn như vậy rồi, còn đánh nhau, trẫm cũng ngượng thay cho hai người bọn họ. Cả triều văn võ mà biết, còn không chê cười mới lạ!”
“Thánh thượng nói rất đúng.” Lệ Quan Văn vô cùng tập trung, ông ta có dự cảm, có lẽ việc cả triều văn võ đều biết chuyện này cũng không còn xa.
Trong đầu Lý Khải Thiên hình dung ra cảnh tượng Bàng Kiêu và Quý Trạch Vũ đánh nhau, khóe miệng co rút lại mấy cái như muốn cười, lại sợ mất thể diện nên phải kìm nén không cười.
Thấy vậy, Lệ Quan Văn vội cúi đầu càng thấp xuống.
Trong lúc Thánh thượng có tâm trạng thái, trông dáng vẻ dường như rất hả hê, ông ta nên làm một người vô hình, kẻo sau này Thánh thượng không vui, nhớ tới chuyện này sẽ giận cá chém thớt, trút giận lên đầu ông ta.
Lý Khải Thiên suy nghĩ trong chốc lát, mới phát hiện Lệ Quan Văn đã lui lại đứng sang một bên rồi.
Lý Khải Thiên rất hài lòng, mỉm cười, lại dặn gọi Mã thái y tới hỏi.
Cuối cùng, như có điều suy nghĩ, Lý Khải Thiên bảo Lệ Quan Văn: “Ngươi dặn người của thái y viện, cứ ba ngày đến khám cho hai người bọn hắn, nhất là Trung Thuận thân vương. Dù sao người làm hắn bị thương cũng là em rể trẫm.” Dừng lại một chút, Lý Khải Thiên lại nói: “Trẫm nhớ là trong kho còn có một gốc san hô đỏ trang trí, ngươi mang đến phủ Công chúa đi, nói trẫm thưởng cho An Dương thưởng ngoạn.”
“Dạ, nô tài đi ngay.”
***
Lúc này Tần Nghi Ninh đang ngồi trên xe ngựa, nhíu mày hỏi Tiêm Vân: “Rốt cuộc người ta nói như thế nào? Chẳng phải đã nói là dùng quyền cước đánh nhau sao, sao lại có thể bị thương như vậy?”
Tiêm Vân nói: “Cụ thể thế nào, nô tì cũng không rõ ràng lắm, nô tì cũng chỉ nghe người ta nói lúc ra ngoài, Quý Phò mã tức giận đâm Vương gia một kiếm, dù chưa nguy hiểm tính mạng nhưng cũng máu rơi đầy đất.”
“Người này thật là…” Tần Nghi Ninh cau mày vặn ngón tay, trước đó nghe hai người đánh nhau, nàng còn tưởng đó là mưu kế của Bàng Kiêu, ai ngờ bây giờ nghe nói hắn bị Quý Trạch Vũ đâm bị thương rồi.
Tiêm Vân thấy Tần Nghi Ninh căng thẳng như vậy vì Bàng Kiêuko khỏi cười thầm, nói: “Cô nương đừng lo lắng, lát nữa gặp Vương gia là rõ ràng ngay thôi mà.”
“Cô nương.” Bên ngoài xe ngựa, Tiểu Tuyết thấp giọng nói: “Thuộc hạ đã hỏi rồi, vừa rồi đại tổng quản bên cạnh Thánh thượng đã tới Vương phủ thăm hỏi, kết quả là lúc ở nhà trong, Vương gia và Bàng phu nhân xảy ra tranh cãi, Vương gia tức giận vào cung gặp Thánh thượng, lúc này còn chưa trở về.”
Tần Nghi Ninh nhướng mày, chậm rãi nói: “Ta biết rồi. Chúng ta tới chỗ kín đáo chờ xem tình huống thế nào.”
“Dạ.”
Xe ngựa chạy vào một ngõ hẻm kín đáo đối diện Vương phủ.
Tần Nghi Ninh và Tiêm Vân ngồi trên xe, mấy người Kinh Trập cảnh giác canh giữ bốn phía xung quanh.
Lúc này Tần Nghi Ninh lại cảm thấy yên tâm một chút.
Hắn còn có thể vào cung gặp Thánh thượng, cho thấy thương thế của hắn cũng không đáng ngại.
Tuy nhiên với tính tình của Bàng Kiêu thì chuyện này cũng rất khó nói chắc, xưa nay hắn kiên cường quen rồi, nếu thật sự muốn đi, hắn cũng có thể cố nén đau.
Chỉ có điều…
Vì sao Bàng Kiêu xảy ra mâu thuẫn với Bàng phu nhân, sau đó lại vội vàng vào cung?
Ngón tay của Tần Nghi Ninh nhẹ nhàng gõ lên mặt chiếc bàn nhỏ theo một tiết tấu chậm rãi, tạo nên âm thanh trong trẻo, trong đầu kết nối một số sự kiện riêng rẽ thành từng mảng, từ đó càng có thêm nhiều suy đoán.
Tuy nhiên Tần Nghi Ninh không phải chờ lâu, phía Vương phủ bên kia đã có động tĩnh.
Đầu tiên là một người một ngựa phi nhanh trở về Vương phủ, Kinh Trập chỉ kịp nhìn thoáng qua, xác định người trở về là Bàng Kiêu liền đi tới nói với Tần Nghi Ninh.
Tuy nhiên chỉ một lát sau, cửa hông của Vương phủ lại mở ra, một chiếc xe ngựa hoa lệ từ bên trong chạy ra, theo sau là ba chiếc xe ngựa che bạt màu lam, cuối cùng là một đám người hầu, tì nữ. Đoàn người ra khỏi cửa hông, đứng ở trước Vương phủ.
Bàng Kiêu khoác một chiếc áo choàng cổ áo lông sóc, đứng ở bậc thềm, vẻ mặt trầm tĩnh nhìn mấy chiếc xe ngựa kia.
Mà từ trong chiếc xe bạt màu lam, có tiếng khóc thút thít truyền ra.
Lại có người vén rèm che lên, cất giọng nhu mì kêu to: “Vương gia, đừng để bọn thiếp đi! Bọn thiếp là thiếp thất được Thánh thượng ban cho Vương gia.”
Vẻ mặt thản nhiên như không, Bàng Kiêu nói: “Bàng phu nhân là mẹ Cả của bản vương, bà ra ngoài một mình, làm sao bản vương yên tâm cho được? Bản vương lại chưa có vợ, nữ quyến bên cạnh bản vương cũng chỉ có các ngươi. Các ngươi thay bản vương chăm sóc Bàng phu nhân, hàng ngày phải kề cận, hiếu thuận với bà. Nếu các ngươi có chút gì thất lễ, bản vương biết được sẽ không không tha đâu!”
w●ebtruy●enonlin●e●com
“Vương gia, chúng ta không muốn!”
“Không muốn đi theo Bàng phu nhân cũng được.” Câu nói của Bàng Kiêu khiến tiếng lao xao của đám thiếp thất liền im bặt.
Tiếp đó lại nghe Bàng Kiêu càng sẵng giọng nói: “Các ngươi là thiếp thất của bản vương, cho dù là do Thánh thượng ban tặng, các ngươi cũng chớ quên thân phận của mình. Bàng phu nhân là mẹ Cả của bản vương, bản vương kính trọng, hiếu thuận bao nhiêu cũng còn chưa đủ, bảo các ngươi đi chăm sóc giúp một phen, các ngươi đểu ra sức khước từ. Vương phủ còn cần các ngươi làm gì vô ích! Nếu ai không muốn đi theo Bàng phu nhân, thì tự cuốn gói đi đi!”
Một câu nói khiến cả đám thiếp thất đều biến sắc.
Mà chiếc xe ngựa lộng lẫy đi đầu rốt cuộc có động tĩnh.
Chỉ thấy màn xe được vén lên, rồi Bàng phu nhân thò nửa người ra với vẻ mặt đầy giận dữ, tức giận nói: “Người ngươi không cần thì giết hay bán đi đều được, sao lại đẩy sang cho ta? Ta không cần, ngươi bảo mấy con tiện nhân này cách xa ta ra một chút, một đám bộ dạng lẳng lơ không ra cái quái gì!”
Nghe được hai tiếng “tiện nhân”, đám thiếp thất ở xe phía sau đều rất tức giận, nhao nhao cãi lại.
Bàng Kiêu nghe đám phụ nữ nhao nhao, không những không tỏ ra cáu kỉnh mà còn mỉm cười.
“Không phải Bàng phu nhân giận quá mất khôn rồi sao? Những cô nương này dù có lẳng lơ cỡ nào thì cũng không phải là thiếp thất của Bàng tướng quân! Chẳng lẽ Bàng phu nhân xưa nay ghen ghét quen rồi, nên bây giờ không kiềm chế được nóng giận?”
“Ngươi! Ngươi là đồ nghiệp chướng!”
“Bàng phu nhân, tốt nhất là người tới biệt viện mà sống đi. Thiếp thất của ta sẽ hầu hạ Bàng phu nhân chu đáo.”
Bàng Kiêu dặn bảo: “Lên đường thôi, hầu hạ Bàng phu nhân chu đáo.”
Lập tức trong xe ngựa nhao nhao tiếng kêu khóc.
Nhưng ai có can đảm không nghe theo mệnh lệnh của Bàng Kiêu? Hắn đã quyết định rồi, bất cứ ai cũng không thể khuyên can!