Bàng Kiêu chắp tay sau lưng đứng trước cửa, nhìn theo mấy chiếc xe ngựa dần dần đi xa, không kìm được khẽ cười một tiếng, ngay cả sự đau đớn trên cánh tay cũng không còn quá đau đớn nữa rồi.
Hôm nay hắn nhân cơ hội “dọn dẹp” mấy người làm mình chướng mắt. Hôm nay bọn họ rời khỏi Vương phủ, muốn trở về cũng không phải dễ dàng. Dù sao bọn họ đều đã là người của Vương phủ, muốn vào cửa, cũng phải xem hắn có gật đầu hay không.
Như vậy, sau này Nghi tỷ nhi vào cửa, cũng bớt được một chút phiền phức.
Đối với loại người chua ngoa như Bàng phu nhân, thật sự thì hắn không lo Nghi tỷ nhi không thể đối phó. Chỉ có điều, chỉ cần hắn vạch kế hoạch và ra tay một phen là có thể loại bỏ chướng ngại, thế thì vì sao phải để lại, để khiến Nghi tỷ nhi cảm thấy ngột ngạt?
Tâm trạng khoan khoái, Bàng Kiêu xoay người lại định hồi phủ, đã thấy Hổ Tử nhìn mình nháy mắt ra hiệu.
“Sao vậy?”
Hổ Tử im lặng chỉ về phía ngõ nhỏ kia.
Bàng Kiêu mặt không đổi sắc, liếc nhìn bằng khóe mắt, liền nhìn thấy một gã sai vặt lạ mặt đứng ở góc tường.
Người nọ có dung mạo bình thường, cũng không thu hút cái nhìn của người khác, nhưng người thông thạo lập tức có thể nhận ra, người nọ nhất định có võ nghệ cao cường. Vả lại, hắn còn chăm chú nhìn vào cửa phủ, khi bắt gặp ánh mắt của bọn Bàng Kiêu, cũng không tránh né mà thản nhiên gật đầu một cái.
Trong đầu Bàng Kiêu chợt lóe lên một ý nghĩ, dường như có một chút phản ứng.
Hắn kìm nén sự phấn khởi tràn ngập trong lòng, thản nhiên xoay người trở về phủ.
Đi một mạch trở về thư phòng, Bàng Kiêu đóng cửa lại, rồi mới thấp giọng hỏi: “Ngươi nói xem, có phải là Nghi tỷ nhi tới không?”
“Tất nhiên là Tứ tiểu thư rồi.” Hổ Tử cười hì hì nói: “Tứ tiểu thư quan tâm ngài như vậy, hôm nay tin tức ngài đánh nhau với Quý Phò mã, còn bị trọng thương đã gây xôn xao khắp nơi, làm sao Tứ tiểu thư có thể không lo lắng? Nhất định là Tứ tiểu thư muốn đến nhìn tận mắt thì mới yên tâm.”
Mặt Bàng Kiêu nghệt ra, mỉm cười gật đầu.
Hắn bước đi thong thả hai vòng, rồi tiếc nuối nói: “Đáng tiếc là trong phủ còn có người nằm vùng, nếu không thì ta đã dắt nàng vào thăm ông bà ngoại rồi, mấy ngày nay vắng nàng, bà ngoại cứ nhắc mãi.”
“Còn nhiều thời gian mà, lát nữa Vương gia mau đi gặp Tứ tiểu thư, để tiểu thư yên tâm.”
Bàng Kiêu gật đầu thay quần áo, thay miếng băng thấm máu trên cánh tay bằng miếng băng sạch rồi liền âm thầm từ chỗ không có người ở cửa sau lén đi ra ngoài. Hắn còn bảo Hổ Tử quan sát từ phía xa, để tránh không để lại “cái đuôi”, không bao lâu đã đi đường vòng, tới chỗ xe ngựa của Tần Nghi Ninh.
Bốn người Kinh Trập, Tiểu Mãn, Tiểu Tuyết và Đại Hàn chi nhau ra bảo vệ hai bên xe ngựa và hai bên ngõ nhỏ, khi thấy có người tới gần, đều cảnh giác đứng dậy, nhưng sau khi nhận ra người đến là ai, mới thả lỏng.
Tiểu Mãn đứng bên cạnh xe ngựa, thấp giọng nói: “Cô nương, Vương gia tới.”
Ở trong xe, Tần Nghi Ninh ngẩn ra, vừa vén rèm xe lên đã thấy Bàng Kiêu mỉm cười đứng bên cửa xe.
Thấy Bàng Kiêu tới, Tiêm Vân nhìn Tần Nghi Ninh nháy mắt rồi liền xuống xe ngựa, mỉm cười hành lễ với Bàng Kiêu, tiếp đó gọi mấy tên mật thám lui đi.
Tần Nghi Ninh đỏ mặt, nhìn thấy Bàng Kiêu gọn gàng nhảy lên xe ngựa, lại không kìm nén được niềm vui, cười rạng rỡ.
Bàng Kiêu ngồi xuống bên cạnh nàng, buông rèm xe xuống, tay bên phải không bị thương, vuốt ve gương mặt nàng một chút: “Sao nàng lại tới đây?”
“Ta nghe nói chàng bị Quý Phò mã đâm bị thương, cho nên đến xem, kết quả là được nhìn thấy một vở kịch hay.”
Bàng Kiêu mỉm cười: “Mấy nữ nhân kia ở trong phủ thực sự quá đáng ghét, rất phiền nhiễu cho cuộc sống của ông bà ngoại và mẫu thân của ta.”
Mặc dù mục đích quan trọng nhất của Bàng Kiêu là sợ sau này Tần Nghi Ninh vào phủ phải chịu nhiều uất ức, nhưng hắn không tiện nói ra như vậy trước mặt nàng, không muốn nàng nghĩ là hắn khoe công lao.
Thấy dáng vẻ tươi cười đầy ẩn ý của Bàng Kiêu, Tần Nghi Ninh cũng cười khúc khích, vòng một tay ôm cổ Bàng Kiêu, nói: “Mỹ nhân ca ca không có gì khác muốn nói sao?”
Giọng điệu trêu đùa của nàng khiến Bàng Kiêu phì cười, mấy tiếng “mỹ nhân ca ca” khiến hắn cảm thấy lòng rộn ràng. Hắn vòng cánh tay ôm eo nàng, kéo nàng vào lòng: “Chuyện khác thì không có, nhưng nàng lại gọi “mỹ nhân ca ca” cho ta nghe đi!”
Tần Nghi Ninh cười hì hì: “Rõ ràng là hôm nay mỹ nhân ca ca mượn cớ bị em rể của Thánh thượng đâm bị thương, thỉnh cầu Thánh thượng bồi thường, đuổi đi một người mẹ Cả, tiện thể đuổi luôn đám tiểu thiếp. trong số những người hầu hạ, khó tránh khỏi còn có người nằm vùng chưa bại lộ? Chuyện một mũi tên giết mấy con chim như vậy, xưa nay đều là tác phong hành sự của mỹ nhân ca ca.”
Ghé sát bên tai hắn, nàng thấp giọng nói: “Hơn nữa ta nghĩ, mục đích lớn nhất của chàng khi đuổi tiểu thiếp đi, phải chăng là sợ sau này ta sẽ trừng trị bọn họ, khiến chàng phải đau lòng?”
Một câu “mỹ nhân ca ca”, hai câu “mỹ nhân ca ca”, cách xưng hô của nàng khiến xương cốt Bàng Kiêu đều mềm nhũn, một luồng máu nóng tán loạn trong người hắn, trong tâm trí chỉ còn lại giọng nói êm ái và yêu kiều của nàng, cùng với hơi thở ấm nóng bên tai.
Bàng Kiêu chưa bao giờ là người biết ngượng ngùng, hắn dứt khoát xoay người đè nàng xuống, hướng về phía cái miệng nhỏ nhắn mà hắn nhớ nhung đã lâu, cắn một cái.
Tần Nghi Ninh chưa kịp phản ứng, đã thấy trời đất quay cuồng, vùng vẫy không được, đành ngoan ngoãn chịu trận.
Nguồn : Vietwriter.vn
Mãi đến lúc nàng sắp hết hơi, Bàng Kiêu mới chống tay nhích người ra: “Ta đâu có đau lòng vì bọn họ? Ta chỉ đau lòng vì nàng thôi.”
Đôi mắt đẹp của Tần Nghi Ninh sáng lên, khẽ cười nói: “Ta biết.”
Bàng Kiêu cầm lòng không đậu, lại hôn thật nhẹ lên mi nàng: “Ta biết nàng biết, nhưng cố ý trêu ta thôi.”
Hai người đều mỉm cười.
Tần Nghi Ninh đẩy hắn ra, hai người ngồi thẳng lên, Tần Nghi Ninh liền hỏi: “Quý Phò mã làm chàng bị thương ở đâu? Ta thấy khóe miệng của chàng bầm tím rồi, đánh cũng mạnh lắm.”
“Đánh không mạnh thì làm sao giống thật được?” Bàng Kiêu cười nói: “Cánh tay chỉ bị đâm rách da thôi, cũng không có gì trở ngại. A Lam ra tay rất có chừng mực.”
“Hai người đã ngầm hẹn trước sao?” Tần Nghi Ninh vén ông tay áo của Bàng Kiêu lên.
Bàng Kiêu liền phối hợp, cởi áo ngoài, để Tần Nghi Ninh xem vết thương của hắn.
“Làm gì có bàn bạc trước? Chẳng qua là ta tới Quý phủ của hắn ngồi chơi một lát, dùng trà nói chuyện phiếm, vừa ra cửa liền gặp Trưởng Công chúa An Dương tới. Ta nghĩ khó có được cơ hội như thế, không bằng nắm lấy thời cơ. Tình cảnh của A Lam cũng tương tự như ta, có lẽ hắn cũng nghĩ giống như ta. Chúng ta thử thăm dò vài câu, liền đoán được ý tứ của nhau, bởi vậy liền đánh nhau một trận.”
“Hai người thật đúng là… Không bàn bạc trước, vậy mà có thể phối hợp ăn ý đến như vậy.”
“Điều đó có được từ trước, khi chiến đấu trên chiến trường. Tuy bây giờ tình cảnh hiện tại của bọn ta đã khác trước, vì lợi ích cũng có thể sẽ đứng ở hai phía đối địch, thế nhưng sự hiểu rõ và ăn ý thì vẫn có.”
Tần Nghi Ninh hiểu, thở dài nói: “Sinh ra trên cõi đời rối rắm này, cũng là chuyện không có cách nào. Chỉ có điều mặc dù Quý Phò mã là người rất mưu lược, cũng không thiếu thủ đoạn quả quyết, nhưng vẫn có thể xem là một huynh đệ tốt.”
“Đúng vậy.” Bàng Kiêu cảm khái: “Tình huống hiện nay của bọn ta không thể so sánh với lúc trước, tuy là cũng sẽ ngấm ngầm mưu tính lẫn nhau, thế nhưng đều có thể thấu hiểu lẫn nhau, có đôi khi cũng là bất đắc dĩ mà phải làm.”
Tần Nghi Ninh gật đầu: “Có lẽ đây là điểm khác nhau giữa nam nhân và nữ nhân. Nếu là hai tỷ muội thân thiết, bởi vì tự bảo vệ mình mà phải ngấm ngầm tính kế với đối phương, hẳn là cũng sẽ không rộng lượng như vậy, quan hệ đã sớm tan vỡ rồi. Nhưng nam nhân bọn chàng thì lại khác.”
“Cũng không phân nam nữ, chỉ xét đối xử đối với kẻ nào. Giao tình giữa ta với Quý Lam vốn từng là sinh tử có nhau, hơn nữa ta luôn bội phục nhân phẩm và võ công của hắn. Hắn là người quang minh lỗi lạc, ta cũng sẵn lòng chân thành đối đãi. Vì tình cảnh giống nhau, nên càng hiểu rõ nỗi khó xử của nhau.”
Nói tới đây, Bàng Kiêu buồn cười nói: “Hiện tại, bởi vì phải tự bảo vệ mình, bọn ta phải mưu tính lẫn nhau, hơn nữa tính toán này hai bên đều biết rõ.”
“Bởi vậy mới có loại ăn ý như vậy, cũng không phải là chuyện xấu. Miệng vết thương của chàng chảy máu kìa.”
Tần Nghi Ninh thấy có vết máu chảy ra trên miếng mảnh vải băng bó trên cánh tay hắn, liền lo lắng nói: “Mấy ngày nay bớt cử động đi, đừng để vết thương dính nước, cũng phải chú ý về mặt ăn uống. Chàng đừng tưởng rằng cơ thể mình làm bằng sắt, chẳng lẽ bị thương sẽ không đau? Cả người đều là sẹo với sẹo, nhìn khó coi chết đi được!”
“Hì, nàng không thích sao? Vậy thì cũng vô phương rồi. Ta đây hiện giờ cả người đầy sẹo rồi, hay là nàng về nói với Băng Đường, tìm cách xóa vết sẹo cho ta, nói là sẹo làm nàng vuốt ve không thoải mái. Được chứ?”
Nếu nàng nói như vậy, còn không bị Băng Đường cười rụng răng sao?
Tần Nghi Ninh đỏ mặt, hung dữ lườm hắn: “Nói lung tung quen tật rồi!”
Trong lúc Tần Nghi Ninh giúp hắn mặc y phục, Bàng Kiêu lại thấp giọng hỏi nàng: “Người họ Lục không làm khó dễ nàng chứ?”
Tần Nghi Ninh cười nói: “Cũng không gây khó dễ gì. Chỉ có điều lần trước làm Lục phu nhân mất mặt, không biết sau này nàng ta còn sinh sự gì nữa không.”
“Lục phu nhân không phải là ngọn dầu hết đèn, nàng nên để ý cẩn thận mới được. Với tính tình của nàng ta, có thù tất báo, nhất định sẽ không bỏ qua như vậy đâu.”