CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Chương 395BÀN CHUYỆN CƯỚI XIN

Bị Tôn thị hỏi như vậy, Tần Nghi Ninh bất đắc dĩ: “Mẫu thân, bên ngoài loan truyền đủ thứ tin đồn về con, những chuyện đó con đều không thèm để ý, thậm chí cũng không quan tâm lão Thái Quân nói gì với người khác ở sau lưng con, nhưng ngay cả mẫu thân cũng không tin con sao?”



“Ôi…”



Thật ra, vừa buột miệng hỏi, Tôn thị cũng đã hối hận rồi. Chuyện này cũng không phải lỗi của Tần Nghi Ninh, việc bị cưỡng đoạt trước kia cũng không phải ý của nàng, bất kể đã trải qua chuyện gì, nàng cũng là người chịu uất ức, bà làm mẹ, đã không ra mặt nói cho con gái của mình, trái lại còn chất vấn nàng, thực sự là bà sai.



“Nghi tỷ nhi, con đừng suy nghĩ nhiều, ta không có ý gì khác.” Tôn thị kéo Tần Nghi Ninh tới, vỗ vỗ vai nàng, nói: “Con đừng sợ, trở về ta xin phụ thân con nghĩ biện pháp, ông ấy rất thông minh, chuyện gì cũng có thể giải quyết. Chuyện của con, từ lâu phụ thân con đã luôn quan tâm, không việc gì đâu.”



Thấy Tôn thị tỏ vẻ tin tưởng và tôn sùng Tần Hòe Viễn như vậy, Tần Nghi Ninh mỉm cười gật đầu: “Con biết rồi. Con không sợ đâu.”



Quả thật nàng không sợ.



Trải qua chuyện hôm nay, nàng càng thấy rõ tấm chân tình của Bàng Kiêu đối với mình, đối với chuyện tương lai cũng càng thêm mong mỏi.



Ở trước mặt Thái hậu và các nữ quyến có địa vị cao quý, Bàng Kiêu đã vì nàng mà đối chọi gay gắt với Lục gia, trong lúc nàng đang căng thẳng suy nghĩ làm thế nào từ chối Lục Hành, Bàng Kiêu đã mạnh mẽ và quyết đoán giải quyết sự việc rồi. Như thế còn không phải thật lòng thì như thế nào mới là thật lòng?



Tuy nhiên, hiện giờ sự tình đã đi tới nước này, đã vượt ra ngoài dự đoán trước đây của nàng. Xem ra, về nhà cần phải bàn bạc với phụ thân một chút về hôn sự với Bàng Kiêu rồi.



Tuy rằng con gái mà lại đề xuất việc đi lấy chồng có phần xấu hổ và lúng túng, nhưng vì hạnh phúc cả đời, ở trước mặt phụ thân của mình, Tần Nghi Ninh cũng không quan tâm những điều này.



Sau khi hai người hồi phủ, lão Thái Quân hiếu kỳ kéo hai người tới trước mặt, hỏi kỹ càng những gì hai người nhìn thấy, nghe thấy ở chỗ Thái hậu.



Tần Nghi Ninh và Tôn thị cũng chỉ kể lại nhưng chuyện vô thưởng vô phạt, đối với chuyện Bàng Kiêu hất đổ bàn ăn, như có giao ước ngầm, hai người đều không nhắc tới.



Tuy nhiên, việc hai người được Thái hậu truyền vào cung đã là vinh quanh vô cùng to lớn, trong lòng lão Thái Quân có một chút ghen tị, dù sao con trai bà ta là trọng thần đương triều, lẽ ra người được nở mày nở mặt phải là bà ta với tư cách người mẹ, chứ không phải để Tôn thị được lợi.



Vì trong lòng suy nghĩ chuyện hôm nay, Tôn thị không đối chọi gay gắt với lão Thái Quân mà chỉ nghĩ tới hậu quả do hành động của Bàng Kiêu gây ra.



Sau khi Tần Hòe Viễn tan triều, một nhà ba người tập trung ở phòng ngủ.



Tôn thị cho người hầu lui ra, lo lắng kể lại tỉ mỉ chuyện hôm nay cho Tần Hòe Viễn nghe.



“Lão gia, Nghi tỷ nhi nhà chúng ta là một cô nương trong sạch như vậy, lại bị những kẻ lỗ mãng phá hỏng danh tiếng. Ý của Thái hậu là muốn gả Nghi tỷ nhi cho họ Lục kia làm vợ kế. Chúng ta cũng không biết rõ ngọn ngành của nhà họ Lục, chỉ nhìn cái bộ dạng mặt người dạ thú kia, ai biết hắn có thật lòng với Nghi tỷ nhi hay không?”



“Còn Trung Thuận thân vương nữa, hành sự cũng quá mức ngông cuồng, hắn lại ôm mối cừu hận năm xưa với lão gia, tính tình hắn như vậy, hơn nữa mang ân oán của bậc cha chú, ta nghĩ hắn không phải là một người chồng tốt.”



Vừa nói như vậy, Tôn thị buồn lo, nước mắt rơi xuống, kéo tay Tần Nghi Ninh nói: “Con gái của ta, sao số khổ như vậy! Từ nhỏ không được hưởng phúc đã đành, yên ổn chưa được mấy ngày, hôm nay lại bị người ngoài bàn tán này nọ! Thấy bộ dáng của mấy người đó, ta thực sự hận không thể xé rách miệng của bọn họ!”



Tần Nghi Ninh đau lòng nhất khi thấy Tôn thị khóc, vội đứng dậy ôm Tôn thị an ủi.



Tần Hòe Viễn cũng lấy khăn từ trong ngực ra đưa cho Tần Nghi Ninh, ý bảo nàng lau nước mắt cho Tôn thị.



Tần Hòe Viễn thở dài, hỏi Tần Nghi Ninh: “Nghi tỷ nhi, con nói cho vi phụ một câu thật lòng, con có muốn gả cho Bàng Chi Hi không?”



Nghe vậy, Tôn thị lập tức giật mình ngồi thẳng người lên: “Không được! Đó là tên lỗ mãng, làm hại con gái chúng ta khổ như vậy, ta không đồng ý!”



Tần Hòe Viễn vỗ vỗ lên vai Tôn thị, cười nói: “Phu nhân yên tâm, đừng nóng nảy. Chúng ta nghe xem con gái nói như thế nào.”



“Xưa nay chuyện hôn nhân đại sự đều là do cha mẹ đặt để, mai mối, Nghi tỷ nhi nhà chúng ta tuy thông tuệ, nhưng rốt cuộc vẫn là một cô nương chưa lấy chồng, nó có thể hiểu được cái gì?” Tôn thị cấp thiết nói: “Lúc này chính là lúc những người làm cha mẹ chúng ta phải quản lý chặt chẽ, mới có thể giúp nó không lạc lối!”



“Phu nhân nói đúng.” Tần Hòe Viễn mỉm cười trấn an Tôn thị, trước hết thừa nhận ý kiến của bà, sau đó mới nói: “Chỉ có điều, con gái của chúng ta không suy nghĩ giản đơn như nữ tử tầm thường, chúng ta phải tôn trọng ý của nó mới được.”



Tôn thị cao giọng: “Lão gia thương yêu nó như vậy là hại nó! Bàng Chi Hi kia có gì tốt chứ!”



“Nàng đừng kêu la, lúc này không phải là lúc làm ầm ĩ.” Tần Hòe Viễn kiên nhẫn nói: “Những gì con gái chúng ta trải qua, không giống như những tiểu thư khuê các khác, tầm mắt của nó cũng khoáng đạt hơn so với bọn họ. Chuyện hôn sự, đương nhiên nó tự có chủ trương, đó là điều thứ nhất. Thứ hai, từ lúc con còn nhỏ, chúng ta cũng chưa mang lại điều gì tốt đẹp cho con, nó chịu khổ nhiều năm như vậy, lẽ nào khi trở lại bên cạnh chúng ta, chúng ta lại chi phối chuyện tình cảm của nó hay sao?”



Câu nói của Tần Hòe Viễn khiến Tôn thị nghẹn lời, hồi lâu cũng không tìm được lời đối đáp.



Lúc này Tần Hòe Viễn mới hỏi Tần Nghi Ninh: “Nghi tỷ nhi, tự con nói một chút đi, con có muốn gả cho Bàng Chi Hi hay không? Con không cần cân nhắc tới quá nhiều nhân tố, chuyện triều đình, con cũng không cần nghĩ tới, chỉ cần ngẫm lại, hắn có đáng giá cho con giáo phó cả đời hay không thôi.”



Tần Nghi Ninh chậm rãi gật đầu: “Phụ thân, quả thật là nếu không gả cho hắn, thì con cũng không lấy chồng.”



“Con bé ngốc! Con…!” Nước mắt Tôn thị đảo quanh trong vành mắt.



Tần Hòe Viễn nắm tay Tôn thị vỗ vỗ, ngăn bà không lớn tiếng, lại hỏi Tần Nghi Ninh: “Con không đổi ý sao?”



“Thật ra, nếu gả cho Lục Hành, tương lai của con sẽ càng yên ổn. Lục gia là vọng tộc trăm năm, thế lực đan xen khó gỡ, ngay cả Thánh thượng cũng phải kiêng kỵ vài phần. Lục Hành lại nho nhã, cao quý, cũng không có sở thích không tốt, tuy gả cho hắn làm vợ kế, nhưng hắn không có con trai trưởng. Vả lại, dường như Lục Hành có ý đối với con.”



“Ngược lại, gả cho Bàng Chi Hi, thì con càng gặp nhiều nguy hiểm và đau khổ. Tuy hắn không còn nắm binh quyền, nhưng với uy danh của hắn ở trong quân, hắn vẫn là người Thánh thượng kiêng kỵ, con theo hắn là phải cùng hắn đói mặt với hiểm nguy và thử thách. Con sẽ rất mệt mỏi.” Vietwriter.vn



Tần Hòe Viễn kiên nhẫn phân tích rõ ràng hai mặt lợi và hại, nhưng vẫn không hoa tay múa chân mà chỉ nhìn Tần Nghi Ninh, chờ nàng đưa ra lựa chọn. Mà ông cũng đã nói rõ thái độ của mình, cho dù nàng lựa chọn thế nào, ông cũng sẽ ủng hộ nàng vô điều kiện.



Tần Nghi Ninh vô cùng cảm động, vành mắt của nàng hơi ẩm ướt: “Phụ thân, những gì người nói, con đều hiểu.”



Thế nhưng nàng vẫn chọn Bàng Kiêu.



Tần Hòe Viễn liền mỉm cười gật đầu, nói: “Vi phụ hiểu rồi. Với tình thế hiện tại giờ, chẳng thà tác thành hôn sự của các con. Chuyện còn lại cứ giao cho vi phụ, con đi nghỉ ngơi trước đi.”



Nhìn Tôn thị đang nước mắt đầm đìa, lại nhìn Tần Hòe Viễn đang vội vàng dỗ dành Tôn thị, Tần Nghi Ninh yên lặng lui ra ngoài.



Nàng không đoán được phụ thân sẽ làm cái gì, nhưng có lời hứa của phụ thân, nàng cảm thấy đặc biệt yên tâm.



Tin tức Bàng Kiêu lật bàn ở cung Từ An nhanh chóng truyền khắp triều đình và trong dân gian.



Mọi người đều suy đoán Lục gia sẽ có hành động gì.



Ngày hôm sau, khi vào chầu, trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, Tần Hòe Viễn liền trước một bước so với Trình Thượng thư bộ Binh , quỳ xuống dập đầu bái lạy.



“Thánh thượng, thần cầu xin Thánh thượng phân xử giúp cho con gái duy nhất của thần!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi