CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Chương 396TỨ HÔN

Từ sau khi đến Đại Chu, Tần Hòe Viễn luôn cư xử khiêm nhường, thận trọng làm việc.



Mặc dù được Lý Khải Thiên trọng dụng, nhưng ông luôn cư xử chừng mực, hôm nay vừa lên triều đã bước ra quỳ lạy, hô gọi xin Thánh thượng phân xử, đây là lần đầu tiên Tần Hòe Viễn làm như vậy.



Không chỉ Lý Khải Thiên, mà lúc này cả triều văn võ đều nghi hoặc nhìn về phía Tần Hòe Viễn.



Bàng Kiêu và Lý Khải Thiên liếc nhìn nhau, hai người đều hơi nhíu mày, điềm tĩnh nhìn về phía Tần Hòe Viễn.



Trong lòng Lý Khải Thiên đã có chút suy đoán, nhưng phòng ngừa tình thế không hay, chỉ có thể trầm giọng nói: “Tần ái khanh đứng lên đi, gặp chuyện gì uất ức, khanh cứ nói trẫm nghe.”



Trong thoáng chốc, vành mắt Tần Hòe Viễn liền đỏ lên, chòm râu run run, mắt nhắm chặt lại mới có thể che đi ánh lệ trong tròng mắt, giọng khàn khàn nói:



“Thánh thượng, số thần không có con trai, chỉ có một đứa con gái, lúc nhỏ lại gặp phải biến cố lưu lạc bên ngoài, khó khăn lắm mới tìm lại được. Thần xem nó như báu vật, quý trọng hơn cả mạng sống của mình.”



“Những chuyện trước kia, đều là bất đắc dĩ. Vì trung quân, mà suy cho cùng thì thần có lỗi đối với con gái. Thần thầm nghĩ, sau khi tới Đại Chu, tất cả sẽ là cơ hội mới, đến lúc đó thần sẽ cố hết sức bù đắp cho ái nữ.”



“Nào ngờ, dọc đường gặp biến cố chưa nói, con gái của thần vừa tới kinh thành đã bị Trung Thuận thân vương cưỡng đoạt! Mặc dù hiện nay con gái thần đã trở về, nhưng danh dự của nó đã bị phá hỏng, bên ngoài có không biết bao nhiêu người đang đàm tiếu!”



Tần Hòe Viễn áp sát cái trán xuống đất, rốt cuộc nước mắt giàn giụa, nghẹn ngào khóc lớn: “Thần cầu Thánh thượng phân xử giúp cho ái nữ của thần! Con gái của thần có tri thức, hiểu lễ nghĩa, thông tuệ chính chắn, hoàn toàn không phải loại người lỗ mãng, nhưng bên ngoài lại bàn tán không ra gì về nó!”



“Con gái của thần làm sai cái gì nào? Thế nhưng nó phải chịu uất ức đến như thế! Tất cả sai trái này đều do Trung Thuận thân vương gây nên! Thần cầu xin Thánh thượng trừng phạt nghiêm khắc kẻ đầu sỏ, trả lại sự công bằng cho con gái thần!”



Tần Hòe Viễn vừa nói vừa khóc nức nở, từng lời như nhỏ máu. Nói xong, ông ta áp trán sát mặt đất, nghẹn ngào không kiềm chế được, lại gỡ mão của mình đặt bên cạnh, liên tục dập đầu, đau buồn hô to:



“Xin Thánh thượng phân xử cho thần! Trừng phạt nghiêm khắc Bàng Chi Hi!



Cả triều văn võ đều hoảng sợ trước cảnh tượng này.



Không ai ngờ được, Tần Hòe Viễn lại thực sự vạch tội Trung Thuận thân vương. Lời đồn đãi kia cũng không phải chỉ mới lan truyền một hai ngày, trước đó Tần Hòe Viễn ngấm ngầm chịu đựng, đã có người chế giễu sau lưng là Tần Hòe Viễn nhát cáy, ngay cả con gái mình cũng không dám bảo vệ.



Hôm nay, đột nhiên ông thượng tấu, cho thấy hành động hất bàn, sỉ nhục Tần Nghi Ninh tại chỗ đã chọc giận ông, rốt cuộc người làm cha không nhẫn nhịn được nữa.



Trình Thượng thư của bộ Binh thấy vậy liền nhếch miệng cười. Gì chứ vạch tội Trung Thuận thân vương thì ông ta không tranh với Tần Hòe Viễn làm gì. Trình Mạnh liền đứng một bên xem trò hay.



Hai tay vịn ngai vàng của Lý Khải Thiên từ từ nắm chặt, vùng xung quanh lông mày cũng nhíu lại.



Y không ngờ sự việc lại đi tới tình trạng này.



Việc Thái hậu mở tiệc chiêu đãi thiên kim tiểu thư ba nhà, Lục Hành và Bàng Kiêu là do y bày mưu đặt kế. Mục đích rất đơn giản, chính là lợi dụng Tần Nghi Ninh để gây xích mích giữa Lục Hành và Bàng Kiêu.



Lý Khải Thiên đã sớm phát hiện Lục Hành có tình ý với Tần Nghi Ninh, vả lại y cũng biết, Bàng Kiêu có tình cảm với Tần Nghi Ninh, chỉ là lấn cấn thù cha mà không tiến tới được.



Bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ thấy khó chịu khi người con gái mình thích mà không đến được với nhau, được gả cho người khác.



Do đó, cho dù Tần Nghi Ninh có gả cho Lục Hành hay không, giữa Bàng Kiêu và Lục Hành đều sẽ kết thành hận thù.



Chỉ là Lý Khải Thiên tính toán cỡ nào cũng không sao ngờ được, Bàng Kiêu xưa nay vốn rất kính trọng Thái hậu lại hất bàn ngay giữa yến tiệc, khiến Lục Hành tức giận, hung hãn nói mấy câu rồi phẩy tay áo bỏ đi.



Hôm nay chuyện đã trở nên ầm ĩ, khiến Tần Hòe Viễn vạch tội Bàng Kiêu ngay trước điện, thực sự không phải là kết quả Lý Khải Thiên muốn thấy, tình thế đã vượt quá sự tưởng tượng của y.



Trong lúc Lý Khải Thiên trầm tư, Tần Hòe Viễn lại liên tục dập đầu, cao giọng nói: “Xin Thánh thượng phân xử! Nếu Thánh thượng không nghiêm khắc trừng phạt Trung Thuận thân vương, chức quan này thần cũng không làm được nữa! Thần làm quan, nhưng lại để cho con gái của mình chịu nhiều uất ức, ngay cả việc bảo vệ con gái thần cũng không làm được, cũng không giúp nó lấy lại sự công bằng, thì chức quan này của thần còn có ý nghĩa gì!”



Tần Hòe Viễn khóc lóc kể lể, một lần nữa khiêm cung dập đầu.



Trong tiếng than khóc của Tần Hòe Viễn, Lý Khải Thiên phục hồi tinh thần lại, ho khan một tiếng, mới nói: “Tần ái khanh, khanh đứng lên trước đi.”



Trừng phạt nghiêm khắc Bàng Kiêu? Làm thế sao được?



Mặc dù Lý Khải Thiên kiêng kỵ Bàng Kiêu, nhưng hôm nay trong nội các, người miễn cưỡng có thể xem là thuộc phe y và y có thể sử dụng được, chỉ có một mình Bàng Kiêu.



Nếu theo lời Tần Hòe Viễn trừng phạt nghiêm khắc Bàng Kiêu, thì chẳng phải là Lý Khải Thiên không còn người trong nội các sao? Lúc đó, chẳng lẽ quyết sách đều phải nghe theo sự sắp xếp của cựu thần Bắc Ký và thế gia?



Lý Khải Thiên thầm lắc đầu, y tuyệt đối không thể trừng phạt nghiêm khắc Bàng Kiêu.



Nhưng trong chuyện này, quả thật là trước đây Bàng Kiêu có làm sai.



Nghĩ tới đây, Lý Khải Thiên đành khuyên nhủ, hy vọng Tần Hòe Viễn có thể biết điều một chút.



“Trẫm có thể hiểu được tâm tình của Tần ái khanh, nhưng dù sao các khanh làm quan đồng triều, lại đều là cánh tay đắc lực, nếu xảy ra tranh chấp nội bộ thì làm sao có thể tận tâm làm việc chứ? Tần ái khanh phải lấy đại cục làm trọng!”



“Thánh thượng, nếu hôm nay không thể lấy được sự công bằng cho con gái thần, thần sẽ không làm chức Thượng thư này nữa, cũng coi như không làm quan cùng triều với Trung Thuận thân vương! Trung Thuận thân vương lại có hành động cưỡng đoạt như thế, trước mặt Thánh thượng cũng dám làm càn, đến lúc đó thần sẽ phải ghi chép chuyện xấu hắn làm lên giấy, đem dán khắp kinh thành, để mọi người đều biết rõ tội ác của hắn!”



Lý Khải Thiên nghe vậy, trán nổi gân xanh.



Đây là biện pháp trước đây y dùng để đối phó hôn quân Đại Yên, không ngờ Tần Hòe Viễn lại dùng biện pháp này để tạo dư luận trong dân chúng.



Nếu như Tần Hòe Viễn thật sự làm như vậy, làm sao Bàng Kiêu có thể đứng vững gót chân trong nội các? Hiện tại Lý Khải Thiên tuyệt đối không cho phép Bàng Kiêu rời khỏi nội các.



Lý Khải Thiên cảm thấy mình gặp phải vấn đề khó khăn trước nay chưa từng có.



Trầm tư chỉ chốc lát, chợt Lý Khải Thiên nghĩ thông suốt.



“Tần ái khanh này.” Lý Khải Thiên đứng dậy, chậm rãi bước xuống ngai vàng, tới trước mặt Tần Hòe Viễn, đưa hai tay đỡ ông lên, lại bảo Lệ Quan Văn mang khăn tới cho ông lau mặt.



Tần Hòe Viễn lau nước mắt, cúi đầu chờ Lý Khải Thiên phân phó.



Lý Khải Thiên nói: “Tần ái khanh, Trung Thuận thân vương là phụ tá đắc lực của trẫm, trước kia khi gây dựng giang sơn Đại Chu, hắn cũng có công lao hãn mã. Có thể nói, Trung Thuận thân vương trẻ tuổi tài cao, rất xứng đôi với lệnh ái. Nếu hai người bọn họ có tình ý với nhau, vậy thì cớ gì không tác hợp cho một đôi người ngọc?”



“Thánh thượng, con gái của thần là bị bức bách!”



“Ài, nơi chốn để cả đời nữ tử đi về, đơn giản là tìm được một đấng phu quân có thể làm chỗ dựa. Tuy trước đây Trung Thuận thân vương hành động có phần hồ đồ, thế nhưng trẫm tin rằng, hắn cũng là nhất thời không kiềm chế được tình cảm bản thân thôi. Không bằng thế này, trẫm sẽ làm ông mai, cho lệnh ái làm chính phi của Trung Thuận thân vương, được chứ?”



Tần Hòe Viễn cúi đầu, dáng vẻ vô cùng uất ức.



Lý Khải Thiên kiên nhẫn khuyên bảo: “Tục ngữ nói rất đúng, oan gia nên giải không nên kết, ân oán giữa Tần ái khanh và Bàng tướng quân trước kia, cũng chẳng thể trách khanh, lập trường khác nhau, ai cũng vì chủ của mình mà thôi. Hôm nay không bằng các ngươi chuyện lớn hóa nhỏ, xóa bỏ thù hận đi. Có trẫm tứ hôn, tin rằng người trong thiên hạ cũng không dám có ý kiến gì. Tần ái khanh, ý của khanh thế nào?”



Tần Hòe Viễn mím môi ra vẻ khó xử, dường như vẫn không cam lòng.



Lý Khải Thiên lại trừng mắt nhìn Bàng Kiêu: “Trẫm tứ hôn cho Tần thị làm chính phi, ngươi có bằng lòng không?”



Dáng vẻ của Lý Khải Thiên quá sức nghiêm nghị, như thể Bàng Kiêu dám nói một tiếng “không” là y sẽ lập tức sai người kéo Bàng Kiêu ra ngoài chém đầu.



Lúc này, Bàng Kiêu đã sớm chấn động, trong lòng như có nước lũ dâng tràn, như động đất, biển gầm, mưa rền gió dữ, trước mắt pháo hoa ầm ầm nổ tung, rực rỡ khắp bầu trời rồi!



Nếu không nhờ có ý chí kinh người, thiếu chút nữa hắn đã cười to mấy tiếng, quỳ thụp xuống cảm tạ nhạc phụ đại nhân tác thành!



Chiêu này thực là sự thi triển quá đẹp, không hổ là Trí Phan An mà! Vậy mà vô cùng nhẹ nhàng giải quyết chuyện hôn nhân đại sự của hai người, hơn nữa còn khiến Thánh thượng đích thân mở miệng tứ hôn.



Thế nhưng dù trong lòng vui sướng cỡ nào, Bàng Kiêu vẫn không quên biểu cảm mình nên biểu lộ.



Bàng Kiêu gượng gạo gật đầu nói: “Tùy Thánh thượng phân phó ạ!”



Lúc này Lý Khải Thiên mới thoải mái một chút, liền quay sang hỏi Tần Hòe Viễn: “Tần ái khanh, ý của khanh thế nào?”



Tần Hòe Viễn im lặng một hồi, mới nhặt mão quan lên, phủ bụi rồi lại đội lên, trịnh trọng hành lễ với Lý Khải Thiên: “Thần lỗ mãng, khiến Thánh thượng hao tâm tổn trí rồi. Thần tuân theo an bài của Thánh thượng.”



Lý Khải Thiên thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Tốt! Lệ Quan Văn, thảo ý chỉ, tứ hôn cho Tần Nghi Ninh làm chính phi của Trung Thuận thân vương Bàng Kiêu, ngày kết hôn là mười một tháng Năm, lệnh cho hai phủ tự lo liệu.”



“Dạ.” Lệ Quan Văn nghe lệnh, vội ghi lại, soạn thảo ý chỉ, sau khi xin Thánh thượng đóng dấu, liền sai người đi truyền chỉ.

Nguồn : Vietwriter.vn

Tần Hòe Viễn cúi đầu không nói lời nào, thoạt nhìn vẫn ủ rũ như trước.



Lúc này Thượng thư bộ Binh Trình Mạnh đứng dậy, ông ta vốn tưởng rằng Tần Hòe Viễn vạch tội Bàng Kiêu sẽ khiến hắn bị trừng phạt nghiêm khắc, nào ngờ rốt cuộc ông ta lại đưa con gái nhập Vương phủ!



Trình Mạnh thầm mắng Tần Hòe Viễn ngu ngốc, liền bước ra hùng hồn vạch tội trước kia Bàng Kiêu lạm sát người vô tội.



Thái dương của Lý Khải Thiên giật giật, Bàng Kiêu lại gây ra phiền phức cho y, vừa mới dẹp yên một chuyện, lại tới chuyện khác!



Lý Khải Thiên biết mục đích của Trình Mạnh, nhưng y muốn Bàng Kiêu đứng vững chân trong nội các, do đó chần chừ tự nhủ trong lòng một hồi, Lý Khải Thiên liền định bác bỏ.



Nào ngờ, y còn chưa lên tiếng, Tần Hòe Viễn đã đứng dậy, tức giận nói: “Trình Thượng thư nói như vậy là sai rồi! Trung Thuận thân vương tuổi trẻ tài năng, anh tuấn, chiến công hiển hách, trước kia vì lập trường khác biệt mà đánh chiếm Bắc Ký, lập được công lao hãn mã cho triều Đại Chu, thế mà khi tới miệng Trình Thượng thư, Trung Thuận thân vương lại trở thành một tên ma đầu giết người không chớp mắt!”



“Ngươi!” Phản ứng của Tần Hòe Viễn thật sự khiến Trịnh Thượng thư kinh ngạc đến ngẩn người: “Vừa rồi chẳng phải ngươi còn vạch tội Bàng Chi Hi sao? Vì sao bây giờ lại trở cờ rồi?”



Tần Hòe Viễn đưa mắt nhìn thoáng qua Thượng thư bộ Binh, hùng hồn nói: “Lúc ta vạch tội hắn, hắn đang là kẻ thù của ta, nhưng giờ đây, sau khi Thánh thượng tứ hôn, hắn liền trở thành con rể của ta. Ta làm nhạc phụ, không nói một câu công bằng cho con rể, chẳng lẽ còn chờ người ngoài lên tiếng à?”



Bị chặn họng, Trịnh Thượng thư nghẹn lời.



Các đại thần cũng đều xôn xao bàn tán.



Thấy Trình Thượng thư vạch tội không hiệu quả, các quan viên còn lại cũng đều đứng ra vạch tội.



Lúc này liền có thể thấy được vì sao Tần Hòe Viễn có mỹ danh “Trí Phan An”, ông nói năng rành mạch phân minh, phủ định tất cả những lời vạch tội đối với Bàng Kiêu.



Bàng Kiêu đứng ở một bên, cũng kinh ngạc trước bản lĩnh khẩu chiến của Tần Hòe Viễn trước đám quan viên.



Nhạc phụ đại nhân quá lợi hại, Bàng Kiêu cảm thấy áp lực rất lớn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi