CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Chương 397CHUẨN BỊ

Ngay sau khi Thánh thượng hạ lệnh truyền chỉ, gã sai vặt của Tần Hòe Viễn ở ngoài cửa cung liền nhận được tin tức liền ba chân bốn cẳng chạy tới chỗ buộc ngựa ở chạc cây, xoay người nhảy lên lưng ngựa, chạy vội về phủ báo tin.



Tần Nghi Ninh đang cùng Tôn thị thêu thùa may vá ở trong phòng, chợt nghe bà người hầu từ trên cổng trong vui mừng kêu to.



“Lão Thái Quân! Phu nhân! Tiểu thư! Đại hỉ, đại hỉ!



Tiếng kêu la khiến tất cả mọi người trong nhà đều hoảng sợ, lão Thái Quân vén mành đi ra, lo lắng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Nói mau!”



Vẻ mặt bà người hầu canh giữ cổng trong tươi cười, nói: “Lão Thái Quân, đại hỉ rồi! Vừa rồi tiểu tử đi theo bên người lão gia tới nói, hôm nay Thánh thượng hạ chỉ tứ hôn Tứ tiểu thư nhà chúng ta cho Trung Thuận thân vương làm chính phi rồi. Hắn được tin tức vội trở về thông báo, ý chỉ tứ hôn trong cung sẽ tới ngay.”



Người cả nhà nghe vậy đều vô cùng kinh ngạc, ánh mắt mọi người đều không hẹn nhìn về phía Tần Nghi Ninh đang dìu Tôn thị đứng ở hành lang.



Tay Tần Tuệ Ninh dần dần nắm chặt lại, nàng ta tự ti cúi đầu.



Ban đầu, Bát tiểu thư sửng sốt một chút, tiếp đó liền vui mừng nói: “Tứ tỷ tỷ, chúc mừng tỷ!”



Một câu chúc mừng của Bát tiểu thư khiến tất cả mọi người phục hồi tinh thần lại, đều nhao nhao chúc mừng Tôn thị và Tần Nghi Ninh.



Lão Thái Quân cũng vô cùng vui mừng: “Tốt, tốt. Mặc dù làm vương phi không nở mày nở mặt như làm sủng phi của Thánh thượng, nhưng rốt cuộc nữ nhi nhà chúng ta cũng có nơi có chốn rồi. Tứ nha đầu xuất giá rồi, kế tiếp là Tuệ tỷ nhi và Bảo tỷ nhi.”



Nam giới ở ngoại viện cũng nhận được tin tức, Tần Vũ, Tần Hàn, Nhị lão gia, và Tam lão gia cũng đều tới chúc mừng, lại lo lắng đi chuẩn bị hương án, giá cắm nến sẵn sàng tiếp chỉ.



Lão Thái Quân chắp tay trước ngực, ngước lên trời bái lạy: “Không ngờ sau khi nhà chúng ta tới Đại Chu liền liên tục có tin tốt lành, thực sự là tổ tiên phù hộ, tổ tiên phù hộ!”



Nhị lão gia cười nói: “Không chỉ tổ tiên phù hộ, mà còn nhờ vào bản lĩnh của đại ca. Hôm nay con đã được làm quan ở bộ Lễ, sản nghiệp của Tam đệ cũng liên hệ ổn thỏa rồi, tất cả đều nhờ có đại ca thu xếp.”



“Đúng vậy.” Tam lão gia cười gật đầu.



Tần gia từng trải qua tình cảnh bị tàn sát, đói khổ, cướp bóc, giờ đây lại một lần nữa đứng vững gót chân, tuy rằng đã có nhiều người hy sinh, nhưng khí phách của bọn họ lại chưa từng biến mất.



Khi toàn gia sửa soạn hầu như đã ổn thỏa, thánh chỉ liền tới.



Giữa sân rộng bày lư hương, hương án trên mặt đất đặt bồ đoàn, người toàn gia dựa theo thân phận mà quỳ thành hàng, thái giám truyền chỉ mỉm cười mở thánh chỉ màu vàng tươi ra, cất giọng the thé đọc to:



“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, nghe nói Tần Nghi Ninh, con gái của Thượng thư bộ Lễ Tần Hòe Viễn, mười sáu tuổi, lịch sự, nho nhã, tài mạo xuất chúng, ôn hòa hiền hậu khiêm cung, lan tâm huệ tính, trẫm và Thái hậu rất vui mừng. Nay Trung Thuận thân vương Bàng Kiêu, hai mươi bốn tuổi, vừa vặn đến tuổi kết hôn, văn võ song toàn, trung quân kính thượng. Khuê nữ Tần thị và Bàng Kiêu là trai tài gái sắc, có thể nói là xứng đôi vừa lứa, trẫm gả Tần thị cho Trung Thuận thân vương làm chính phi, tất cả lễ nghi đều giao cho hai nhà bàn định và lo liệu, đến ngày mười một tháng Năm thành hôn, khâm thử!”



“Tạ long ân của Thánh thượng!”



Người một nhà trịnh trọng dập đầu.



Tần Nghi Ninh quỳ gối ở chính giữa, cúi đầu giơ hai tay lên cao, tiếp nhận thánh chỉ.



Thái giám truyền chỉ vừa cười vừa nói: “Chúc mừng Tần tiểu thư!”



Nhị lão gia, Tam lão gia và hai vị đường huynh của Tần Nghi Ninh lập tức lễ độ hàn huyên với thái giám, biếu một phòng bao đỏ, lại dẫn đi dùng trà.



Trong tay Tần Nghi Ninh cầm thánh chỉ, nàng đưa lên xem một lượt, có cảm giác lâng lâng như bay trên mây, cảm thấy như mình đang nằm mơ.



Nàng luôn nghĩ, tuy nàng và Bàng Kiêu yêu nhau, nhưng thật sự là muốn thành hôn cũng không dễ dàng. Thánh thượng sẽ không cho phép Bàng Kiêu có một nhà vợ lợi hại, vả lại dù sao quan hệ giữa hai người vẫn bị che phủ bởi cái chết của Bàng Trung Chính.



Thế nhưng không ngờ Tần Hòe Viễn lại ra chiêu thành công, khiến Lý Khải Thiên cam tâm tình nguyện hạ thánh chỉ.



Nàng thực sự được gả cho Bàng Kiêu rồi?



Thật sự là tới lúc này, nàng mới cảm thấy tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, lòng nàng tràn ngập cảm giác mong chờ và lo sợ.



“Ái chà, không phải nha đầu kia vui mừng quá mà thần trí mê man luôn rồi đó chứ!”



Nghe tiếng trêu đùa thiện ý, Tần Nghi Ninh mới hồi phục tinh thần, quay đầu lại nhìn về phía Nhị phu nhân ở bên cạnh. Lúc này nàng mới phát hiện mình đã bất tri bất giác theo người nhà vào nhà chính rồi.



Lão Thái Quân đón lấy thánh chỉ tứ hôn trong tay Tần Nghi Ninh, cười nói: “Ta mang thánh chỉ này tới thờ cúng trong từ đường, cùng với ý chỉ phong quan của phụ thân ngươi. Đây là chuyện vui mừng, chuyện vui mừng.”



Chuyện đã định, rốt cuộc Tôn thị cũng gạt bỏ khúc mắc, vui vẻ nói: “Ngày mười một tháng Năm sẽ thành hôn, thời gian còn chưa tới một tháng, lễ cập kê của Nghi tỷ nhi của chúng ta cũng chưa tổ chức, còn phải chuẩn bị chuyện đại hôn, Nhị thẩm, thẩm phải giúp ta mới được.”



“Đó là điều đương nhiên rồi, đây là việc đại hỉ mà. Vợ của Hàn ca nhi cũng sắp lâm bồn rồi, hôm nay Nghi tỷ nhi lại có nhà chồng tốt như vậy, như thế không phải là song hỉ lâm môn sao? Thật sự là quá tốt!” Nhị phu nhân vui vẻ cười.



Tần Nghi Ninh bị đuổi vể phòng ngủ, Tôn thị vội vàng bảo Kim mụ mụ: “Hôm nay để nó tự thêu đồ cưới là không kịp nữa rồi, ngươi đi mời một nữ thợ thêu giỏi nhất tới, chuẩn bị kỹ càng vào. Dù sao Nghi tỷ nhi cũng phải thêu vỏ gối, trong thời gian đó, con không được xuất đầu lộ diện, chỉ ở trong phòng yên lặng thêu hoa!”



Dứt lời, cũng không chở Tần Nghi Ninh trả lời, Tôn thị liền hấp tấp đi ra ngoài, hết sức hăng hái đi chuẩn bị cho chuyện của nàng.



Lúc này, Tần Nghi Ninh vẫn còn rơi vào trạng thái sững sờ, rất lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.



Bốn người Tiêm Vân, Ký Vân, Băng Đường và Thu Lộ đã sớm vui mừng đến mức mặt mày đỏ bừng. Bốn người liếc nhìn nhau, liền hành lễ với Tần Nghi Ninh: “Chúc mừng cô nương đã đạt được điều mình mong muốn!”



Liên Tiểu Chúc cũng vui vẻ gật đầu lia lịa.



Tần Nghi Ninh bừng tỉnh, nói: “Các ngươi đứng lên đi! Tiêm Vân, Băng Đường, các ngươi khéo tay, giúp ta thêu vỏ gối với, tay nghề của ta không đạt đâu!”



Dứt lời, Tần Nghi Ninh lại ngồi ngẩn ra đó, mấy tỳ nữ thấy vậy đều không nhịn được cười.



Tần Nghi Ninh hồi tưởng những chuyện đã trải qua cùng Bàng Kiêu, từ lúc mới gặp gỡ dò xét lẫn nhau, về sau dần dần hai bên đều vui vẻ, sau đó lại liều lĩnh thề non hẹn biển, có thể chờ tới hôm nay nhận được thánh chỉ, thực sự là đã trải qua rất nhiều thăng trầm.



Nàng về nhà đã hai năm rồi. Trong hai năm này, những gì nàng nếm trải còn phong phú hơn mười bốn năm trước đó.



Tuy rằng hành động thận trọng, tới được lúc này, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nhưng có thể có được đám người này thật lòng đối xử với nhau, có thể nhận được thánh chỉ tứ hôn, nàng cảm thấy những gian nan vất vả trước kia đều đáng giá.



***



Thánh chỉ tứ hôn cũng được truyền tới phủ Trung Thuận thân vương.



Sau khi Bàng Kiêu và Diêu Thành Cốc, Mã thị cùng Diêu thị tiếp chỉ, người toàn gia nhìn nhau không nói, mà cười rộ lên.



Mã thị vỗ đùi: “Mau lên, mau lên, mau chuẩn bị sính lễ! Đại Phúc, ngươi có báu vật gì giấu dưới đáy hòm, lấy hết ra. Cả bạc nữa, cưới vợ tuyệt đối không nên keo kiệt! Nghi nha đầu theo ngươi không dễ dàng gì, trước kia con bé phải chịu nhiều ấm ức như vậy, dù sao ngươi cũng phải biết biểu lộ sự biết điều!”



Vừa nói, Mã thị vừa đấm vào vai Bàng Kiêu: “Cái đồ tiểu tử vô lại nhà ngươi, thế mà trời lại cho phúc khí! Có được một nhạc phụ lợi hại như Tần Thượng thư, may mắn kết hôn với một người vợ hiền, mộ phần tổ tiên Bàng gia kết phát rồi!”



Bàng Kiêu bị đấm trúng gân cốt, cắn răng chịu đựng nói: “Tay bà ngoại mạnh thật!”



“Không mạnh sao có thể khống chế tiểu tử vô lại như ngươi? Ngọc Bình à, ngươi mau đi thu xếp. Ngươi là mẹ chồng, phải chủ động một chút, liên hệ nhiều nhiều một chút với bên bà thông gia, đừng nghĩ là con trai ngươi làm Vương gia là rất giỏi rồi! Con trai ngươi là cái đồ yêu tinh phiền phức, Nghi nha đầu gả cho nó, đúng là xúi quẩy!”



“Có bà ngoại nào lại nói cháu mình như vậy chứ!” Diêu thị lẩm bẩm.



Diêu Thành Cốc cũng gật đầu nói: “Mẹ con nói đúng, con theo lời mẹ con mà làm đi.”



“Dạ, con biết rồi cha.”



Diêu thị lập tức đi thu xếp.



Bàng Kiêu lại gọi Tạ Nhạc và Từ Vị Chi tới, trịnh trọng nói: “Ngày mười một tháng Năm, là ngày đại hỉ của bản vương, trong thời gian này, trong phủ bận rộn, hai người các ngươi trợ giúp lão phu nhân và thái phu nhân quyết định. Về phần quy chế, không thể cao hơn quy chế Thánh thượng cưới Hoàng hậu, ngoài ra thì long trọng cỡ nào cũng được, hiểu chứ?”



Tạ Nhạc bà Từ Vị Chi vội vã gật đầu.



Hai người bọn họ là mưu sĩ, sở trường là bày mưu tính kế, hôm nay lại bị Bàng Kiêu sai đi chuẩn bị hôn lễ, thật sự là có phần giống như dùng dao trâu mổ gà.



Nhưng hai người biết tình cảm giữa Bàng Kiêu và Tần Nghi Ninh, cũng biết tính cách của Tần Nghi Ninh, lại thêm Thánh thượng tứ hôn, lúc này bọn họ cũng biết là Vương gia chịu giao hôn sự cho hai người sắp xếp là biểu hiện cho thấy Vương gia hết sức tín nhiệm bọn họ.

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Tạ Nhạc và Từ Vị Chi xem việc này giống như những đại sự khác, liền đến thư phòng nghiên cứu điều lệ.



Vương gia đã nói, chỉ cần không vượt qua quy chế dành cho Thánh thượng cưới Hoàng hậu, chỉ cần phù hợp với quy định dành cho thân vương, còn ngoài ra thì xa hoa thế nào cũng được, cần phải để Tần gia thấy được thành ý của Bàng gia.



Bàng Kiêu điềm tĩnh tiễn Tạ Nhạc và Từ Vị Chi, sau đó liền lạnh lùng chạy tới diễn võ trường, cởi quần áo ra, ở trần, chỉ mặc một cái khố lụa màu đen, bắt đầu đấm vào đám cọc gỗ.



Hiện giờ hắn vô cùng kích động, không tìm được cách nào phát tiết cảm xúc và tinh lực tràn đầy, liền đi luyện quyền, trong phút chốc đã đánh gãy ba cọc gỗ.



Nhất cử nhất động của Bàng Kiêu khiến Hổ Tử theo một bên liên tục cười thầm.



Cũng khiến Quý Trạch Vũ đột nhiên đến thăm vô cùng kinh ngạc.



“A Lam, ngươi đã đến rồi.” Người Bàng Kiêu ướt đẫm mồ hôi, vì nhiệt độ buổi chiều giảm thấp khiến hắn nổi da gà, nhưng hắn không để ý, nhận lấy khăn Hổ Tử đưa cho, lau mồ hôi trên mặt rồi liền mặc chiếc áo trong màu trắng như tuyết vào.



Quý Trạch Vũ nhìn lướt qua những vết sẹo to nhỏ chằng chịt trên người Bàng Kiêu rồi mới gật đầu, giơ ra bình rượu trong tay.



“Uống một chén chứ?”



“Vừa vặn đúng ý ta.” Bàng Kiêu bảo Hổ Tử gọi người làm món ăn rồi liền cùng Quý Trạch Vũ vào ngồi trong phòng ngủ.



Thấy đôi mày Bàng Kiêu cau lại, dáng vẻ như buổi đánh quyền lúc chiều chưa thỏa, Quý Trạch Vũ không kìm lòng được, liền an ủi: “Thánh thượng tứ hôn, ngươi chỉ có thể tuân chỉ. Cho dù trước kia có thù giết cha, hôm nay ngươi cũng dành phải chịu đựng. Ta thấy được là ngươi thích Tần thị, sau này ngươi nên gạt bỏ thù hận, sống cho vui vẻ.”



Bàng Kiêu hơi bất ngờ vì Quý Trạch Vũ khuyên hắn như vậy, hắn hơi mỉm cười, nói: “Ta biết.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi