CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Chương 428CHA VỢ CON RỂ

Tuy Nhị đường tẩu có lòng tốt, nhưng mọi người nghe vào lại không hẹn mà cùng nhìn sang với ánh mắt hơi có ý khiển trách và bất mãn.



Tần Hàn biết xưa nay vợ mình không phải người xấu, nhưng một ít chuyện lại không thể nghĩ thông, không khỏi kéo nhẹ tay áo vợ.



Bấy giờ Nhị đường tẩu mới chậm chạp bừng tỉnh. Thân phận Tần Tuệ Ninh vốn tế nhị, lại bất hòa với Tần Nghi Ninh, người cả nhà đều không giới thiệu nàng ta, việc gì mình phải tự rước thêm việc.



Nhị đường tẩu lúng túng cười, lùi về sau hai bước không dám hó hé.



Mà Tần Tuệ Ninh thì lại cười cảm kích với Nhị đường tẩu, cuối cùng cũng có bậc thang bước xuống, uốn gối hành lễ với Bàng Kiêu, nói: “Chào muội phu.”



“Muội phu?” Bàng Kiêu quan sát nàng ta bằng nửa con mắt, nụ cười như có như giọng, đáp giọng hờ hững: “Không cần đa lễ.”



Từ sự lễ phép với Tần Hòe Viễn, Bàng Kiêu tuần tự tặng quà ra mắt cho các huynh đệ tỷ muội của Tần Nghi Ninh. Tuy Tần Tuệ Ninh gọi hắn là muội phu, nhưng Bàng Kiêu quyền cao chức trọng, địa vị rành rành ra đấy, hắn làm vậy cũng coi như bình thường.



Thấy Bàng Kiêu như vậy, Tần Hòe Viễn thực sự rất hài lòng, thấy hắn quả cũng thực dụng tâm với Tần Nghi Ninh.



Còn lão Thái Quân, giờ được một đứa cháu rể quyền chức như vậy thì cũng càng nhìn càng hài lòng, tuy vẫn không dám đối mặt với Bàng Kiêu, cảm thấy ánh mắt hắn quá mức sắc bén, khiến người ta nhìn vào sinh lòng sợ hãi.



Nói thêm một hồi, Tần Hòe Viễn và Nhị lão gia, Tam lão gia liền mời Bàng Kiêu ra bên ngoài nói chuyện, để không gian lại cho các nữ quyến.



Vừa thấy đám người Bàng Kiêu đi khuất, Tôn thị lập tức nắm tay Tần Nghi Ninh kéo vào trong nhà nói chuyện riêng, không hề để ý đến lão Thái Quân có sắc mặt gì.



Trong phòng ngủ của Tôn thị, Tần Nghi Ninh và mẫu thân sóng vai ngồi bên nhau.



Tôn thị thấp giọng hỏi: “Vương gia đối với con thế nào?”



Tần Nghi Ninh nghe mà đỏ cả tai, khụ khụ mấy tiếng mới nói: “Tốt lắm ạ!”



Tôn thị cẩn thận quan sát Tần Nghi Ninh, thấy tuy nàng cười e lệ nhưng khó giấu vui sướng, hài lòng nói: “Tốt lắm, theo ta thấy, tuy tính khí Vương gia có vẻ không tốt lắm nhưng cũng không phải một người ngược đãi vợ. Những kẻ chinh chiến sa trường như họ, ít nhiều gì cũng có một chút gia trưởng, con chỉ cần thuận theo ý hắn, nghe hắn sắp xếp, tin chắc Vương gia sẽ không bạc đãi con.”



“Mẫu thân nói phải, con sẽ nghe lời người, Vương gia đối với con rất tốt.”



“Vậy mẹ chồng thì sao? Còn hai vị trong phủ nữa?” Tôn thị lo lắng hỏi tiếp.



Nghĩ đến sự bảo vệ của Mã thị, lòng Tần Nghi Ninh lại ấm dần, mỉm cười đáp: “Ông bà của Vương gia đều là người hiền hậu lương thiện, khi còn trẻ bà ngoại từng là nữ hiệp khách lưu lạc giang hồ, tính tình vô cùng hào sảng, cũng rất thiên vị con. Ông ngoại thì tính ôn hòa nhưng lại là người đa mưu túc trí, cũng thực sự rất thương con.”



“Vậy mẹ chồng thì sao?” Tôn thị siết tay Tần Nghi Ninh, hỏi: “Bà ấy có từng lập quy củ gì cho con không?”



Tần Nghi Ninh biết Tôn thị là người chịu khổ mẹ chồng, cũng từng chính mắt thấy khi Tôn thị ở bên lão Thái Quân phải tuân theo quy củ thế nào, nhưng sau khi Tôn gia xảy ra chuyện thì lão Thái Quân lại làm khó Tôn thị ra sao. Là mẫu thân, bản thân chịu khổ, ai lại nỡ lòng để con mình chịu khổ giống thế?



Tần Nghi Ninh nắm tay Tôn thị lắc lắc: “Mẫu thân, người yên tâm, cả mẹ và bà Bàng Kiêu đều là người rất biết quy củ bổn phận. Như mẫu thân nói đấy, tuy Vương gia hơi gia trưởng nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ bắt nạt con, còn chống lưng cho con nữa. Tuy mẹ chồng có hơi cẩn thận, nhưng có người làm mẹ nào mà không lo con trai lấy vợ sẽ quên mất mình đâu? Những việc này đều hiểu được cả. Ngày tháng không chỉ có hôm nay, tương lai ngày rộng tháng dài, rồi mọi việc cũng sẽ dần tốt hơn thôi.”



Nghe Tần Nghi Ninh nói vậy, Tôn thị đã nghĩ thoáng hơn, đồng thời cũng tràn trề hy vọng vào tương lai.



Lòng Tôn thị như gương sáng. Xưa nay bà rất tầm thường, lại có tính đại tiểu thư do phủ Quốc công nuôi dưỡng ra, lão Thái Quân lại là người ưa nịnh bợ, vậy nên đã không còn mong đợi gì với cái đạo hòa thuận giữa mẹ chồng con dâu.



Tần Nghi Ninh thì khác. Cuộc sống của Tần Nghi Ninh còn rất dài, ngày sau chủ yếu sẽ sinh sống trong Vương phủ. Vương phủ vốn người ít đơn giản, trong nhà tổng cộng chỉ có bằng ấy người, nếu còn có người không thích Tần Nghi Ninh, vậy cuộc sống ngày sau sẽ rất vất vả.



Từ khi Tần Nghi Ninh gả đi, đã mấy ngày nay Tôn thị không được ngủ ngon. Trong đầu cứ mãi trăn trở suy nghĩ, luôn cảm thấy con gái đi lấy người khác là như từ trân bảo trong tay biến thành ngói vụn dưới đất.



Trước kia bà không đối xử tốt với Tần Nghi Ninh, còn chưa kịp tốt được bao lâu, con gái đã phải lập gia đình.



Cơ hội có con vui vầy bên gối vốn đã không nhiều, thế mà bà cũng không bù đắp đầy đủ cho nó. Tôn thị thực sự rất lo Tần Nghi Ninh sẽ không thể sống tốt tại nhà chồng.



Cái tâm lý bồi thường đó của Tôn thị, tuy Tần Nghi Ninh không thể hiểu được hoàn toàn nhưng ít nhiều vẫn đã nhận ra.



Nàng sợ đến khi họ trở về, Tôn thị vẫn sẽ suy nghĩ bậy bạ, dứt khoát nói đơn giản lại chuyện trong Vương phủ cho Tôn thị nghe.



“Vương gia bận rộn công việc, nhưng luôn có thể giành thời gian tới làm bạn với con.”



“Mẹ chồng rất tốt, thấy con bắt đầu học quản gia liền điều bà tử bên cạnh đến cho con sai bảo, sợ lời con nói không có sức nặng địa vị trong phủ.”



“Bà ngoại thì càng coi con là cháu gái, cứ kéo tay con nói chuyện, còn thân thiết hơn cả lão Thái Quân nhà chúng ta.”



“Vương phủ rộng lắm, nhưng người lại ít, vậy nên chỗ nên rất rộng rãi thoáng mát, hạ nhân cũng không cần chen chúc vào nhau.”







Tôn thị nghiêm túc nghe Tần Nghi Ninh kể chuyện Vương phủ, càng nghe càng buông lỏng, cuối cùng liên tục gật đầu nói: “Xưa nay phụ thân là người có bản lãnh, hôn sự ông ấy đã đồng ý chắc chắn không vấn đề.”



Tần Nghi Ninh nghe vậy bật cười: “Mẫu thân bảo vệ phụ thân như vậy, lát nữa nhất định con phải kể phụ thân nghe, cũng không phụ lòng tấm chân tình của người.”



Tôn thị nghe mà mặt già ửng đỏ, không khỏi đẩy Tần Nghi Ninh ra: “Con bé này.”



Khi mẹ con hai người lặng lẽ nói chuyện riêng trong phòng, Bàng Kiêu và Tần Hòe Viễn đã đơn độc tới thư phòng ở ngoại viện.



Tần Hòe Viễn ngồi xuống cái giường đất sưởi bên cửa sổ.



Bàng Kiêu liền cung kính hành lễ thêm lần nữa: “Nhạc phụ đại nhân tại thượng, tiểu tế dập đầu chào người.”



Tần Hòe Viễn mỉm cười: “Mau đứng dậy đi, đã là người trong nhà rồi, cần gì phải khách sáo thế?”



“Không, nhạc phụ đại nhân nhất định phải nhận lễ của con. Thật ra con đã muốn cám ơn người từ sớm, cám ơn người đã thành toàn cho con và Nghi tỷ nhi, chẳng qua là bên ngoài không tiện nói chuyện, đến nay vẫn chưa tìm được cơ hội nào.”



“Mau dậy đi.” Tần Hòe Viễn đỡ Bàng Kiêu dậy, cười nói: “Ngươi là người khoáng đạt, chuyện năm xưa, kể ra ta vẫn phải nói một câu xin lỗi.”



Nghe vậy, Bàng Kiêu vội vàng lắc đầu: “Nhạc phụ đại nhân, bất kể người ngoài nghị luận thế nào, bàn tán ra sao, xin người hãy nghe con nói một câu. Chuyện năm xưa, người là người Đại Yên, phụ thân là người Bắc Ký, hai bên vốn đứng ở hai phe đối địch, đương nhiên làm việc cũng tự dựa vào bản lĩnh của riêng.”



“Hơn nữa, tuy kế ly gián của người năm xưa rất cao minh, nhưng sự thật là vốn hôn quân Bắc Ký đã không vừa mắt với phụ thân, lo lắng người dẫn binh tạo phản nên mới mượn cớ đó để trừ diệt. Bởi vậy, chuyện này là kết quả tất yếu, là kết quả của rất nhiều nhân tố cộng lại tạo thành, không có dính dáng quá nhiều với kế ly gián của người.”



“Hơn nữa, cho dù thật là vì kế ly gián, vậy đó cũng là chuyện không thể khác được.”



“Từ lúc mới bắt đầu, con chưa từng giận cá chém thớt lên người. Nếu con có ý đấy, tại sao mấy năm trước còn phải tới tìm Nghi tỷ nhi.”



“Vài năm trước?” Tần Hòe Viễn nhạy bén bắt được trọng điểm.



Bàng Kiêu gật đầu, nói: “Con nghe phụ tá của phụ thân lưu lại nói chuyện mới biết, họ đã lập kế hoạch tráo đổi Nghi tỷ nhi. Thị vệ của phụ thân con nói, đứa con tìm tới là cô nhi của một dưỡng sinh đường. Nhưng phụ tá lại nói thật ra đó không phải cô nhi mà là người bỏ bạc ra mua được.”



“Tóm lại, sau khi họ đổi Nghi tỷ nhi đã ném mất tã lót đi. Cũng là về sau lần theo điều tra mới biết được Nghi tỷ nhi bị Liễu thị bế về.”



“Lúc ấy con mới mười bốn, mười lăm tuổi, nghe người của phụ thân nhắc đến Nghi tỷ nhi thì cảm thấy nàng rất vô tội, thế nên lập tức tới Lương Thành tìm.”



Bàng Kiêu kể lại đầu đuôi chuyện thấy Tần Nghi Ninh bị người làm trong tiệm thuốc đuổi ra đẩy ngã xuống đất mà vẫn kiên cường không khóc ở Lương Thành. Khi ấy hắn đi theo nàng, thấy nàng mua bánh bao về cho mẹ nuôi ăn, thấy nàng kiên cường không giống một đứa trẻ mới bảy tuổi.



Bàng Kiêu cẩn thận nhớ lại, cuối cùng nhắc tới số tiền hắn cố ý để lại kia, sau tiếc nuối nói: “Chỉ tiếc năm sau con tới thì mẹ nuôi của Nghi tỷ nhi đã qua đời, con cũng không tìm được nàng nữa. Lúc đầu khi để tiền cho nàng, thật ra trong tay con cũng không dư dả gì. Khi đó con vừa mới tòng quân, phụ tá của phụ thân đối với con phần nhiều cũng là qua loa để lợi dụng, con không có bạc, cũng không có thực quyền.”



“Nếu lúc ấy có được ba phần như bây giờ, Nghi tỷ nhi cũng không cần chịu khổ trong núi nhiều năm như vậy.”



Tần Hòe Viễn không nói gì, vẫn luôn bình tình nghe Bàng Kiêu kể chuyện năm ấy, cuối cùng nói: “Hóa ra hai đứa đã sớm quyết định duyên phận. Xem ra đều là ý trời cả. Số bạc ngươi cho ban đầu cũng coi như đã cứu mạng Nghi tỷ nhi, vậy nên bây giờ hai đứa mới có thể trở thành vợ chồng.” Vietwriter.vn



Bàng Kiêu nghe nói mà hai tai đỏ bừng, lí nhí: “Có lẽ chính là duyên phận ấy.”



Tần Hòe Viễn cười nói: “Ta không có yêu cầu gì, chỉ mong ngươi có thể đối xử tốt với Nghi tỷ nhi. Con bé là đứa mệnh khổ, chưa từng được hưởng phúc gì, về đến nhà thì còn bị ta làm liên lụy chịu khổ nhiều như vậy. Ta không thể ở bên nó cả đời, nhưng ngươi thì có thể. Về sau, ta xin giao Nghi tỷ nhi cho Vương gia.”



Nói đến lời cuối cùng, thái độ của Tần Hòe Viễn đã vô cùng nghiêm túc.



Bàng Kiêu đứng dậy thi lễ: “Vâng, nhạc phụ yên tâm, con nhất định sẽ đối xử tử tế với Nghi tỷ nhi.”



Lần trò chuyện này, cả hai bên đều rất vui. Nói xong chuyện riêng, Tần Hòe Viễn lại bàn đến chuyện công.



“Hậu quả của động đất hẳn rất nghiêm trọng.”



Tần Hòe Viễn nói thẳng phân tích của mình cho con rể: “Nội khố của Thánh thượng trống rỗng, đang là lúc cần dùng tiền gấp, nhất định sẽ khẩn trương tìm kiếm kho báu kia. Hơn nữa theo ta đoán, để xoay tiền, không chừng Thánh thượng sẽ còn chia ra yêu cầu các đại thần trong triều đóng góp. Hôm ấy Vương gia tặng tiểu hoàng ngư cho Nghi tỷ nhi thực sự quá lóa mắt, nếu Thánh thượng để ý đến việc này mà hỏi mượn tiền, Vương gia nên làm gì?”



Bàng Kiêu nghe vậy bật cười: “Nhạc phụ yên tâm, nếu hắn mở miệng con cũng có biện pháp. Thánh thượng còn nợ quân lương của Hổ Bí quân một năm trước kia kìa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi