CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Chương 429CỨU NẠN THIÊN TAI

Tần Hòe Viễn nghe vậy mỉm cười, “Nghĩ đến cả cái triều đình lớn thế này, chắc cũng chỉ có mình Vương gia dám can đảm nói ra những lời như thế.”



Bàng Kiêu cũng cười, “Con cũng chỉ dám không giữ miệng thế ở trước mặt nhạc phụ thôi, còn nếu ở bên ngoài thì nào dám to gan như vậy. Thánh thượng lấy nhân hiếu trị thiên hạ, làm gì có cỡ có chuyện này phát sinh?”



Cả hai đều là người thông minh, không cần nói rõ cũng tự hiểu trong lòng. Lấy tính cách của Lý Khải Thiên, cho dù y có lỗi chuyện gì cũng quyết không lộ ra cho người khác biết, có thể nào cũng phải nghĩ cách che đi bằng sạch.



Tần Hòe Viễn suy nghĩ một lúc, bảo: “Ý Vương gia, ta đã hiểu rõ. Những nợ quân lương của Hổ Bí quân, không phải cuối cùng vẫn do Vương gia gánh nhận. Vậy nên ta mới có thể bội phục năng lực của Vương gia, vừa có thể mang binh chinh chiến, khiến các huynh đệ trung thành với mình, cam chịu giết địch nơi tiền tuyến, trong cảnh bị nợ quân lương mà vẫn khiến họ mang lòng kính trọng, không đến mức người người muốn đánh, đấy đã là một chuyện không dễ dàng.”



Nghe vậy, Bàng Kiêu không khỏi bật cười: “Nhạc phụ đại nhân, thật ra chuyện này không hề khó, chỉ cần con cùng đồng cam cộng khổ với các tướng sĩ, xung phong đi đầu, rút lui đi sau, vậy là đã đủ.”



Ánh mắt Tần Hòe Viễn nhìn hắn chất đầy tán thưởng: “Lý thì tuy nói thế, nhưng người có thể thực sự làm theo lại được mấy người? Thật ra trong rất nhiều chuyện, đạo lý đều rất đơn giản, ai nấy cũng hiểu.”



“Ví dụ như đi học vậy, ai cũng biết nếu muốn thi cử đỗ đạt thì trước tiên là phải nghiên cứu thấu triệt nội dung thi cử bao năm qua, sau đó cố gắng học tập thông thấu, đồng thời chú ý chuyện triều cục, lĩnh hội tâm tư tính toán của người đang nắm quyền.”



“Đạo lý này, có tới tám phần mười sĩ tử đều biết, nhưng kẻ có thể thành cá vượt long môn, hóa thành rồng phượng thì chỉ có mấy người, bởi vì họ không thể tự kiềm chế, tự kỷ luật mình.”



“Chuyện đi học là chuyện không nguy hiểm tới tính mạng mà người bình thường còn đã như vậy, huống là ra trận giết địch sa trường, thời thời khắc khắc lúc nào cũng đánh cược cả tính mạng.”



Bàng Kiêu nghe nói mà ngượng chín mặt, vội phẩy tay cười đáp: “Làm gì được giỏi giang như lời nhạc phụ nói, chẳng qua là gan to quá thôi.”



“Can đảm, thận trọng, trong tâm lòng nhân hậu.” Tần Hòe Viễn vươn dài tay, vỗ vỗ hiền tế ngồi đối diện cái bàn nhỏ, “Ngài rất tốt. Giao Nghi tỷ nhi cho ngài, ta rất yên tâm.”



Lời Tần Hòe Viễn chính là sự thừa nhận to lớn đối với Bàng Kiêu. Từ nhỏ Bàng Kiêu đã không có phụ thân, trong suốt quá trình trưởng thành chỉ có Diêu Thành Cốc là người chỉ đường dẫn lối. Đúng là Diêu Thành Cốc rất thông minh, nhưng cái thông minh ấy, nếu là mở quán cơm trong thành trấn thì đã quá dư thừa, nhưng đặt trong triều đình thì dù gì tầm nhìn cũng có hạn.



Bây giờ Trí Phan An đã thành nhạc phụ của mình, Bàng Kiêu cảm thấy làm chuyện gì cũng thêm mấy phần sức lực, bởi vì hắn biết khi mình bối rối không tìm được phương hướng đúng, nhất định Tần Hòe Viễn sẽ chỉ cho một con đường đúng đắn.



Nhất là Tần Hòe Viễn còn hoàn toàn tin tưởng hắn, kể từ khi ở Đại Yên, Tần Hòe Viễn đã luôn thừa lòng tin tưởng vào hắn.



Đối với một người con rể, đây đã là sự khen ngợi cực lớn.



Bữa trưa vẫn được dùng ở phòng chính của lão Thái Quân.



Người một nhà ăn chung, không câu nệ nhiều tiểu tiết, chỉ bày một tấm bình phong chính giữa rồi liền tách ra ngồi ở hai bên.



Tần Nghi Ninh lần lượt nghe Tôn thị Nhị phu nhân và các trưởng bối dặn phải ăn nhiều, còn nghe tiếng bàn luận lúc có lúc không của bàn nam bên kia truyền tới, từng lời chỉ rõ triều đình vận nước.



Trước mắt những người này, Bàng Kiêu không hề dẻo miệng như ở với Tần Hòe Viễn, song cũng không bày ra thái độ Vương gia bề trên, chẳng qua chỉ bình tĩnh ít nói. Hắn không nói nhiều, nhưng mỗi lần mở miệng đều có thể chạm đúng trọng điểm, khiến Nhị lão gia và Tam lão gia đều khen không dứt lời, Tần Hàn và Tần Vũ cũng phải nhìn với con mắt khác. Khi trước chỉ coi hắn là kẻ mãng phu, bây giờ mới biết là đã sai hoàn toàn.



Bên này bình phong, Nhị phu nhân kéo tay Tôn thị, thấp giọng nói: “Xem ra Nghi tỷ nhi đã chọn được một người tốt rồi. Giờ đại tẩu đã có thể yên tâm.”



Từ nghe lời kể của Tần Nghi Ninh, lại cộng thêm quan sát của mình, bây giờ Tôn thị đã không thể hài lòng với Bàng Kiêu hơn được nữa, bèn gật đầu nhỏ giọng đáp lại: “Ta chỉ có một đứa con gái như vậy, nó có thể sống yên ổn tốt lành, ta cũng được an lòng.”



Tần Tuệ Ninh ngồi cách Tôn thị không xa, nghe Tôn thị nói “chỉ có một đứa con gái như thế” thì lòng bỗng xót xa, nước mắt cơ hồ lập tức sẽ tuôn ra.



Nàng ta đã không còn hy vọng gì vào tình cảm của Tôn thị nữa. Nàng ta biết, giờ gia đình chịu nuôi mình cũng chỉ như nuôi một con chó con mèo biết vẫy đuôi mừng chủ đã nuôi nhiều năm, không có gì khác biệt.



Nhưng nghe nói Tôn thị đã hoàn toàn không quan tâm tới mình, Tần Tuệ Ninh vẫn khổ sở muốn khóc.



Nàng ta hít mũi, cố ép mình không được rơi lệ vào ngày tốt lại mặt của Tần Nghi Ninh để khiến người ta phản cảm, nhưng vừa nhấc mắt, lập tức đã đối diện cặp mắt chứa ý cười của Tần Nghi Ninh phía đối diện.



Đồng tử trong mắt Tần Tuệ Ninh lập tức co rúm, khó chịu như bị ai tát cho mấy bạt tai, gian nan rời mắt.



Thực ra vốn là Tần Nghi Ninh định biểu hiện thiện ý. Nghĩ đến việc Tần Tuệ Ninh là con gái nuôi của phụ thân, tuy đã từng có mâu thuẫn không vui nhưng đều đã là chuyện quá khứ. Bây giờ nàng đã có gia đình riêng của mình, không cần phải bận lòng mãi nhưng chuyện không vui đã qua kia nữa.



Chẳng qua, thiện ý của nàng, hình như lại bị người ta hiểu lầm.



Thôi, nếu nàng biểu hiện quá thân cận, không chừng sẽ còn dọa tới Tần Tuệ Ninh, dù sao cũng không định có qua lại gì sau này, tạm thời cứ kệ thế vậy.



Dùng cơm xong, Tần Nghi Ninh liền theo Tôn thị về phòng nói chuyện, buổi chiều nghỉ ngơi chốc lát. Bàng Kiêu thì vẫn luôn bàn chuyện quốc sự với Tần Hòe Viễn.



Trong phòng chính, lão Thái Quân kéo Tần ma ma nhỏ giọng hỏi: “Ngươi đi xem xem Tứ nha đầu đang làm gì, tại sao về nhà lại không chịu tới nói chuyện với ta.”



Nghe vậy, Tần ma ma không khỏi thở dài bất đắc dĩ. Khi trước ồn ào đòi trở mặt với Tứ tiểu thư, bây giờ lại chê người ta không chủ động tới thân cận, Tứ tiểu thư cũng đâu phải người không mặt mũi không có tự ái, làm gì có chuyện chủ động dán vào?



Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng lời nói ra thì không thể thẳng thắn hết. Tần ma ma đành nói: “Tứ tiểu thư rời khỏi Đại phu nhân nên vẫn chưa quen lắm, nghĩ chỉ vừa về nhà chồng, chắc cũng có một ít chuyện riêng muốn nói với Đại phu nhân.”



Nghe vậy, tự nhiên lão Thái Quân lại liên tưởng tới ít chuyện giữa vợ chồng, hiểu ý gật đầu. Tuy còn bất mãn vì sự lạnh nhạt của Tần Nghi Ninh nhưng ít ra cũng không còn biểu hiện rõ ràng thế nữa.



Tới chạng vạng tối, sắc trời đen dần, nếu còn không đi thì sẽ phạm giờ giới nghiêm, lúc này Tần Nghi Ninh mới lưu luyến từ biệt người nhà, cùng lên xe ngựa với Bàng Kiêu.



Nhìn cánh cổng phủ Tần gia ngày càng cách xe, đến tận khi khuất sau khúc rẽ, Tần Nghi Ninh mới ngồi ngay ngắn lại, khẽ thở dài.



Bàng Kiêu vươn tay kéo nàng vào lòng, để nàng dựa lên vai mình: “Không nỡ à? Không sao, dù sao chúng ta cũng không ở xa, về sau khi nào nàng muốn về đều có thể về.”



“Ừm.” Tần Nghi Ninh khẽ gật đầu, giọng nói xa xôi: “Thật ra cũng không chỉ là không nỡ, chỉ là trong lòng thấy hơi buồn. Trước kia ở nhà, luôn cảm thấy có rất nhiều chỗ không hài lòng, nghĩ chắc ngày sau lấy chồng rời khỏi những người kia thì chuyện sẽ tốt hơn. Nhưng bây giờ có cuộc sống mới, thế mà lại bắt đầu hơi nhớ cuộc sống rối loạn trước kia. Cũng không phải nhớ sự ồn ào đấy, mà là, hoài niệm quá khứ đã qua.”



“Ý nàng ta có thể hiểu được.” Bàng Kiêu thở dài, chạm môi lên mái tóc nàng, “Không vội, ai rồi cũng có cảm giác đấy, hoài niệm quá khứ không phải chuyện gì xấu, nhưng cuộc sống thì vẫn luôn phải tiến lên. Về sau cuộc sống sẽ tốt hơn, sẽ có nhiều chuyện đáng để nhớ tới hơn.”



Bàn tay vuốt ve trên sống lưng nàng, cuối cùng vòng qua eo nàng kéo vào trong ngực: “Ngày sau chúng ta có con rồi, nàng sẽ bận rộn hơn thôi.”



Tần Nghi Ninh thoáng sửng sốt, mặt thoắt chốc đỏ lựng.



Đúng rồi, nàng không hề suy nghĩ gì, bây giờ mới nhận ra họ chỉ vừa thành hôn, tương lai sớm muộn cũng có con cái. Họ yêu nhau như vậy, Băng Đường lại từng xem mạch cho nàng, nói tuy nàng có chứng thể hư nhưng không ảnh hưởng gì tới việc sinh sản. Tiếp tục như vậy, không chừng chẳng mấy nữa sẽ có mang con của Bàng Kiêu.



Nghĩ như vậy, Tần Nghi Ninh vừa đỏ mặt lại vừa luống cuống, nhưng trong lòng cũng mơ hồ có chút mong đợi.



Bàng Kiêu cúi đầu, nhẹ nhàng cắn lên tai trái nàng.



Người Tần Nghi Ninh lập tức run lên, luống cuống lui ra, bưng đôi tai đỏ bừng, trừng hắn, “Chàng làm gì vậy.”



Nét mặt đỏ bừng vì xấu hổ của nàng khiến lòng Bàng Kiêu ngứa ngáy khó nhịn, vươn dài tay kéo người vào lòng, thúc giục người bên ngoài: “Nhanh lên. Mau chóng về tới phủ trước giờ giới nghiêm, đừng để trễ.” Nói thì rất nghiêm chỉnh, nhưng động tác trên tay lại không nghiêm chỉnh chút nào.



Tần Nghi Ninh bị hắn chọc ghẹo tới đỏ cả mặt cả tai, về nhà là lập tức chạy về phòng trước nhất, cơ hồ không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của người hầu xung quanh.



Bàng Kiêu thì lại ung dung thản nhiên, hoàn toàn không hề hấn gì, cũng về phòng theo, tiến hành hoạt động trao đổi sâu hơn hoạt động trên xe ngựa.



Một đêm khó ngủ.



Hôm sau thức dậy, Tần Nghi Ninh chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn không có hơi sức, thắt lưng đau không nghĩ được điều gì. Vươn cánh tay như ngó sen sờ đến bên cạnh, phát hiện giường bên đã trống rỗng.



Nàng bừng mở mắt, xuyên thấu rèm sa màu đỏ thấy được sắc trời sáng choang.



“Giờ là giờ nào rồi?” Nguồn : Vietwriter.vn



Nghe nàng hỏi, Ký Vân đứng canh ngoài phòng đi vào cười đáp: “Vương phi tỉnh rồi, giờ đã là giờ Tỵ, Vương gia đã vào triều từ sớm, nhưng Vương gia có dặn chúng nô tỳ không được quấy rầy Vương phi nghỉ ngơi.”



Ráng chiều dâng trên má Tần Nghi Ninh, nàng xỏ trung y vào trước tiên, kế mới bò dậy thay quần áo rửa mặt.



Đợi khi tất thảy đã xong xuôi ổn thỏa, Băng Đường mới bê canh gà nhân sâm phòng bếp đã chuẩn bị sẵn lên, cười nói: “Vương gia bảo người phải cẩn thận bồi bổ.” Dứt lời còn đảo mắt quan sát dưới bụng nàng.



Tần Nghi Ninh trợn mắt lườm nàng một cái, đoạn yên lặng húp canh.



Đúng lúc ấy, bên ngoài bỗng truyền tới giọng Tiêm Vân: “Vương phi, Tạ tiên sinh và Từ tiên sinh cầu kiến. Nói có chuyện quan trọng muốn bẩm.”



Tần Nghi Ninh thoáng sửng sốt, sự thong dong thích ý trên mặt lập tức tan biến không còn dấu vết. Cả hai đều là người Bàng Kiêu tin tưởng nhất, bỗng nhiên tới tìm, chắc chắn có chuyện quan trọng.



“Mau mời vào.”



Tần Nghi Ninh lau miệng, đoạn rảo bước vào phòng chính.



Thấy Tần Nghi Ninh, Tạ Nhạc và Từ Vị Chi hành lễ đàng hoàng trước, cũng không vòng vo mà lập tức nói rõ mục đích tới tìm.



“Vương phi, vừa rồi Hổ Tử đi theo Vương gia mới cho người về truyền lời, nói là cố đô Đại Yên ở phía nam xảy ra động đất lớn, Thánh thượng định phái Vương gia đi cứu nạn thiên tai.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi