Tần Nghi Ninh dẫn Băng Đường và Ký Vân đi thẳng ra đằng trước.
Băng Đường thấp giọng nói: “Vương phi, ta thấy người nhà này đúng là toàn người phúc hậu. Tạm thời ở lại đây cũng coi như an toàn.”
“Phải, ít nhất không cần lo lắng họ sẽ lén lút làm chuyện gì xấu.” Tần Nghi Ninh thấp giọng nói, “Nhưng tình hình bên ngoài vẫn quá mức hỗn loạn. Ta lo bên ngoài sẽ xảy ra vấn đề.”
Ký Vân nói: “Vương gia đã lệnh Tinh Hổ vệ và bốn người Kinh Trập đi chuẩn bị phòng thủ rồi, Hổ Tử cũng tuần tra bên ngoài dò xét tình hình, người của Long Tương quân hiện đều đã nghe lời Vương gia, cũng có thể ứng phó một vài tình huống đột phát.”
“Vậy thì tốt, nhưng tình hình vẫn chưa thể lạc quan. Bây giờ dân chúng vẫn chưa biết việc Vương gia làm đại sứ tới cứu nạn thiên tai, nhưng một khi để dân chúng biết người tới mà lại không mang theo lương thảo thuốc men, đến lúc đó tình cảnh sẽ không còn thái bình như bây giờ.”
Ký Vân nghe lại gật đầu nặng nề, Băng Đường bất đắc dĩ nói nhỏ: “Thiên hạ đúng là đen hơn quạ. Xui xẻo nhất vĩnh viễn là dân chúng.”
Tần Nghi Ninh thở dài.
Tuy lúc trước Lý Khải Thiên có tính kế Bàng Kiêu, nhưng đại đa phần vẫn chưa hồ đồ đến mức ấy.
Nhưng lần này có chuyện kho báu, Lý Khải Thiên thật sự mờ mắt, mới làm ra chuyện coi kho báu là quan trọng hơn cả.
Cũng chỉ trách số lượng khổng lồ của kho báu nghe. Nàng từng nghe Bàng Kiêu lén nói cho được biết, trong kho báu ấy chỉ có mấy rương bạc trắng, còn lại đều chứa đầy hoàng kim đá quý, còn có một rương đồ cổ thư pháp giá trị không thể đong đếm. Nếu đem đổi thành ngân lượng, tính ra phải có bảy trăm vạn lượng dư.
Phí dùng cho Long Tương quân và Hổ Bí quân, cả người cả ngựa chính là một số tiền khổng lồ, ấy thế khoản tiền kia, nếu đem ra lo mọi chi phí cho cả hai quân trong năm năm thì vẫn còn dư lại. Đủ để Lý Khải Thiên giải mối lo khẩn cấp.
Đúng là tiền tài mờ lòng người, đứng trước khoản tiền lớn như thế, Lý Khải Thiên cũng đã đánh mất nguyên tắc.
Nhưng cũng chỉ trách y quá đa nghi. Nếu ban đầu y không nghi ngờ Bàng Kiêu, chuyện gì cũng có thể yên tâm để Bàng Kiêu đi làm thì làm sao đến nông nỗi như bây giờ?
Tần Nghi Ninh đi tới phòng nghị sự đằng trước, nhưng chỉ thấy Bàng Kiêu, không thấy Củng Ưu.
“Củng đại nhân đâu?”
“Củng đại nhân dẫn người đi dò xét trong thành rồi.” Bàng Kiêu kéo Tần Nghi Ninh sang, kín đáo đưa một tờ giấy đã cuộn tròn trong tay cho nàng, ý bảo nàng mở ra xem.
Tần Nghi Ninh mở tờ giấy, cẩn thận đọc một lần, không khỏi ngẩng đầu kinh ngạc.
Nội dung trên tờ giấy, tuy đơn giản nhưng lại ẩn chứa lượng tin tức cực lớn.
Đây là mật chỉ của Lý Khải Thiên, cho họ biết đúng là kho báu đã bị người ta nửa đường cướp đi, lệnh cho Bàng Kiêu và Tần Nghi Ninh tiếp tục theo dõi tung tích kho báu.
Bởi vì theo như điều tra của Lý Khải Thiên, kho báu được giặc cướp bí mật vận chuyển tới một nơi được đặt tên là huyện Dương, đã chắc chắn kho báu ở ngay kế cận huyện Dương, nhưng tung tích cụ thể thì còn phải dựa vào Bàng Kiêu.
Trong lòng Tần Nghi Ninh nổi lên sóng gió kinh hoàng.
Bởi vì địa chỉ nàng đã hẹn với Thanh Thiên Minh và mật thám mặt nạ bạc không phải là huyện Dương!
Chẳng lẽ Lý Khải Thiên đã điều tra sai?
Không thể nào, cho dù Lý Khải Thiên có vô năng hơn nữa thì việc liên quan tới tung tích của một số bạc lớn như vậy, không thể nào có chuyện y điều tra sai lầm.
Vậy tức là, người nàng cắt cử đi cướp kho báu có vấn đề?
Là vấn đề của Thanh Thiên Minh? Hay là vấn đề của mật thám mặt nạ bạc?
Hay là bọn họ cấu kết với nhau, cùng phản bội nàng để chia đôi kho báu?
Thấy sắc mặt Tần Nghi Ninh không tốt, Bàng Kiêu vội hạ giọng an ủi: “Không có chuyện gì đâu, nàng đừng nghĩ nhiều.”
Tần Nghi Ninh liền trừng mắt lườm Bàng Kiêu, nhỏ giọng hỏi: “Chàng nói xem rốt cuộc là vấn đề của bên nào?”
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Bàng Kiêu cười cười, nói: “Có lẽ đều không có vấn đề, chỉ là tạm thời có vài thay đổi khiến họ không thể không đưa bạc đi nơi khác. Nàng nên tin tưởng họ, đừng suy nghĩ lung tung vậy để tự làm khổ mình.”
Tần Nghi Ninh lắc đầu, cười méo xệch: “Chàng đừng an ủi nữa, không thể như vậy được, lúc trước vị kia chưa từng có chuẩn bị gì, chỉ một lòng chờ kho báu được vận chuyển về kinh thành, làm sao có thể đưa ra hành động giữa chừng gì ngay được? Nếu không phải vị bên trên kia, vậy càng không thể là người khác. Lần này tin tức bị phong tỏa, chúng ta bị vây trong núi hơn nửa tháng, người có thể tiết lộ tin tức mà không bị giết chết chỉ có thể là tâm phúc của người kia.”
Sao Bàng Kiêu có thể không biết đạo lý này?
Nhưng thấy Tần Nghi Ninh khổ sở như vậy, hắn thật sự không muốn đổ thêm dầu vào lửa.
Tuy chính bản thân Tần Nghi Ninh cũng từng nói, người Thanh Thiên Minh không thể tin hoàn toàn, người mật thám mặt nạ bạc tuy trung thành nhưng nhân số lại quá ít, thế đơn lực bạc không tiện hành động.
Song khi sự việc thực sự xảy ra theo hướng họ không muốn thấy nhất, chẳng lẽ trong lòng họ lại có thể không gợn lên cuộn sóng nào?
“Nghi tỷ nhi, nàng đừng suy nghĩ nhiều, nàng đã làm đủ tốt rồi, tốt hơn xuất sắc hơn rất nhiều nữ tử khác. Nhưng chuyện này vốn không thể khống chế được, không thể trách nàng.”
Tần Nghi Ninh day trán vẻ mệt mỏi, thấp giọng nói: “Thiếp biết, nhưng chuyện lần này phải đến tám phần mười là do người bên thiếp có nội gian nên mới tạo thành cục diện như vậy. Hơn nữa khó chịu nhất là còn không biết nội gian này nằm ở bên ngào. Nếu là Tinh Hổ vệ của chàng, chắc chắn họ sẽ không làm như vậy.”
Bàng Kiêu đau lòng ôm nàng vào trong ngực, thấp giọng nói: “Nàng có thể làm được như vậy đã là giúp ta nhiều lắm rồi, thật đấy. Tinh Hổ vệ đều bị giám sát chặt chẽ, nếu không nhờ có nàng, chẳng phải chúng ta chỉ còn cách trơ mắt nhìn đối thủ lớn mạnh? Ta không có lòng làm phản, song cũng không muốn ngồi yên chờ chết. Nghi tỷ nhi, nàng thực sự đã giúp ta nhiều rồi.”
Tần Nghi Ninh ngồi trên ghế, hai tay ôm vòng eo gầy chắc của Bàng Kiêu, chôn mặt trong ngực hắn.
Đôi lúc, nàng thực sự cảm thấy mệt mỏi. Nhưng nàng biết giờ mình và Bàng Kiêu đã buộc chặt vào nhau, hai vợ chồng họ đã là một thể, chỉ cần một người mệt mỏi lùi bước, vậy tất cả áp lực sẽ dồn hết lên vai người kia.
Tình hình bây giờ đang nguy ngập như vậy, nàng quyết không thể thả lỏng. Nàng không muốn trốn sau lưng Bàng Kiêu để hắn bảo vệ, như vậy nàng sẽ chỉ trở thành gánh nặng của hắn.
Nàng phải có đầy đủ năng lực để sánh vai bên hắn.
“Thiếp không việc gì.” Khi lại ngồi thẳng người dậy, nàng đã có thể mỉm cười ung dung.
“Thánh thượng muốn điều tra tung tích của kho báu bên huyện Dương, nếu chúng ta không làm gì thì không thể được, vẫn nên tìm kiếm một thời gian thì hơn. Hơn nữa ta cũng muốn thử liên lạc với Thanh Thiên Minh và mật thám mặt nạ bạc.”
Bàng Kiêu cười, cúi xuống hôn lên trán nàng, “Nàng nói đúng, nghe nàng hết. Khi ta đi, Tạ tiên sinh và Từ tiên sinh còn rất lo lắng, đều muốn đi theo, ta sợ trong kinh thành không còn ai nhờ cậy được nên mới để hết họ lại nhà. Bọn họ không yên tâm, ta liền nói bên người vẫn còn nàng, nàng chính là mưu sĩ của ta. Bây giờ xem ra, phán đoán của ta quả nhiên không sai.”
Những lời này khiến mặt Tần Nghi Ninh giãn ra, “Chàng chỉ biết dỗ người ta vui thôi. Thiếp mà là mưu sĩ gì chứ, nhiều lắm chỉ có tí thông minh vặt.”
“Nàng không được coi nhẹ mình. Nếu những nữ nhân bình thường có thể thông minh vặt được như nàng, đừng nói là trông coi hậu trạch, cho dù lên làm nữ hoàng cũng dư sức có thừa.”
“Nói bậy.” Tần Nghi Ninh véo nhẹ Bàng Kiêu một cái giận dỗi.
Thấy tâm tình nàng đã tốt hơn, bấy giờ Bàng Kiêu mới thở phào nhẹ nhõm, cười bảo: “Lát nữa ta cũng phải ra ngoài xem thử tình hình trong thành, sau khi bàn bạc với Củng đại nhân, ngày mai sẽ bắt đầu dò xét những huyện thừa xung quanh, tranh thủ tới huyện Dương một chuyến. Làm như vậy thì sẽ không lộ dấu vết gì, tránh khiến người ngoài hoài nghi hay đánh cỏ động rắn, hơn nữa người ta sai đi kinh thành bẩm báo tin tức hẳn sẽ rất nhanh tới đây.”