Tần Nghi Ninh nghe vậy hơi kinh ngạc, “Chàng đã sắp xếp người?”
“Đúng vậy, lúc đi ta chỉ lo chúng ta sẽ mất liên lạc với bên ngoài, khi đó tin tức gì cũng không biết, há chẳng phải kẻ mù mắt điếc tai mặc người ta định đoạt? Thế nên ta đã chuẩn bị người sẵn, đặt ở bên cạnh nhạc phụ. Nhạc phụ là người cực kì thông minh, biết lúc nào thì nên đưa tin gì cho ta. Nhạc phụ phụ trách tìm thông tin, người của ta phụ trách đưa tin. Như vậy mới có thể bảo đảm chúng ta sẽ biết tin tức đáng tin nhất trong kinh thành.”
Tần Nghi Ninh càng ngạc nhiên hơn, không ngờ chuyện này còn có sự tham gia của Tần Hòe Viễn.
“Chàng bàn với phụ thân lúc nào mà lại không nói cho thiếp.”
“Thật không dám giấu, ý này mới đầu còn là nhạc phụ nói với ta trước nên ta mới nghĩ ra. Nghi tỷ nhi, nhạc phụ thực sự rất lợi hại, tâm tư kín đáo lại giỏi mưu lược. Nói thật, tất cả mưu sĩ phụ tá của ta cộng lại cũng không địch lại một nhạc phụ đại nhân.”
Tần Nghi Ninh nhận ra Bàng Kiêu thật lòng kính nể Tần Hòe Viễn, không phải chỉ vì dỗ nàng nên mới cố ý nói như vậy.
Tần Hòe Viễn là người cha tốt, và quả cũng không hổ với danh xưng “Trí Phan An”. Với Tần Nghi Ninh, Tần Hòe Viễn vẫn luôn là kiêu ngạo của nàng, là hậu thuẫn giúp nàng có thể yên tâm xông thẳng về trước.
Cũng như lần này, sở dĩ nàng dám yên tâm đi theo Bàng Kiêu cũng là vì biết bất kể là Tần gia hay Bàng gia, chỉ cần phụ thân còn trong kinh thành thì sẽ không thể có việc gì. Có thế nàng có thể mới yên lòng mà đi.
Tần Nghi Ninh cười nói: “Trước khi đi đã thấy chàng với phụ thân qua lại suốt, hóa ra còn đã mưu tính nhiều chuyện như vậy, còn không nói cho người ta.”
“Nói gì chứ, ta nào có mưu tính gì.” Cuối cùng đã dỗ nương tử vui vẻ lại, tâm trạng Bàng Kiêu cũng tốt hơn nhiều.
Cả hai thiêu hủy tờ mật chỉ, lại nhỏ giọng bàn bạc một hồi.
Một ngày này, cả hai không làm chuyện gì khác, chỉ ăn một ít cháo loãng rồi nghỉ ngơi từ thật sớm.
Đây là lần đầu tiên được nằm ngủ trên giường đàng HSu một chuyến đi dài. Tần Nghi Ninh đi đường vất vẻ, cơ hồ đặt mình xuống là ngủ ngay.
Bàng Kiêu thân thể tráng kiện, vất vả đường xe cơ bản không là gì với hắn, vậy nên bây giờ vẫn sức lực dồi dào lắm. Nhưng Tần Nghi Ninh nằm ngay bên cạnh thì đã ngủ say tít như cái gối ôm thơm tho, khiến hắn muốn ôm nàng vào lòng cũng phải cẩn thận, làm sao có thể nổi những ý đồ khác?
Một đêm ngủ ngon.
Hôm sau, Bàng Kiêu liền tới phòng nghị sự bàn việc chính với Củng Ưu.
“Củng đại nhân, tuy không biết lương thảo cứu trợ của Thánh thượng bao giờ mới đến, nhưng chúng ta cũng phải lập trước một vài lán phát cháo và xem bệnh. Bây giờ ngày nào cũng có bách tính chết đói, chúng ta không thể trơ mắt nhìn họ chết đi được. Nếu không cho dù bạc và gạo của Thánh thượng vận chuyển tới rồi, người bị chết cũng không thể cứu được.”
“Vương gia nói phải.” Củng Ưu gật đầu đồng ý, tiếp, “Lúc trước hạ quan không dám làm gì là bởi vì trong lòng thật sự không có nắm chắc. Lương thực tồn trữ trong nha môn chỉ đủ cháo loãng cho kinh thành mười ngày, đấy là còn chưa tính toán những bách tính vùng khác nghe tin chạy tới sẽ có thêm bao nhiêu.”
“Lúc trước chưa lập lán phát cháo cũng là do hạ quan đã cho người đi điều tra, được biết các nhà đều có tồn trữ lương thực, cũng có thể hái rau củ tạm lót dạ, có thể cố chịu được một thời gian. Vậy nên mới nghĩ tích trữ gạo đến khi không cầm cự được nữa mới dùng tới, cũng có thể giúp họ kéo dài sinh mạng, chờ đợi Thánh thượng tới cứu viện.”
Bàng Kiêu đồng ý: “Củng đại nhân nói rất phải. Cách làm của đại nhân rất đúng. Trong thời điểm này thì không thể giúp họ ăn no mà phải cố để càng nhiều người hơn được sống sót mới là chính đạo. Đợi khi bạc và lương thực cứu nạn tới rồi, khi ấy mọi việc đều sẽ dễ dàng giải quyết.
Vừa nói chuyện, Bàng Kiêu lại móc từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu đặt vào tay Củng Ưu.
Củng Ưu kinh ngạc nhìn xấp ngân phiếu kia, môi run run hỏi: “Vương gia, đây là?”
“Khi đi Vương phi có mang bán ít đồ đáng tiền trong sính lễ, hồi môn, cộng thêm bạc kiếm được từ những cửa hàng và ruộng đất của nàng, cả những thứ bán được bên nhà mẹ quyên góp được bằng này, à, còn có bạc bản vương kiếm được những năm qua nữa. Nhưng đại nhân biết đấy, khi trước bản vương phụ trách Hổ Bí quân, dưới tay có mười vạn huynh đệ, bạc kiếm được tuy nhiều nhưng cũng như nước chảy qua kẽ tay, chưa từng để lại được gì. Nhưng ngân phiếu này toàn mệnh giá một ngàn lượng, tổng cộng năm mươi tờ là năm vạn lượng, Củng đại nhân mau đem số bạc này đi đổi lấy lương thực, tin chắc sẽ có thể giúp cho nhiều bá tính sống sót hơn.”
“Vương gia…” Môi Củng Ưu run rẩy, hốc mắt nhanh chóng đỏ ửng, nước mắt cơ hồ sắp chảy xuống.
Vị sư gia đứng cạnh cũng xúc động rơi nước mắt.
Bốn tên sai dịch trong phòng thì đã òa lên khóc lóc. Vietwriter.vn
Tất cả đều là người địa phương ở đây, cha mẹ con cái trong nhà đều gặp tai họa, có người đã mất đi thân nhân, cũng có kẻ may mắn hơn thì người ta đều còn khỏe mạnh, nhưng dù là ai, hiện giờ đều đã không còn gì để ăn.
Năm vạn lượng này của Bàng Kiêu đã đủ điều binh khiển tướng đánh một trận, tuy bây giờ tình hình giao thông khó khăn, lương thực bị đầu cơ tăng giá, trong khu thiên tai cho dù có tiền cũng không mua được lương thực.
Nhưng dù là như vậy, họ vẫn chưa từng thấy mấy nhà giàu có ở địa phương góp một đồng tiền nào, càng không thấy quan lại triều đình nào quyên góp.
Trong ấn tượng của họ, Bàng Kiêu vẫn là kẻ địch mang binh công thành, diệt cả triều Yên.
Nhưng bây giờ xem ra, có thể làm thần dân Đại Chu, có thể được Bàng Kiêu thật lòng đối đãi lại là may mắn đến vậy.
Bàng Kiêu là võ tướng, sứ mạng của võ tướng là chinh chiến sa trường.
Chỉ một câu nói của Thánh thượng, chỉ nơi nào Bàng Kiêu sẽ phải đánh thẳng tới đó như dao sắc.
Sai lầm của cuộc chiến khi trước, chẳng lẽ đều phải đổ hết cho người hiện đang ở đây lo lắng cho dân chúng hay sao?
“Vương gia có lòng! Lại có thể quyên góp gia sản để cứu nạn! Trước mặt Vương gia, hạ quan thực sự không dám ngẩng đầu.”
“Nói gì vậy, gặp họa lớn như vậy, chúng ta có tiền bỏ tiền, có sức ra sức, Củng đại nhân cũng vì thiên tai lần này mà tóc sắp bạc cả rồi kia. Bản vương tới chậm, lấy ra ít thứ thì có tính toán là gì? Mục đích của chúng ta giống nhau, cũng đều vì tính mạng của dân chúng, thế là đủ rồi.”
“Vương gia… Được. Chuyện này hạ quan nhất định bẩm tấu lên Thánh thượng, không thể để Vương gia bỏ tiền mà không ai biết.”
Lư sư gia cũng nói: “Và cả dân chúng trong thành nữa, khi phát cháo cũng phải cho tất cả mọi người đều biết, rằng số bạc giải mối nguy trước mắt này rốt cuộc là tới từ đâu.”
Bàng Kiêu vội xua tay, “Đây đều là làm theo lệnh Thánh thượng, Bản vương thì làm được gì chứ.”
Củng Ưu và Lư sư gia liền hiểu ngay. Bàng Kiêu làm như vậy là không mong lập công, chỉ cầu không phạm lỗi, chỉ hi vọng bách tính có thể được lợi ích thực sự, còn nếu cứ tuyên dương rêu rao ra thì thành ra còn khiến những người có lòng trong triều đình thừa cơ tố cáo, nói hắn cố ý lung lạc lòng người, rắp tâm khó dò.
Cả hai đều hiểu trong lòng, cũng đều thấy xúc động, nhưng ngoài mặt thì vẫn gật đầu bảo: “Phải, đều là Thánh thượng an bài.”
Bàng Kiêu và Củng Ưu lại bàn bạc thứ tự thị sát những huyện lớn dưới quyền xung quanh trong những ngày kế tiếp.
Nhưng chuyện này, cho dù Bàng Kiêu không rêu rao thì chẳng lẽ sẽ thật sự được giấu kín?
Sau khi về nhà, bốn tên sai dịch kia đều nói chuyện này với người nhà.
Người nhà thì sẽ có bạn, bạn lại có bạn khác, rõ ràng là một bí mật “ta chỉ nói với ngươi, ngươi không được nói cho người khác” nhưng vô tình đã được lan truyền.
Hôm sau khi lán phát cháo được dựng lên, những bách tính đói bụng đã xếp hàng dài phía trước. Trong đám đông có người đồn đây là lương thực do Trung Thuận thân vương tự bỏ tiền riêng ra mua, tin này lập tức như mọc cánh lan rộng cho người người đều biết.