Chương 455TRÙNG KÍCH
Trong số các nạn dân, có một số người xúc động, nhớ lại rằng lương thực mà mình ăn mấy ngày nay đều do Trung Thuận thân vương và Vương phi cố hết sức tìm được, sự phẫn nộ của mọi người liền dịu đi rất nhiều.
Cho dù Hoàng đế có quan tâm tới họ hay không, thì ít ra, Trung Thuận thân vương và Lý Tri huyện đã tận tâm tận lực.
Trong lúc tinh thần khủng hoảng, bọn họ mới bị người khác xúi giục gây ra bạo động.
Nhưng sau khi trút giận, rất nhiều người liền hối hận, thậm chí bọn họ bắt đầu lo lắng mình có bị tra hỏi hay không. Bọn họ không tiếp tục xông vào nha môn nữa, nhưng trong đám người, bắt đầu vang lên những tiếng kêu khóc.
Tiếng khóc đau buồn này tác động đến tất cả mọi người, khiến tiếng khóc của các nạn dân càng lúc càng lớn, chấn động lòng người.
Tần Nghi Ninh dựa vào bên người Bàng Kiêu, nghe tiếng khóc đau thương như vậy, cũng không kìm được rơi lệ.
Bàng Kiêu ôm vai Tần Nghi Ninh xoa xoa, rồi cao giọng nói: “Mọi người không phải sợ. Bản vương đã tiếp chỉ tới đây, thì nhất định sẽ làm tốt trách nhiệm cứu trợ thiên tai của mình. Động đất phá hủy rất nhiều đường sá, khiến việc vận chuyển lương thực vào thành thêm khó khăn, nhưng việc này bản vương sẽ nghĩ cách giải quyết. Xin mọi người yên tâm, đừng nóng nảy, không nên lãng phí sức lực của mình.”
Trong số dân chúng khóc thút thít, liền có người cao giọng hỏi: “Làm sao bọn ta có thể tin tưởng các ngươi?”
“Đúng vậy, chúng ta ở chỗ này lâu như vậy rồi, đã có rất nhiều người chết uổng, có rất nhiều người bị thương lẽ ra không mất mạng!”
“Các ngươi tới cứu trợ thiên tai chậm chạp như vậy, lại tới tay không, ngươi bảo làm sao những người dân bình thường như bọn ta có thể tin được các ngươi?”
…
Mọi người đều là người đáng thương, đều mất đi hoặc nhiều hoặc ít người thân trong tai họa này, hơn nữa hành động của Lý Khải Thiên cũng thật sự khiến người ta thất vọng và đau xót, cũng không trách được những người dân ở khu vực xảy ra thiên tai oán hận.
Thật ra Bàng Kiêu và Tần Nghi Ninh cũng không tán thành cách làm của Lý Khải Thiên.
Nhưng ở địa vị của hắn, cũng không thể nói ra chỗ sai của Lý Khải Thiên, dù chỉ là nửa câu. Do đó hắn chỉ có thể nghiêm nghị cam đoan, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ bất kỳ người dân nào.
Hai người mất rất nhiều hơi sức mới áp chế được cuộc bạo động, không để xảy ra tổn thất nghiêm trọng
Nếu cuộc bạo động này tiếp tục phát triển thì cho dù Bàng Kiêu võ nghệ siêu quần, bên cạnh lại có cao thủ bảo vệ, nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ, khi dân chúng điên cuồng bất chấp tính mạng xông lên, bọn họ lại bó tay bó chân, đến lúc đó cũng không biết hậu quả có càng nghiêm trọng hơn hay không.
Rốt cuộc trấn an được nạn dân rồi, Bàng Kiêu liền nắm tay Tần Nghi Ninh dắt đi, tới bàn bạc đối sách cùng Lý Tri huyện và Củng Tri phủ.
Trên một mảnh đất trống, mọi người bất kể địa vị cao thấp, đều ngồi trên chiếu, Long Tương quân cũng vây quanh bên cạnh mọi người.
Củng Tri phủ nói: “Tình huống hiện tại đã rất rõ ràng rồi. Tuy bạc của Thánh thượng cứu trợ thiên tai chưa tới, nhưng tiền bạc do Vương gia quyên ra cũng giúp chống chọi được một thời gian. Thế nhưng, giao thông bất tiện, chúng ta hoàn toàn không có chỗ để mua gạo, nhà giàu trong thành có gạo, nhưng họ khăng khăng giữ giá bán mười lạng bạc một thạch gạo, nhất định không hạ giá. Với mức giá đó, số bạc này vừa mua thuốc vừa mua gạo, thật sự không biết có thể duy trì cuộc sống của đám dân chúng này được bao lâu.”
Bàng Kiêu nghiến răng nghiến lợi nói: “Đám cẩu tặc làm giàu bất nhân!”
Tâm trạng mọi người đều rất nặng nề, bởi vì trong lúc dân chúng chịu khổ, có tập trung lại nghĩ biện pháp giải quyết, nhưng lại có gia tộc vô đạo đức như Đinh gia và Bùi gia, lợi dụng cơ hội làm tiền.
Sự tương phản mạnh mẽ như vậy, khiến người ta cảm khái.
Nhưng những nạn dân cũng không biết những trở ngại này, họ chỉ thấy là Thánh thượng không cung cấp lương thực và bạc cứu trợ thiên tai, khiến rất nhiều người chết vì đói, vì bệnh.
Cứu trợ thiên tai, không chỉ là phải cứu mạng nạn dân, mà ở góc độ của một hoàng đế, điều càng quan trọng hơn là ổn định lòng người.
Không cứu được mạng cho nạn dân, e rằng sẽ đánh mất dân tâm. Không ổn định được lòng dân, e rằng sẽ rước lấy họa sát thân!
Tần Nghi Ninh mím môi, thật ra đã có một biện pháp tàn khốc sớm lởn vởn trong đầu nàng, nhưng trước giờ nàng không nói ra.
Lúc này thấy nhiều dân chúng khổ sở như vậy, rốt cuộc nàng không do dự nữa, kiên định nói: “Thật ra, ta có một biện pháp, có thể không cần bạc, nhưng liền có thể tạm giải trừ tinh thần khẩn cấp, chỉ có điều, biện pháp này quá mức thâm độc…”
Tất cả mọi người nhìn về phía Tần Nghi Ninh.
Hơi trầm tư, Bàng Kiêu hỏi: “Biện pháp của nàng là gì?”
“Cướp của người giàu, chia cho người nghèo.”
Vừa dứt lời, Tần Nghi Ninh liền mím môi, nhíu mày, hồi lâu không nói tiếp.
Lý Tri huyện nói: “Hạ quan hiểu ý Vương phi. Thế nhưng trong tay chúng ta thiếu thốn nhân mã. Nếu xông vào nhà của đám đại thế gia này, có thể hoàn toàn không cướp được lương thực, mà chỉ gây ra thương vong thôi.”
Củng Tri phủ cũng gật đầu: “Đúng là như vậy. Huống hồ nếu chúng ta ra tay chém giết những nhà đó, sợ là cuối cùng sẽ bị mắc tội.”
Tần Nghi Ninh mím môi, nhắm mắt lại, mói nói: “Thế nhưng, nếu người xông vào nhà đám thế gia này là nạn dân thì sao?”
Mọi người nghe vậy đều ngẩn người.
Bàng Kiêu yêu thương ôm lấy Tần Nghi Ninh bất chấp ánh mắt của mọi người, vỗ vỗ lưng nàng an ủi.
“Nghi tỷ nhi, làm khó cho nàng rồi.” Vietwriter.vn
Tần Nghi Ninh lắc đầu, nhẹ nhàng đẩy Bàng Kiêu ra, nói: “Các ngươi có thể sẽ nghĩ biện pháp này của ta quá mức thâm độc. Bởi vì một khi các nạn dân tràn ngập phẫn nộ xông vào nhà giàu, nhất định sẽ khiến đôi bên thương vong nặng nề. Hơn nữa, các nạn dân xông được vào nhà cửa tráng lệ của các thế gia vọng tộc, khó tránh khỏi việc cướp bóc, đốt nhà, thậm chí một số người già, trẻ con và phụ nữ đều sẽ bị hại.
“Thế nhưng, hiện giờ ta thật sự không nghĩ ra được biện pháp nào khác có thể cứu được nhiều người như vậy.
“Quốc khố của Thánh thượng trống rỗng, cũng không biết bao lâu mới có thể đưa lương thảo tới. Thế nhưng mỗi ngày, dân chúng trong khu bị thiên tai đều phải ăn, phải uống thuốc. Cứ tiếp tục như thế này, tiếng oán thán sẽ nổi lên bốn phía, giang sơn của Thánh thượng cũng không vững chắc, mà quan trọng hơn cả là, ta sợ những người dân này, đều sẽ trở thành vật hy sinh.
“Mà phương pháp tấn công nhà giàu này, tuy rằng tàn nhẫn, tuy có thương vong, nhưng vẫn hơn là tất cả dân chúng đều phải chết đói, đến cuối cùng rơi vào tình trạng ôn dịch lan tràn. So ra, đó là biện pháp gây ít thương vong nhất.”
Tần Nghi Ninh cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Ta nghĩ ra biện pháp tàn nhẫn như vậy, có thể sau này sẽ rơi vào mười tám tầng địa ngục!”
“Nghi tỷ nhi, nàng đừng nói như vậy.” Bàng Kiêu mỉm cười, ôm vai nàng an ủi: “Ý tứ và biện pháp của nàng, ta đều hiểu được. Cũng giống như trước kia ta giết địch trên chiến trường. Thật ra ban đầu ta không thể hạ đao xuống, bởi vì kẻ địch cũng là người, có lẽ trong nhà đều có người đang chờ hắn trở về, đao của ta chém xuống, sẽ tạo thành bi kịch cho một gia đình.”
“Thế nhưng, lúc phải xuống tay, ta vẫn không thể do dự. Bởi vì nếu ta không giết bọn họ, bọn họ không chỉ giết ta, mà còn có thể tàn hại càng nhiều người dân. Nếu ta không giết, thì loạn lạc sẽ không kết thúc, trăm họ cũng không có được một ngày yên lành. Có nhiều khi, giết mấy trăm người, sẽ cảm thấy rất tàn nhẫn. Thế nhưng ngẫm kỹ lại, sự hy sinh của những người đó, lại có thể đổi lấy hạnh phúc của rất nhiều người khác, thì cũng có ý nghĩa.”
“Về phần nói rằng tạo sát nghiệt, sau này rơi xuống mười tám tầng địa ngục thì cũng đành, đều không hề gì. Dù sao nhà Phật còn có câu “Ta không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục” kia mà!”
Nghe vậy, Tần Nghi Ninh lẩm bẩm nói: “Ta không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục… Đúng vậy. Ta nghĩ ra một biện pháp thâm độc như vậy, chỉ cần có thể giúp cho càng nhiều người dân sống sót, thì số ít người bị hy sinh cũng đáng giá, cho dù phải xuống địa ngục cũng đành. Hơn nữa việc này có thể gây ra tác dụng giết gà dọa khỉ, những nhà giàu có trong huyện thành nghe được kết cục ở đây, cũng sẽ không dám tiếp tục giữ giá gạo ở trên trời nữa. Cũng không phải chúng ta muốn cướp đoạt lương thực của bọn họ, mà chúng ta chỉ muốn có một cái giá hợp lý mà thôi.”
Càng nói, lòng Tần Nghi Ninh càng kiên định, ánh mắt cũng mất đi vẻ mềm yếu vừa rồi, trở nên kiên định và cơ trí.
Lúc này, mọi người ở đây đều hiểu rõ ý tứ của Tần Nghi Ninh.
Bọn họ ngẫm nghĩ kỹ lại, thật vậy, trong tình thế không có binh mã trấn áp, biện pháp duy nhất có thể giảm thiểu thương vong, giúp cho đại đa số người sống sót, chỉ có thể khuyến khích một cuộc bạo động, để nạn dân tự ra tay cướp đoạt lương thực của nhà giàu.
Luật pháp không truy cứu trách nhiệm của số đông, làm sao Thánh thượng có thể đi truy cứu hành vi của một đám nạn dân?
Chỉ là trong chuyện này, đáng thương nhất là những người già, phụ nữ và trẻ con của những thế gia vọng tộc, những người phải trở thành vật hy sinh. Dù sao họ cũng không phải là người đưa ra quyết sách, nhưng lại bỗng dưng mất mạng.
Khi lại nhìn Tần Nghi Ninh, ánh mắt của mọi người đều khác trước.
Một nữ tử có thể nghĩ ra một biện pháp quyết định như vậy, thông tuệ và quả quyết biết bao! Nàng có lòng từ bi, cũng sẽ áy náy vì những người sắp mất mạng, thế nhưng mục đích của nàng là vì muốn cứu thật nhiều người. Tuy biện pháp tàn nhẫn, nhưng ai có thể trách cứ nàng nửa câu?
Màn đêm buông xuống, Tần Nghi Ninh mất ngủ.
Nàng trằn trọc không ngủ được, lúc thì trước mắt hiện ra cảnh tượng bạo dân xông vào nhà thế gia đánh cướp, giết người, đốt nhà, lúc lại là hình ảnh thê thảm của phụ nữ và trẻ em bị làm nhục.
Khó khăn lắm nàng mới ngủ thiếp đi, lại giật mình tỉnh lại vì gặp phải ác mộng.
Tiếng kêu sợ hãi trong giấc mộng của Tần Nghi Ninh khiến Bàng Kiêu giật mình tỉnh giấc. Thấy nàng nước mắt giàn giụa, hắn thương xót ôm nàng vào lòng.
“Nghi tỷ nhi, nàng không làm gì sai cả. Biện pháp của nàng không sai. Nếu có sai, thì kẻ đầu sỏ chính là vị trên kia, chứ không phải nàng.”
“Nhưng rốt cuộc sẽ có người chết vì biện pháp này của thiếp.”
“Nhưng nhờ vào biện pháp của nàng, đại đa số dân chúng sẽ sống sót. Không chỉ là dân chúng huyện Dương, mà toàn bộ dân chúng trong khu vực bị tai họa, cũng sẽ sống sót nhờ vào biện pháp của nàng.”
Tần Nghi Ninh dựa vào vai Bàng Kiêu, từ từ nhắm mắt lại, gật đầu.
Trước hiện thực tàn khốc, chỉ có thể gạt bỏ sự mềm yếu, mới có thể tiến lên phía trước.
Sáng sớm hôm sau, nạn dân biết được sự quá quắt của đám thế gia làm giàu bất nhân: Trung Thuận thân vương đi mua lương thực, một thạch chỉ có một nửa là gạo, nửa còn lại là cát, nhưng giá tới mười hai lượng một thạch. Họ lại biết Trung Thuận thân vương đã mấy lần bị sập cửa trước mũi, bởi vì thiếu bạc mới không mua được gạo tại địa phương, nhất thời quần chúng đều phẫn nộ.
Lúc quá Ngọ, đã có tin tức nạn dân bạo động truyền về, mục tiêu là Đinh gia và Bùi gia.
Cùng lúc đó, Hổ Tử giải một người bị trói gô tới trước mặt Bàng Kiêu và Tần Nghi Ninh.
“Bẩm Vương gia, hôm qua sau khi thẩm vấn kỹ càng hai người kia, bọn họ mới nhận tội, thật sự là có người chỉ thị cho họ cố ý kích động nạn dân, mới khiến nạn dân gây ra trận bạo động ngày hôm qua. Người này chính là người giật dây ở phía sau.”
Hai người cúi đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Lục phu nhân nằm nghiêng trên mặt đất, miệng bị nhét một mảnh vải bố.
Tần Nghi Ninh trầm giọng nói: “Vì sao lại là ngươi? Chẳng phải ngươi về quê, sống ở điền trang rồi sao? Vì sao ngươi ở chỗ này, còn làm chuyện như vậy? Ngươi có biết bởi vì hành động của ngươi, cuộc bạo động hôm qua xảy ra giẫm đạp, khiến bao nhiêu dân chúng chết không?”
Lục phu nhân cắn giẻ rách, trợn mắt nhìn.
Tần Nghi Ninh nói: “Gỡ giẻ ra cho nàng ta, để nàng ta nói.”
“Dạ.”
Hổ Tử lập tức lấy giẻ trong miệng Lục phu nhân ra.
Lục phu nhân giống như một con nhộng ve, sau một hồi cố sức mới ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn Bàng Kiêu, lại nhìn Tần Nghi Ninh, nói: “Ta chỉ là muốn cho nạn dân sống sốt, ta có cái gì sai nào!”