CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Chương 456BÀN BẠC

"Lục phu nhân có lòng tốt như vậy, ta không hề cảm thấy bất ngờ. Chỉ là ta nghĩ không ra, phu nhân đã nếm nhiều trái đắng như vậy, mà vẫn ngu xuẩn đến mức đó!” Tần Nghi Ninh chậm rãi nói, nhẹ nhàng thôi, nhưng từng lời lọt vào tai Lục phu nhân, đều là một sự dày vò về tinh thần.



“Ngươi!” Mặt mày Lục phu nhân tím tái, nàng ta nhìn về phía Bàng Kiêu, ánh mắt long lanh hàm chứa tình ý, muốn tìm kiếm sự trợ giúp của hắn.



Nhưng Bàng Kiêu chỉ ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị, ung dung uống trà, không thèm liếc nhìn nàng ta dù chỉ một cái.



Nàng ta bị trói gô, vứt trên mặt đất.



Tần Nghi Ninh mà lại có tư cách ngang vai ngang vế với Bàng Kiêu, sỉ nhục nàng ta bằng lời lẽ độc địa!



Thẹn quá hóa giận, Lục phu nhân trừng mắt nhìn Tần Nghi Ninh, nói: “Chỉ các ngươi được phép cứu trợ thiên tai, còn người khác thì không được biểu lộ thiện tâm làm việc tốt hay sao!”



Nghe nàng ta già mồm át lẽ phải, Tần Nghi Ninh buồn cười, nở nụ cười.



“Đối với ngươi thì việc kích động dân chúng để họ mất mạng, cũng coi như là làm chuyện tốt? Nếu ta muốn lấy mạng ngươi, cho ngươi sớm được siêu sinh, có phải cũng coi như là việc tốt?”



Đứng bên cạnh, nghe vậy Bàng Kiêu buồn cười.



Chạm phải ánh mắt hàm chứa tức giận và sát ý của Tần Nghi Ninh, Lục phu nhân rốt cuộc bị dọa dẫm sợ hãi cả người run rẩy, từ từ lui về phía sau: “Ngươi, ngươi không dám! Ta là người của Lục gia! Ngươi dám động một đầu ngón tay của ta, Lục gia sẽ bắt ngươi tra hỏi!”



“Ồ? Nói như vậy ngươi tới kích động nạn dân tạo phản, cũng là do Lục gia bày mưu tính kế rồi? Dù ngươi tin hay không thì tin tức này tới tai Thánh thượng, lúc đó Lục gia các ngươi sẽ tan tác thành đống tro tàn, ngươi nói còn ai sẽ nghĩ tới việc trợ giúp cho ngươi?”



“Ngươi là đồ tiện nhân, đừng nói nhảm! Ngươi đừng hòng làm Lục gia chúng ta liên lụy.”



“Lúc ngươi làm chuyện bôi nhọ Lục gia, sao ngươi không nhớ ngươi là người họ Lục?”



Lục phu nhân phát hiện, nàng ta muốn nói lý lẽ trước mặt Tần Nghi Ninh là việc hoàn toàn không thể. Nàng ta vùng vẫy thân thể nở nang, nước mắt tràn mi, một lần nữa nhìn về phía Bàng Kiêu cầu xin giúp đỡ, nhu mì nói: “Vương gia, ngài biết rõ mọi việc, ngài biết thiếp thân không phải là người như thế.”



Người phụ nữ này cũng thực sự là to gan lớn mật! Trước mặt nàng mà nàng ta hết lần này tới lần khác cám dỗ Bàng Kiêu, bất chấp sĩ diện!



Tần Nghi Ninh đứng lên, từng bước một đi tới Lục phu nhân, cuối cùng dừng lại trước mặt nàng ta hai bước, từ trên cao nhìn xuống, cũng vừa vặn dùng thân hình của mình chặn tầm mắt của Bàng Kiêu.



Lục phu nhân ngẩng đầu nhìn về phía Tần Nghi Ninh, giật mình nhận thấy tư thế của mình quá mất mặt, tức giận quay mặt sang hướng khác.



“Nói đi, ai sai khiến ngươi tới kích động dân chúng phản loạn triều đình?”



Tần Nghi Ninh nói không nhanh không chậm, ánh mắt như dao cắt từng lát thịt trên người Lục phu nhân.



Lục phu nhân nghểnh cổ lên, nói: “Không ai sai khiến ta cả. Là ta thấy những nạn dân này quá khổ, đói khát bị dồn vào chân tường, nên mới khiến bọn họ làm om sòm một trận, để triều đình cung cấp cái ăn. Đây là ta có lòng tốt, sao có thể gọi là chống lại triều đình?”



“Ồ? Xem ra ngươi còn muốn có người đối chất tại chỗ? Ngươi chỉ vẽ cho một nam một nữ, để bọn họ kích động dân chúng nói những lời kia, ngươi quên rồi sao?”



“Tần Nghi Ninh! Ta biết ngươi không ưa ta, nhưng ngươi cũng không thể ngậm máu phun người như vậy! Đây là ngươi nhân cơ hội trả thù!” Lục phu nhân thét chói tai.



“Cái loại như ngươi, chưa xứng là kẻ đối địch với ta, ngươi có tư cách gì khiến ta phải chờ đợi cơ hội trả thù? Bây giờ ngươi cũng có thể không nói, cuộc bạo động này của dân chúng là do ngươi kích động gây nên, chuyện này đã quá rõ ràng. Ta chỉ cần giao ngươi cho Thánh thượng, đối với chuyện kế tiếp, Thánh thượng đương nhiên sẽ có quyết định.”



“Ngươi dám! Ta là người của Lục gia, ta…”



“Xuất giá tòng phu, ngươi không chỉ là phụ nữ của Lục gia, mà còn làm dâu Mễ gia. Ngươi tự hỏi lương tâm của mình xem, hành động của ngươi có làm Trung Dũng Hầu thất vọng hay không? Ngươi là Trung Dũng Hầu phu nhân, hưởng lợi ích do phu quân đã mất của ngươi mang tới, lại đi nuôi dưỡng một đám trai bao làm nhục phu quân ngươi, chẳng lẽ ngươi thực sự cho rằng trên đời này không có quả báo?”



“Ngươi biết cái gì!” Lục phu nhân bị chọc đúng tâm sự, mặt càng đỏ bừng, há miệng định phun nước bọt về phía Tần Nghi Ninh.



Đứng bên cạnh, Ký Vân tay mắt lanh lẹ, vung chân đá nàng ta ngã lăn trên mặt đất, ngụm nước bọt đương nhiên cũng không phun ra được.



Tần Nghi Ninh nói: “Nhét giẻ vào miệng nàng ta, canh chừng cẩn thận đừng để nàng ta chạy trốn, càng không để nàng ta tự sát.”



“Dạ.”



Hổ Tử dẫn người làm theo lời dặn bảo của Tần Nghi Ninh.



Lục phu nhân liền bị lôi ra ngoài cửa như heo bị mang đi làm thịt.



Lúc này Bàng Kiêu mới đứng lên, ôm vai Tần Nghi Ninh, cười hỏi: “Ghen à?”



Tần Nghi Ninh nghiêm nghị gật đầu: “Đúng, là thiếp ghen. Ở trước mặt thiếp, nàng ta dám có ý đồ tính kế với chàng, rõ ràng là không biết xấu hổ là gì nữa rồi. Nữ nhân như vậy nên bỏ vào rọ heo thả xuống sông cho chết đuối!”



Thấy gương mặt xinh đẹp của Tần Nghi Ninh tràn đầy giận dữ, đôi mày đẹp đẽ cũng nhíu lại, đôi môi đỏ vì không vui mà hơi cong lên, dáng vẻ rất khó hình dung này khiến hắn yêu thích.



Mặc dù đang lúc nghiêm trọng như thế này, hành động như vậy có phần không thích hợp, nhưng Bàng Kiêu vẫn không kìm lòng được kéo Tần Nghi Ninh lại, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng một cái.



“Đừng nghĩ nhiều như vậy. Bọn họ nghĩ như thế nào, ta đều không quan tâm, chỉ cần trong lòng ta chỉ có một mình nàng, chẳng phải như thế là được sao?”



Lòng Tần Nghi Ninh ngọt ngào như được ướp đầy mật, hạnh phúc dâng trào, ôm vòng eo rắn chắc của Bàng Kiêu, vùi mặt vào ngực hắn: “Chàng nói có thật chứ? Nhỡ ra sau này xuất hiện một nữ tử còn trẻ và xinh đẹp hơn thiếp, nếu chàng hợp ý thì phải làm sao? Nạp thiếp ư?”



Nghe vậy, Bàng Kiêu vừa buồn cười vừa yêu thương: “Sao lại như vậy? Thứ nhất, sẽ không có nữ tử nào đẹp hơn nàng. Thứ hai, ta cũng không muốn nạp thiếp, ta từng nói lâu rồi, ta chỉ muốn một mình nàng.”



Tuy Tần Nghi Ninh không nói gì, úp mặt vào lòng Bàng Kiêu, cũng không ngẩng đầu lên.



Nhưng trong lòng nàng rất thoải mái, mặt cũng lộ vẻ tươi cười.



Lúc này bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, hai người liền tách nhau ra, đều ngồi xuống.



Hổ Tử bước vào nói: “Vương gia, đã giam Lục phu nhân lại, chờ sau này xử trí. Ngoài ra, nạn dân xông vào Đinh gia và Bùi gia, hiện giờ đang rất hỗn loạn. Hai bên đều đã có thương vong, thế nhưng nạn dân ở trong trạng thái kích động, người lại đông. Hộ viện của hai thế gia kia cũng không có tác dụng gì mấy. Nhất định là không quá nửa canh giờ nữa, sẽ có thể thấy kết cục.”



Tần Nghi Ninh vốn vừa thấy dễ chịu một chút, nghe nói hai bên đều bị thương vong, tâm trạng liền hết sức nặng nề.



“Chúng ta có nên sai người đi thu thập tàn cục không? Chỉ cần lấy được lương thực thôi, không nên để nạn dân đuổi cùng giết tuyệt nhà người ta.”



Bàng Kiêu cười gật đầu: “Nàng yên tâm đi, chuyện này đều đã an bài.” Tuy nói đã an bài, nhưng nhân mã trong tay hắn có hạn, trong chốc lát không thể trấn áp nạn dân được ngay, càng không thể lẳng lặng lẻn vào cứu người. Nếu đi cứu người như vậy, hành động bạo loạn vì đói khát của nạn dân sẽ bị người ta quy kết là có người lợi dụng.



Quả thật là bọn họ lợi dụng nạn dân, nhưng dự tính ban đầu của bọn họ, là muốn những người dân này sống sót. Đây là bọn họ muốn hy sinh một số người tối thiểu, để đổi lấy mạng sống cho rất nhiều người khác.



Cuộc bạo động kia giằng co một ngày đêm, đến cuối cùng nạn dân tử thương ba mươi mấy người, hai nhà Đinh gia bị diệt toàn bộ.



Số lương thực hai nhà cất giấu, bị nạn dân cướp đi, trong thành vốn đã lâu không có khói bếp, một lần nữa lại thấy khói bếp bay lên.



Lúc này, dưới sự sắp xếp của Bàng Kiêu, huyện Dương bắt đầu khôi phục lại trị an, về phần Đinh gia và Bùi gia, cũng nhanh chóng được thanh lý sạch sẽ.



Mà tin nạn dân huyện Dương bạo động, như mọc cánh bay khắp khu vực bị thiên tai.



Đặc biệt là ở cố đô, nơi có nhiều thế gia và cựu thần Đại Yên.



Sau khi Củng Tri phủ trở lại đô thành, bắt đầu có thế gia chủ động tới cửa bán lương thực, trước kia lên giá mười hai lượng bạc một thạch gạo lức, này giảm xuống còn một lượng bạc một thạch.



Bởi vậy, số bạc do Bàng Kiêu quyên ra, tạm thời có thể duy trì được cái ăn cho dân chúng.



Thoạt nhìn, tất cả mọi việc dường như đều trọn vẹn.



Thế nhưng Tần Nghi Ninh cũng đã hai ngày liên tiếp ngủ không an giấc.



Hễ nhắm mắt lại là trước mắt nàng lại hiện ra hình ảnh phụ nữ và trẻ con Đinh gia và Bùi gia bị chết oan.



Quả thật là nàng dùng biện pháp này cứu được rất nhiều mạng người, nhưng biện pháp của nàng cũng đã hại chết năm mươi mấy mạng người của hai nhà Đinh, Bùi. Một khi nổi loạn, nận dân cũng không chỉ cướp bóc, mà còn gian dâm, dù Bàng Kiêu không nói cụ thể cảnh tượng lúc đó cho Tần Nghi Ninh nghe, cũng không để nàng đi thanh lý Đinh gia và Bùi gia, nhưng chỉ cần động não một chút, cũng không khó đoán được kết cục thê thảm của hai nhà kia.



Mạng người mất thì đã mất rồi, người không liên quan có thể tính toán một cách lạnh lùng rằng, đem năm mươi mấy mạng người đổi lấy sự sống cho mấy vạn người, đứng ở góc độ vì đại nghĩa, thì hoàn toàn không có gì sai.



Nhưng đứng ở góc độ của người bị giết chết thì sao? Lẽ nào trong số họ đều toàn là người xấu? Những phụ nữ và trẻ con vô tội kia, đáng thương biết bao!



Chỉ cần nghĩ như vậy, lòng Tần Nghi Ninh liền đau như bị dao cắt.



Băng Đường cho nàng uống thuốc hai ngày liên tiếp, sau đó bắt mạch, phát hiện nàng vẫn buồn bực không yên, liền khuyên nhủ: “Vương phi cũng đừng quá buồn bực. Thật ra những người đó đều bị làm hại bởi chính sự ngu xuẩn của một số người quản lý công việc của gia tộc. Nếu không phải vì Đinh gia và Bùi gia làm giàu bất nhân, khăng khăng lên giá, tích trữ nhiều lương thực như vậy, cũng không chịu bán cho dân chúng, thì dân chúng cũng không oán hận bọn họ đến mức đó.”



“Biết đâu, lúc còn sống, những người đó đã gây ra tội ác chồng chất, chỉ là dân chúng đều oán giận mà không dám nói ra.”



Không chịu nổi khi thấy Tần Nghi Ninh khổ sở như vậy, Băng Đường cố hết sức trấn an.



Tần Nghi Ninh cười nói: “Ta hiểu. Chỉ có điều, hiểu là một chuyện, trong lòng nghĩ tới lại là chuyện khác. Ta nghĩ, qua một khoảng thời gian, là ta sẽ ổn trở lại thôi.”



Băng Đường khẽ thở dài gật đầu, quả thật thời gian là thứ thuốc hay sẽ làm phai nhạt bất cứ nỗi đau nào.

Nguồn : Vietwriter.vn

“Vương phi.” Lúc này, Ký Vân bước vào, vẻ mặt hơi khác lạ.



Thấy vậy, Tần Nghi Ninh hỏi: “Sao vậy?”



Ký Vân thấp giọng nói: “Vương phi có một vị bằng hữu cũ, là thái thái của nhà họ Liêu, lần này vì việc làm ăn trở lại cố đô, gặp phải động đất. Liêu thái thái nghe nói Vương phi ở chỗ này, có lòng tới thỉnh an, người có muốn gặp bà ấy không?”



Ký Vân nói, nhìn Tần Nghi Ninh gật đầu một cái.



Tần Nghi Ninh thầm giật mình.



Liêu thái thái là người của Thanh Thiên Minh, chính là người liên lạc giữa Tần Nghi Ninh và Thanh Thiên Minh, mà trước đó nàng đã ước hẹn.



Sao nàng ta lại chủ động tìm tới? Chẳng lẽ là về chuyện kho báu?



“Nếu là người quen cũ, thì mời vào đi.”



Tần Nghi Ninh căng thẳng, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Bởi vì nàng không biết việc Liêu thái thái tới đây có bị tai mắt của Lý Khải Thiên phát hiện hay không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi