Chương 480CẢNH TỈNH
Buổi tối, Đại Đô đèn đuốc sáng trưng. Dường như thành thị Tác - ta không cấm đi lại ban đêm, trên phố xá vô cùng náo nhiệt, đám trai gái mặc trang phục Tác - ta đi lại trên đường, quán trà, tiệm rượu mở cửa buôn bán, từ cửa chính mở rộng và cửa sổ phía trước, có thể nhìn thấy mọi người ăn uống linh đình bên trong.
Xe ngựa của Khả Hãn vừa tới, quân coi giữ cửa thành lập tức hành lễ.
Dân chúng trên đường cũng đều lui ra hai bên, ai nấy đều hành lễ, nhao nhao hoan hô và ân cần thăm hỏi bằng tiếng Tác - ta.
Tần Nghi Ninh cùng Lục Hành ngồi trên xe đẩy tay, thấy đoàn người náo nhiệt, đưa mắt liếc nhìn nhau.
Ở Đại Chu, Lý Khải Thiên tuyệt đối không dám xuất hiện trước mặt dân chúng kiểu như vậy, bởi vì tình cảnh đông đúc như thế này là lúc thích hợp nhất để ám sát.
Xem ra, thường ngày A Na Nhật rất gần gũi dân, thường xuyên tiếp xúc dân chúng. Sự nhiệt tình và chất phác của họ khiến người ngoài như hai người bọn họ cũng cảm thấy ấm lòng.
Lục Hành thấp giọng nói bên tai Tần Nghi Ninh: “Có phải nàng cũng nhận thấy không?”
Hắn không cần nói hết, Tần Nghi Ninh cũng biết hắn nói cái gì, gật đầu nói: “Tài cao mật lớn mà.”
A Na Nhật thật sự có tài, bên cạnh còn có Tư Cần, chiến thần Tác - ta kề cận bảo vệ, các cận vệ càng tận tụy với công việc, người có tính cách thẳng ruột ngựa, lại thích biểu hiện như nàng ta mà cẩn trọng giấu mình mới là chuyện lạ.
Đoàn xe đi một mạch tới hoàng cung Tác - ta rộng lớn, được xây dựng theo phong cách cổ xưa.
Nào ngờ, vừa mới rẽ ở góc đường, từ trong đám người đang reo hò, đột nhiên có hai thiếu niên quần áo tả tơi chạy ra, quỳ “phịch” xuống giữa đường.
A Na Nhật giơ tay ra hiệu cho đoàn người dừng lại.
Dân chúng vây xem cũng đều nhìn hai người bọn họ với vẻ ngạc nhiên.
A Na Nhật cười giễu cợt: “Các ngươi lại làm cái gì vậy? Lần trước ta đã tha mạng cho các ngươi, bây giờ lại tới tìm cái chết?”
“Khả Hãn, cầu xin người thả! Cầu xin ngươi thả cha mẹ ta ra!”
“Tha cho các ngươi một con đường sống, các ngươi còn dám tới? Cha mẹ của ngươi phạm trọng tội, thì phải làm nô chuộc tội! Tộc nhân của ngươi cũng cũng vậy!”
“Không, từ lâu, khi Khả Hãn làm Nhiếp chính vương, bộ tộc Di Nặc của chúng ta đã thần phục, nhưng Khả Hãn cũng không chịu buông tha tộc nhân bọn ta. Bộ tộc của bọn ta là bộ tộc lớn, vốn có hơn hai vạn tộc nhân, hôm nay bị Khả Hãn tàn sát, còn lại không tới bốn ngàn người, chủ yếu là người già yếu, phụ nữ và trẻ em. Cha mẹ ta đã thần phục, vì sao Khả Hãn vẫn muốn đuổi tận giết tuyệt?”
“Đáng đời các ngươi!”
…
Lúc này A Na Nhật liền trách mắng bộ tộc Di Nặc đã gây ra trở ngại trong quá trình nàng ta lên ngôi báu.
Hiện trường lặng yên không một tiếng động, chỉ nghe A Na Nhật và hai thiếu niên tranh cãi càng lúc càng kịch liệt.
Bọn họ nói bằng tiếng Tác - ta, Tần Nghi Ninh nghe không hiểu, nhưng nàng nhận thấy hình như Lục Hành bên cạnh nàng hiểu được.
“Ngươi biết tiếng Tác - ta à?” Tần Nghi Ninh thấp giọng hỏi.
Đối diện ánh mắt sáng ngời của nàng, Lục Hành mỉm cười gật đầu, kề tai nàng khẽ tóm tắt nội dung cuộc tranh cãi của bọn họ.
Tần Nghi Ninh nghe xong, trầm ngâm suy nghĩ.
Tác - ta khác với Đại Chu, phần lớn dân chúng của họ đều trải qua cuộc sống du mục rất gian khổ. Bề ngoài thì quyền lực của đất nước này thống nhất trong tay Khả Hãn, nhưng trên thực tế, đây là một quốc gia gồm rất nhiều bộ lạc riêng rẽ.
Bộ tộc Di Nặc này vốn có hơn hai vạn người, ở Tác - ta này, cũng được xem là một bộ tộc lớn rồi. Thế nhưng, bởi vì tranh đoạt địa vị, rốt cuộc A Na Nhật đã khiến bộ tộc này chỉ còn lại bốn ngàn người già yếu bệnh tật.
Tần Nghi Ninh cũng hiểu rõ, đấu tranh chính trị vốn là một cuộc đấu tranh một mất một còn, ai nương tay sẽ phải trả giá bằng tính mạng của mình.
Thế nhưng, rốt cuộc nàng vẫn mềm lòng.
Nhìn A Na Nhật càng lúc càng lớn tiếng và dữ tợn, cầm roi ngựa trong tay xông tới hai thiếu niên kia, nàng không kìm lòng được, nói: “Khả Hãn, hẳn không phải là muốn ở chỗ này đặc biệt biểu diễn, để cho khách nước ngoài bọn ta xem ngươi tuân theo truyền thống hiếu khách như thế nào đấy chứ?”
Tần Nghi Ninh vừa lên tiếng, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía nàng. Nàng nói bằng tiếng Đại Chu, đa số người vây xem đều không hiểu.
Thế nhưng, A Na Nhật hiểu được.
Nàng ta giận dữ xoay người lại, chạm phải ánh mắt hờ hững pha lẫn chút giễu cợt của Tần Nghi Ninh, liền quát lớn: “Ý của ngươi là gì?” w●ebtruy●enonlin●e●com
“Ý tứ của ta đã rõ ràng trong lời nói của ta rồi, tiếng Đại Chu của Khả Hãn rất tốt, hẳn là nghe hiểu được.”
A Na Nhật cũng không nghĩ tới việc đánh roi hai thiếu niên kia nữa mà xoay người lại hùng hổ đi về phía Tần Nghi Ninh.
Lục Hành lo lắng che trước mặt Tần Nghi Ninh, nói bằng tiếng Tác - ta: “Đây chỉ là Vương phi suy nghĩ cho Khả Hãn. Làm việc gì cũng không nên cạn tàu ráo máng, Khả Hãn đã tiêu diệt nhiều tộc nhân của bọn họ như vậy, lại bắt cha mẹ của người ta rồi, cần gì phải đánh hai đứa trẻ trước mặt mọi người?”
Tuy Tần Nghi Ninh cảm tạ ý tốt của Lục Hành, nhưng một khi nàng gây nên chuyện, nàng tuyệt đối không dựa vào người khác giúp giải quyết. Nàng lại nói bằng tiếng Đại Chu: “Khả Hãn là anh hùng hào kiệt, là người đứng đầu một quốc gia, dưới tay có binh hùng tướng mạnh, còn có nhiều người tài giỏi xung quanh, nhưng một bộ tộc đã thần phục ngươi, ngươi cũng không chịu buông tha, còn muốn tàn hại hai thiếu niên vô tội hiếu thảo! Ngươi không sợ người khác thấy người làm như vậy, mà trong lòng nguội lạnh sao?”
A Na Nhật giận dữ, hung hãn vung roi: “Ngươi là cái thá gì mà dám khoa tay múa chân trước mặt bản Hãn? Bộ tộc Di Nặc chống đối thất bại thì đều trở thành nô lệ của bản Hãn, bản Hãn muốn chém, muốn giết gì cũng được, còn cần phải giải thích với ngươi sao?”
“Được, được, ngươi làm thế nào đều được.” Tần Nghi Ninh khoát tay, dáng vẻ như nói chuyện với trẻ con cố tình gây sự, thở dài nói: “Chỉ có điều, chẳng lẽ Khả Hãn không sợ môi hở răng lạnh, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ sao? Ngươi nhìn thần dân của ngươi kìa, ngươi khẳng định rằng, một người đứng đầu quốc gia, muốn thể hiện bản lĩnh uy phong của mình, chỉ có một cách là sát hại một người nhỏ yếu sao?
“Khả Hãn, ta luôn xem ngươi là một nữ anh hùng có bản lĩnh, đầu óc, bây giờ xem ra, ngươi chẳng qua là một kẻ nhà giàu mới nổi mà thôi!
“Ngươi nói cái gì? Ngươi nói ai là nhà giàu mới nổi?”
“Chẳng lẽ không đúng? Người cầm quyền chân chính sẽ không hở một chút là phô trương quyền lực trong tay, sử dụng quyền lực của mình đối với người vô tội để thể hiện bản lĩnh. Ngươi đã là Khả Hãn, cần gì phải nóng lòng biểu hiện bản lĩnh? Dáng vẻ của ngươi khó coi giống như là một kẻ nhà giàu mới nổi, cổ đeo vòng vàng nặng ba cân đi khoe khắp xóm làng, điều đó chỉ làm mất hình tượng của ngươi, chứ hoàn toàn không thấy được sự anh hùng mà ngươi muốn biểu hiện.”
Lời lẽ của Tần Nghi Ninh, từng câu từng chữ như những lỡi dao đâm vào tim A Na Nhật, khiến nàng ta xấu hổ, mặt đỏ bừng, vừa muốn vung roi lên, đã thấy dân chúng xung quanh đều yên lặng nhìn mình.
Lời nói của Tần Nghi Ninh lại một lần nữa văng vẳng trong đầu nàng ta, hình như lúc này nàng ta thực sự đánh tiếp, là khẳng định lời nói của Tần Nghi Ninh là chính xác.
Đúng lúc này, hai thiếu niên cầu xin lúc nãy liền như hai con cá chạch linh hoạt, xoay người lẩn vào trong đám người, chạy ra xa rồi.
Các vệ binh không kịp phản ứng, liền hoảng sợ quát mắng đuổi theo.
A Na Nhật quay đầu nhìn lại, thấy người đã đi xa, vệ binh xông tới, khiến dân chúng tán loạn tản ra, trong lòng nàng ta càng căm tức.
Tần Nghi Ninh lắc đầu, nói: “Để đa tạ Khả Hãn miễn phí chiêu đãi, ta xin tặng ngươi một câu nói: “Vua là thuyền, dân là nước. Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền. Vua biết nghĩ đến nguy cơ này, thì nó sẽ không đến”, Khả Hãn rảnh rỗi có thể đọc Tuân Tử, chỗ nào ngươi xem không hiểu, nhất định là Phò mã hiểu được, cũng sẽ sẵn sàng giảng giải cho ngươi.”
Lúc nói mấy lời này, Tần Nghi Ninh mỉm cười, nhưng thật ra, đó là một lời cảnh tỉnh. Nếu A Na Nhật bình tĩnh một chút, thì nàng ta có thể cảm nhận được ý nàng muốn nói.