Chương 481Ở LẠI
Tần Nghi Ninh vừa thốt lên, Lục Hành bên cạnh đã lo lắng nhíu mày, không kìm được kéo giật tay áo nàng.
Hắn cũng nhận ra Tư Cần có chỗ không đúng, nhưng dù sao đây cũng là việc riêng của Tác - ta, suy cho cùng, người ngoài vẫn không nên xen vào, huống hồ còn là nói ngay trước mặt Tư Cần như thế.
Lục Hành hơi giận vì sự xúc động của Tần Nghi Ninh, nhiều hơn là lo nàng sẽ bị giận cá chém thớt.
Quả nhiên, Tư Cần lập tức đứng dậy đi tới bên cạnh A Na Nhật, nhìn Tần Nghi Ninh bằng ánh mắt âm u.
Tần Nghi Ninh nói như vậy tất nhiên không phải do xúc động nhất thời mà là đã suy nghĩ cặn kẽ. Nếu người thống trị Tác - ta là một tấm sắt cứng, vậy thì có lợi gì cho Đại Chu? Tốt nhất là khiến A Na Nhật và Tư Cần nghi kị lẫn nhau, khiến bọn họ không rảnh rỗi lo chuyện xâm lược nước khác mới tốt.
Hơn nữa nàng đã nhận ra, Tư Cần là nam nhân có ham muốn quyền thế cực lớn. Nếu A Na Nhật vẫn luôn ngốc nghếch như thế, sớm muộn cũng sẽ bị soán vị. Nếu để Tư Cần thành chủ nhân Tác - ta, quá trình xâm lược xuống phía Nam sẽ được đẩy nhanh. Nhưng bây giờ quốc khố Đại Chu đang trống rỗng, đến khi ấy thì biết lấy nguồn lực ở đâu để kháng địch?
Bàng Kiêu và Quý Trạch Vũ mang binh chinh chiến sẽ gặp khó khăn, lúc ấy sẽ lại có bao nhiêu tướng sĩ chết trận sa trường, bao nhiêu bách tính vô tội phải bỏ mạng?
Tần Nghi Ninh không muốn nhìn thấy chiến tranh, vậy tốt nhất là A Na Nhật và Tư Cần vướng vào nội đấu mới tốt.
Tần Nghi Ninh nhìn Tư Cần không hề e sợ, khẽ mỉm cười, nói: “Có phải Phò mã cũng cảm thấy lời ta nói có lý?”
“Xem ra Trung Thuận thân vương phi đã học được không ít. Không phải Đại Chu các ngươi có câu nói nữ tử không tài mới là đức hay sao? Vương phi như vậy, hẳn là dị loại xa rời khuôn phép?”
Nghe Tư Cần nói như vậy, A Na Nhật cũng nói theo: “Cái bộ dạng như hồ ly tinh quyến rũ người ta thế, nhìn đã biết không phải kẻ an phận thủ thường.”
Trông biểu hiện này của A Na Nhật, Tần Nghi Ninh biết ngay lời nhắc nhở của mình đã coi như uổng phí. Trước ánh mắt đố kị lại tức giận của A Na Nhật, nàng lắc đầu, thở dài nói: “Khả Hãn nói chuyện, cũng nên chú ý thân phận mình thì hơn.”
Bấy giờ A Na Nhật mới nhớ ra mình còn đang trên đường chính. Nàng ta là Khả Hãn của Tác - ta, nhiều người đang nhìn vào từng hành động cử chỉ của mình như vậy, hành động đố kị hung bạo ấy quả thực sẽ khiến người ta chỉ trích.
A Na Nhật liền quay đầu lại, nói: “Hồi cung.”
Vệ binh đi theo lập tức đáp dạ, nghe lệnh lên đường.
Đội ngũ lại tiếp tục tiến về phía tước, đi về phương hướng cung điện. Dân chúng tản đi, lại trở về sự náo nhiệt vừa rồi.
Tần Nghi Ninh ngồi trên xe đẩy, Lục Hành nhỏ giọng nói: “Ta hiểu ý nàng, nhưng nàng cũng phải nghĩ cho an toàn của mình, dù sao thì giữ lại tính mạng về lại Đại Chu mới là ưu tiên hàng đầu. Chắc nàng cũng không muốn vô duyên vô cớ bỏ mạng lại đây chứ.”
Tần Nghi Ninh biết Lục Hành thực sự quan tâm mình, bèn nhỏ giọng nói: “Ta biết. Tư Cần còn muốn lợi dụng ta, tạm thời sẽ không giết ta. Ta luôn cảm thấy nhất định hắn còn có âm mưu nào sâu xa hơn. Nhị gia cũng phải cẩn thận, tuy ngài xuất thân Lục môn thế gia nhưng đã mất tích lâu vậy rồi, không biết rốt cuộc trong nhà đã có thay đổi gì, khi đàm phán điều kiện với chúng cũng nên nhân nhượng hơn, đừng tin tưởng vào gia tộc quá.”
Tần Nghi Ninh là người biết tri ân báo đáp, bây giờ nàng và Lục Hành cùng ở trong cảnh khốn khó, nếu Lục Hành thật lòng suy nghĩ cho mình, nàng cũng nên thật lòng nhắc nhở hắn.
Tuy rằng chính là một gáo nước lạnh, song đối với Lục Hành, sự quan tâm thật lòng này vẫn khiến hắn thấy ấm lòng. Làm sao hắn có thể không hiểu cho được.
Lục gia là thế gia trăm năm, thế lực bên trong rậm rạp như cành lá chen nhau chứ không dính kết chặt như sợi dây thừng. Từ khi hắn đi đã lâu như thế, bây giờ lại còn “mất tích” thế này, không chừng thế lực trong nhà đã bắt đầu rục rịch sắp xếp lại. Tuy Tư Cần ngại thân phận Lục môn thế gia nên không giết hắn, còn giữ hắn lại để bàn điều kiện, song nếu Lục gia có ý định từ bỏ mình, Tư Cần chắc chắn sẽ không tha cho hắn.
Nói ra thì, tình cảnh hôm nay của họ đều giống như nhau.
Hoàng cung Tác - ta có kiến trúc hoàn toàn khác hẳn với hoàng cung Đại Chu. Nơi này ít đi mấy phần tinh xảo cầu kì, thêm mấy phần phóng khoáng rộng rãi, mấy thị nữ trong cung đồng loạt hành lễ đón Khả Hãn về.
A Na Nhật đã nén một cơn lửa giận, bây giờ tới địa bàn của mình thì lập tức chỉ thẳng vào Tần Nghi Ninh: “Nhốt nàng ta vào địa lao cho bản Khả Hãn! Cho người canh chừng kĩ vào, không được ta ra lệnh, không ai được phép thả nàng ta ra.”
“Dạ.” Bọn thị vệ lập tức tiến lên định trói người.
Nhưng Tư Cần đã xua tay ngăn đám thị vệ lại.
“Khả Hãn, chúng ta còn phải lợi dụng hai người này, trong địa lao âm u ẩm thấp, hạng nữ lưu bị nhốt vào, ngộ nhỡ bị bệnh có sơ suất gì thì sẽ ảnh hưởng tới đại sự của chúng ta.”
A Na Nhật híp mắt nhìn Tư Cần, sát lại gần tóm lấy cổ áo hắn, cắn răng nghiến lợi hỏi: “Không nỡ à?”
Dọc trên đường đi, Tư Cần đã ghét cay ghét đắng thái độ bề trên này của A Na Nhật, bây giờ thấy nàng cố tình gây sự thì vậy thì lại càng tức giận sôi gan.
Hắn nén giận nói: “Khả Hãn, xin người đừng nói chuyện quái gở không phân phải trái như thế. Chúng ta là vợ chồng, không phải kẻ địch. Ta đối với nàng thế nào, chẳng lẽ bao năm qua nàng đều không nhìn thấy không nghe thấy được? Lòng nàng có ta, ta hiểu rất rõ, cũng rất cảm động, nhưng nàng năm lần bảy lượt nghi oan cho ta như thế khiến lòng ta rất khó chịu.”
Tư Cần trời sinh đã có khí chất văn nhân, thoạt trông rất ra dáng nhà nho, bây giờ chắp tay chau mày lại tự chứa khí thế khiến người ta tin phục.
A Na Nhật vốn có tình cảm sâu đậm với hắn, hai người lại vẫn nương tựa vào nhau đến nay, tình cảm với hắn là vừa ái mộ vừa sùng bái. Giờ nghe hắn nói như vậy, trong lòng A Na Nhật bỗng giật thót, hồi tưởng lại từng hành động của mình thì lại hơi hối hận.
Nhưng kiêu ngạo của kẻ làm Khả Hãn không cho phép nàng ta cúi đầu, chỉ bướng bỉnh cắn môi không đáp.
Tư Cần thở dài, quay sang lệnh cho cung nữ: “Dẫn hai vị khách nhân tới điện bên nghỉ ngơi, cho người chăm sóc cẩn thận.” Vietwriter.vn
“Dạ.”
Cung nhân lĩnh mệnh, dẫn Tần Nghi Ninh và Lục Hành đi về hai hướng ngược nhau.
Tần Nghi Ninh nhìn hai thị nữ lớn tuổi đi trước mình, thấy họ bước chân nhẹ nhàng, dáng người ngay ngắn nghiêm chỉnh thì đã biết là người biết võ.
Không quan tâm Tư Cần dỗ dành A Na Nhật thế nào thêm nữa, Tần Nghi Ninh đi theo sau lưng thị nữ, cẩn thận quan sát khoảnh sân và kiến trúc hùng vĩ thô sơ hai bên lỗi đi, hơn nữa cũng ghi nhớ kĩ càng đường đi và cảnh vật bốn phía.
Trắc điện nơi nhốt nàng vô cùng rộng rãi. Vừa vào cửa đã cảm giác một luồng khí lạnh đập thẳng vào mặt, trên mặt đất trong điện là những viên đá ốp ngay ngắn, hai bên cửa nguyệt môn đóng chặt, sau tấm bình phong bày một cái sạp lớn, trước sạp có cái bếp đắp bằng đất hình vuông, bên trong chưa nhóm lửa.
“Mời phu nhân tạm thời nghỉ ngơi ở chỗ này.” Thị nữ nói tiếng Đại Chu rất sõi, đại điện trống trải khiến tiếng nói vọng lại.
Tần Nghi Ninh gật đầu.
Một thị nữ khác liền tiến lên nhóm lửa.
Tần Nghi Ninh ngồi xuống trên sạp, hai tay hơ trên đống lửa sưởi ấm.
Lúc này lại có mấy thị nữ mang chăn nệm và đệm lông ấm tới.
Tần Nghi Ninh không hề khách sáo, nàng bọc kín mình trong chăn bông, áp nửa mặt vào mặt chân, cảm nhận độ ấm rồi thở ra một hơi dài.
Tác - ta còn chếch lên phía Bắc hơn cả kinh thành Đại Chu. Tại thời điểm này, đô thành Đại Yên đã là một cơn mưa thu nối một cơn mưa lạnh, còn ở đây thì lại cảm nhận được gió bấc cứa vào da như dao sắc.
Tần Nghi Ninh run người, sưởi ấm chốc lát rồi liền co ro nằm xuống.
Lúc này có thị nữ tới truyền lời: “Khả Hãn có lệnh, buổi sáng ngày mai đi săn, mời phu nhân nhất định phải có mặt.”