CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Xe ngựa chậm rãi đậu bên cửa hông Tần phủ, Tôn thị vén rèm sổ, nhìn qua khe hở quan sát bên ngoài, vẻ mặt hơi cứng nhắc.



Tần Nghi Ninh quan sát dáng vẻ của Tôn thị, liền biết nhất định Tôn thị nghĩ rằng, chủ động trở về là mất hết thể diện.



Biết trước hôm nay, lúc đó cần gì nóng giận?



Cũng khó trách Định Quốc công phu nhân nổi cơn thịnh nộ. Tôn thị đã từng tuổi này rồi mà vẫn còn hành động tùy tiện như vậy. Nhiều năm qua, bà có thể ngồi vững ở vị trí Thừa tướng phu nhân, là vì cũng coi như hòa hợp với mẹ chồng và chị em bạn dâu, cũng thực sự là vận khí tốt.



Thế nhưng mặc dù như vậy, chuyện của Tôn thị, Tần Nghi Ninh cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn.



“Phu nhân, người đừng nóng giận, con đã biết sai rồi.”



Tần Nghi Ninh cố ý xem vẻ mặt nhăn nhó và xấu hổ của Tôn thị là tức giận, cười lấy lòng nói:



“Rồi con nhất định sẽ nói rõ với lão Thái Quân, phu nhân là vì giáo dục con mới quay về. Lão Thái Quân biết được nhất định sẽ nguôi giận, không buồn phiền về việc dạy dỗ con nữa.”



Tôn thị nghe vậy sửng sốt, vẫn chưa lập tức phản ứng.



Nhưng Kim ma ma đứng hầu hạ một bên thì mỉm cười, cảm nhận đối với Tần Nghi Ninh đã thay đổi rất lớn, bao nhiêu nghi vấn trước đó của bà đối với nàng lại biến thành bấy nhiêu tôn trọng.



“Phu nhân thấy không, Tứ tiểu thư thật là có tâm, phu nhân cũng đừng vì chuyện này mà tức giận. Hơn nữa, đều là người một nhà, phu nhân và lão gia nhiều năm phu thê như vậy, có gì mà không qua được? Đàn ông cần sĩ diện, phu nhân nhường một bước là được.”



“Dựa vào cái gì muốn ta phải nhượng bộ?”



Tôn thị nhỏ giọng lầm bầm, nhưng cũng không tức giận.



Tần Nghi Ninh nhìn thấu tâm tư của Tôn thị, nàng suy nghĩ một chút lại bóng gió nói:



“Phu nhân cũng không còn giận nữa, chúng ta trở về phủ được chứ? Lát nữa gặp lão Thái Quân xong, phu nhân cũng có thể trở về Hưng Ninh Viên tu chỉnh một chút, dù sao đã nhiều ngày phu nhân không ở nhà rồi.”



Nghe vậy, Tôn thị chợt giật mình, bà muốn trở về xem nhiều ngày mình không ở nhà, Tần Hòe Viễn nghỉ ngơi ở phòng của di nương nào.



“Được, hồi phủ!”



Không chút do dự, Tôn thị sai tỳ nữ đi cùng xe ngựa tới gõ cửa.



Thấy vậy, Kim ma ma mỉm cười nhìn Tần Nghi Ninh gật đầu, Tần Nghi Ninh cũng nhã nhặn cười đáp lại.



Xe ngựa vào phủ, Tôn thị và Tần Nghi Ninh lại đổi xe sang một chiếc du bích xa nhỏ, khi xe tới trước cổng nhị môn, hai người mới xuống xe.



Mới vào Từ Hiếu Viên, trước mặt chỉ thấy đại nha hoàn Như Ý đang nói chuyện với tiểu nha hoàn.



Tần Nghi Ninh cười nói:



“Như Ý tỷ tỷ bận rộn quá.”



Thấy người vào là Tần Nghi Ninh, vẻ mặt Như Ý liền hơi tươi cười, lại thấy Kim ma ma, Thái Quất và Thái Lan hầu hạ Tôn thị trở về, lập tức mỉm cười hành lễ:



“Đại phu nhân, Tứ tiểu thư vạn an, lão Thái Quân đang rảnh rỗi, mời hai vị vào ạ!”



Vừa nói, Như Ý vừa đi trước dẫn đường.



Tỳ nữ ở hành lang đã vào trong thông báo, hai tỳ nữ vén rèm cửa lên, Cát Tường và Tần ma ma đều ra nghênh đón.



Tần Nghi Ninh dìu Tôn thị vào phòng, hai người tự cởi áo choàng, Tần ma ma và Cát Tường liền mỉm cười tiếp nhận.



Vừa nhìn lên, Tần Nghi Ninh đã nhìn thấy Bích Đồng.



Bích Đồng không dám nhìn thẳng vào Tần Nghi Ninh, thấy Tần Nghi Ninh nhìn sang, liền cúi đầu xuống, không kiềm chế được cả người co rúm lại.



Tần Nghi Ninh làm như không thấy, đỡ Tôn thị đi vòng qua bức bình phong sơn khắc “Hỉ thượng mai sao” tới phòng trong.



Cách bày biện ở phòng trong lại có sự thay đổi, tấm lót ghế, khăn bàn và gối dựa vốn có màu sắc trang nhã, hôm nay đều đổi thành màu đỏ tươi, hoa trên sáp bình cũng là hoa đỏ. Màu hoa đỏ và bình hoa màu trắng như tuyết rất phù hợp với bầu không khí vui mừng nhân dịp Tần Hòe Viễn thăng quan.



Lão Thái Quân mặc một chiếc áo khoác gấm với hoa văn tiên hạc vân cỡ lớn, ngồi xếp bằng trên chiếc giường La Hán gần cửa sổ, hút thuốc tẩu.



Tần Tuệ Ninh ở bên cạnh bưng hộp nhổ đàm để lão Thái Quân gõ tàn thuốc, thấy Tần Nghi Ninh và Tôn thị trở về, gương mặt nàng ta lộ vẻ hơi kinh ngạc.



Ánh mắt lướt qua vẻ mặt kinh ngạc của Tần Tuệ Ninh, Tần Nghi Ninh đỡ Tôn thị quỳ xuống, tề chỉnh hành lễ với lão Thái Quân.



Tôn thị cố gắng kiềm chế, gượng gạo nói:



“Lão Thái Quân, con dâu đã trở về.”



Lão Thái Quân bập bập hít một hơi từ tẩu thuốc, lãnh đạm hừ một tiếng, chỉ nhìn Tôn thị với vẻ khinh khỉnh.



Thoáng cái, mặt Tôn thị đỏ lên, cả cổ và vành tai cũng đỏ ửng. Bà cắn răng cố nén tủi nhục, nói:



“Mấy ngày trước, con dâu kích động quá mức, mong rằng lão Thái Quân không để bụng.”



“Để bụng?”



Lão Thái Quân tiện tay gõ tàn thuốc vào bình nhổ, tẩu thuốc bằng đồng thau va vào bình sứ, tạo thành âm thanh vang dội.



“Nếu như ta để bụng, thì e rằng mấy năm nay đã bị ngươi chọc tức chết lâu rồi! Tôn thị, ngươi nói xem, mấy năm nay ngươi ở Tần gia, người mẹ chồng này đã từng nổi giận với ngươi bao giờ chưa? Hoặc là nói, Tần gia ta có chỗ nào không tốt với ngươi? Rốt cuộc ngươi có gì không hài lòng, mà cứ vài ngày lại gây chuyện? Ngươi nói đi, là con ta không xứng với ngươi chăng? Hay là ngươi thấy bà già này chướng mắt?”



Tôn thị cắn răng, không nói được lời nào.



Lão Thái Quân lại quở trách:



“Ngươi vào cửa Tần gia nhiều năm như thế, cũng chưa sinh cho Mông ca nhi một đứa con trai, ngươi nói đi, ta có bao giờ trách cứ ngươi chưa? Hôm ấy ngươi sinh sự từ chuyện không đâu, nói ra lời nào cũng đều đâm vào tim người khác, ngươi muốn bà già này phải làm thế nào mới vừa lòng?”



Lão Thái Quân uất ức ném tẩu thuốc, Tần Tuệ Ninh liền bắt được, cẩn thận dập tắt, lại cầm khăn tới lau tay cho lão Thái Quân.



Lão Thái Quân đưa mắt nhìn thoáng qua Tần Tuệ Ninh, lại nói:



“Ngươi nói xem, mấy năm nay, bản thân ngươi không biết giáo dục con cái, Tuệ tỷ nhi là một tay ta kỹ càng nuôi dưỡng bên người, ngươi không hợp với chị em dâu, ta đã bao lần nói tốt cho ngươi trước mặt vợ của lão Nhị, lão Tam? Những việc đó ngươi đều không nhìn thấy, ngay cả người khác đối tốt với ngươi, ngươi cũng đều xem đó là lẽ đương nhiên sao?”



“Dù sao thì Mông ca nhi cũng là người đứng đầu triều đình, ngươi là phận đàn bà, đã không thể chia sẻ với chồng, vậy mà không chỉ nhiều lần làm khó dễ, mà còn cãi vã với hắn, tam tòng tứ đức ngươi học được đã vứt đâu cả rồi? Đây chẳng lẽ là gia giáo của phủ Định Quốc công các ngươi?”



Tôn thị tủi thân rơi nước mắt, thầm nghĩ: Có nên nhẫn nhịn không? Hay là bây giờ lại bỏ về nhà mẹ cho xong! Như thế sẽ không còn phải xem chừng sắc mặt của những người này nữa!



Lão Thái Quân quở mắng một trận, trong lòng cũng thoải mái hơn, thấy Tôn thị khóc không ngừng, hừ lạnh nói:



“Sao, ngươi vẫn còn uất ức ư?”



“Lão Thái Quân.”



Thấy lão Thái Quân đã răn dạy Tôn thị, cũng đã trút giận, lúc này Tần Nghi Ninh mới hành lễ, nói:



“Dù thế nào cũng xin lão Thái Quân bớt giận, chuyện lần này đều là lỗi của cháu. Phu nhân cũng vì nóng lòng dạy con nên mới hành động như vậy. Mấy ngày nay phu nhân cũng đã thường xuyên tham khảo cách giáo dục con cái của ngoại tổ mẫu, bây giờ chẳng phải vì suy nghĩ cẩn thận nên phu nhân vội vàng trở về sao? Cầu xin lão Thái Quân chú ý tới sự hòa thuận của toàn gia mà không nóng giận nữa.”



Từ lâu, ấn tượng của lão Thái Quân đối với Tần Nghi Ninh đã không còn giống như lúc nàng vừa hồi phủ, bởi vì Tần Hòe Viễn dạy dỗ nàng như dạy dỗ con trai, nên lão Thái Quân cũng thêm phần coi trọng nàng.



Lão Thái Quân biết rõ, Tôn thị có chỗ dựa vững chắc là Định Quốc công, mình cũng không thể làm gì Tôn thị, nếu sau này vẫn phải tiếp nhận, thì nói nặng quá cũng không tốt.



Nghĩ vậy, lão Thái Quân liền nói:



“Mà thôi, chuyện này cho qua đi, lần sau không được như vậy nữa.”



“Dạ, đa tạ lão Thái Quân.”



Tôn thị hành lễ với lão Thái Quân, nặng nề thở ra một hơi.



Tần Nghi Ninh cười nói:



“Đa tạ lão Thái Quân khai ân.”



“Thôi đi, nha đầu ngươi chỉ biết nói ngọt.”



Lão Thái Quân hiền từ mỉm cười.



Tần Tuệ Ninh thấy Tần Nghi Ninh nói dăm ba câu đã khuyên giải được lão Thái Quân, một chút hy vọng trong lòng cũng hoàn toàn tan biến.



Xem ra, lão Thái Quân đã thật sự thừa nhận Tần Nghi Ninh, mà lại vui vẻ đến mức bảo sao nghe vậy, hoàn toàn không còn đường quay lại như trước nữa rồi.



Cuộc sống sau này của mình sẽ ra sao đây?



Tần Tuệ Ninh cắn môi lo nghĩ, liền bước tới đỡ cánh tay Tôn thị:



“Mẫu thân, mấy ngày nay người thế nào? Trong phủ có một số việc, con không thể phân thân, không có thời gian rảnh rỗi đến thăm mẫu thân.”



Lời nói của Định Quốc công phu nhân vẫn quanh quẩn trong đầu Tôn thị, lúc này ánh mắt bà nhìn Tần Tuệ Ninh đã trở nên rất phức tạp.



“Việc? Việc gì?”



Liếc nhìn lão Thái Quân, lại nhìn Tần Nghi Ninh, Tần Tuệ Ninh gượng cười, làm như có nỗi khổ tâm phải giấu kín để bảo vệ người khác vậy, chỉ nói:



“Cũng không có gì đâu ạ!”



Trước đó vừa nói “có việc”, nhưng Tôn thị hỏi thì lại nói “cũng không có gì”.



Đây rõ ràng là chơi trò tâm lý, để khơi gợi sự hiếu kỳ của Tôn thị.



Chỉ cần Tôn thị hiếu kỳ, đương nhiên sẽ đi điều tra, mà bất kể Tôn thị điều tra thế nào, lời đồn đãi bên ngoài đều bất lợi cho Tần Nghi Ninh. Đã nhiều ngày Tôn thị không ở nhà, lời đồn đãi kinh khủng bên ngoài sẽ làm Tôn thị bớt thiện cảm đối với Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh thấy rõ, nhưng không tỏ thái độ, chỉ mỉm cười, vẻ mặt vẫn như trước.

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Quả thật là Tôn thị cũng hơi hiếu kỳ. Thế nhưng đang ở trước mặt lão Thái Quân, bà không hỏi ngay, định khi nào ra ngoài sẽ hỏi Tần Tuệ Ninh.



Tần Tuệ Ninh thấy Tôn thị không lên tiếng hỏi tới như thường ngày, thì hơi thất vọng, lại hỏi:



“Sao mẫu thân lại cùng đi với Nghi Ninh muội muội? Là trên đường đụng mặt sao?”



Lại là một cái bẫy!



Tần Nghi Ninh vừa định xen vào, Tôn thị đã bụng dạ phổi bò đáp:



“Là Nghi tỷ nhi đến phủ Quốc công dập đầu nhận sai, ta mới trở về.”



Nghe vậy, lão Thái Quân nhướng mày.



Tần Tuệ Ninh phát hiện vẻ mặt của lão Thái Quân, trong lòng đắc ý, ngoài mặt thản nhiên gật đầu:



“Thì ra là thế. Rốt cuộc là Nghi Ninh muội muội ra ngoài rất dễ dàng, nói đi là đi ngay.”



Ám chỉ Tần Nghi Ninh ra ngoài mà không thưa lại với lão Thái Quân.



Tần Tuệ Ninh muốn mượn chuyện này để chỉ trích hôm nay Tần Nghi Ninh muốn đi ra ngoài là đi.



Thế nhưng Tần Nghi Ninh lại biết, những lời này nhất định sẽ khiến lão Thái Quân bất mãn Tôn thị.



Quả nhiên lão Thái Quân giận tái mặt, nói:



“Nghi tỷ nhi tới dập đầu nhận sai, ngươi mới trở về? Thế nào, nếu Nghi tỷ nhi không cầu xin ngươi trở về, ngươi vẫn không về?”



“Con…”



Tôn thị ngẩn người, liền lắc đầu nói:



“Xin lão Thái Quân đừng hiểu lầm, chỉ là vừa đúng lúc mà thôi, dù Nghi tỷ nhi không tới, con cũng sẽ trở về.”



Lão Thái Quân không muốn nghe Tôn thị nhiều lời, không nhịn được xua tay nói:



“Thôi thôi thôi! Ngươi đi nghỉ ngơi đi. Ta cảm thấy ngươi cũng không muốn đến thăm hỏi bà già này, sau này ngươi khỏi cần tới thần hôn định tỉnh nữa!”



Tôn thị tái mặt, lập tức giận dữ nhìn về phía Tần Tuệ Ninh.



Lúc này, sự bất mãn và nghi ngờ tích tụ lại nhiều ngày cũng đều bùng nổ ở thời điểm này.



Tôn thị sầm mặt, phải mất rất nhiều sức lực mới không la hét ầm ĩ trước mặt lão Thái Quân, cắn răng nói:



“Đã như thế, vậy thì con xin cáo lui. Tuệ tỷ nhi, Nghi tỷ nhi, các con đều đi theo ta, ta có mang quà về cho các con.”



Vừa dứt lời, Tôn thị liền xoay người bỏ đi.



Mặt Tần Tuệ Ninh trắng bệch, thấp thỏm đi theo.



Tần Nghi Ninh lắc đầu bất đắc dĩ, hành lễ với lão Thái Quân, rồi cũng đi theo ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi