CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Dọc đường, mặt mày Tôn thị sa sầm, không nói một lời, như thể chỉ cần mở miệng là sẽ thốt ra những điều không dễ nghe.



Thấy dáng vẻ của Tôn thị, mấy người Kim ma ma, Thái Quất và Thái Lan đều câm như hến đi theo phía sau.



Hai tỳ nữ một trái một phải dìu Tôn thị, rất sợ bà đi nhanh bị va chạm.



Kim ma ma âm thầm đi lùi lại vài bước, đưa mắt ra hiệu với Tần Nghi Ninh ở bên cạnh.



Tần Nghi Ninh nhìn thấy, hiểu ý gật đầu.



Như tìm được người tâm phúc, Kim ma ma thở phào nhẹ nhõm.



Đã nhiều ngày, bà nhận thấy rõ ràng, sức nặng của Tần Nghi Ninh trong lòng lão Thái Quân và Định Quốc công phu nhân không hề nhẹ. Hơn nữa, chủ tử của bà vốn không phải là người đặc biệt thông minh, hiểu chuyện, nếu sau này còn muốn yên ổn sống qua ngày thì ít nhất bà không thể coi Tần Nghi Ninh là địch.



Về lời nói của cháu ngoại bà, thì ai cũng đều vì chủ nhân của mình và vì bản thân, bà cũng không ngây thơ đến mức cho rằng một dưỡng nữ mà ngay bản thân còn khó bảo toàn, lại có thể mang lại điều gì tốt đẹp cho bà.



Tần Tuệ Ninh dẫn theo Thái ma ma, Bích Đồng và Bích Đào đi ở sau cùng, nhìn thấy rõ ràng hành động của Kim ma ma và Tần Nghi Ninh.



Lúc này vẻ mặt của Tần Tuệ Ninh đã khá khó coi. Những chuyện phát sinh dạo gần đây, không chuyện nào hoàn toàn có lợi cho nàng ta. Nàng ta đành trơ mắt nhìn Tần Nghi Ninh từng bước giẫm nát trên đầu mình. Cho dù nàng ta lấy lòng lão Thái Quân, lấy lòng Tôn thị như thế nào, quan hệ huyết thống cũng trở thành một bức tường ngăn cách nàng ta và họ.



Tần Tuệ Ninh mỉm cười chua chát, nàng ta vốn bị người ta bồng tới, làm sao những người này thật tình đối xử tốt với nàng ta cho được?



Trở lại Hưng Ninh Viên, Tôn thị không để ý tới tôi tớ trong nhà hành lễ với mình, hầm hầm vén màn cửa vào phòng, nặng nề ngồi xuống vị trí chủ, ôm đầu hỏi:



“Tuệ tỷ nhi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với ngươi?”



Nghe vậy, Tần Tuệ Ninh cắn môi, nhíu mày, chậm rãi bước tới nâng váy quỳ xuống trước mặt Tôn thị.



“Mẫu thân bớt giận, người đừng giận dữ có hại cho sức khỏe, tất cả đều là lỗi của con.”



Nghe nàng ta nói, Tôn thị cảm thấy lồng ngực khó chịu, lại nhìn dáng vẻ tủi thân oan ức của Tần Tuệ Ninh, cứ như là bà làm mẫu thân ức hiếp gì nàng ta vậy, lại càng cảm thấy bực mình, lập tức vung tay lên cho nàng ta một bạt tai.



“Bốp” một tiếng vang dội, Tần Tuệ Ninh bị đánh mạnh đến mức đầu lệch sang một bên.



“Ai cho phép ngươi nói chuyện như vậy với ta? Thế nào, ngươi làm bộ làm tịch ở chỗ lão Thái Quân, bây giờ còn muốn giả vở giả vịt trước mặt ta!”



Tần Tuệ Ninh ôm mặt, vẻ mặt khó tin, ngẩng lên nhìn Tôn thị, hai hàng lệ lăn dài trên má, giọng nói nghẹn ngào lạc đi:



“Mẫu thân, sao người lại đối xử với con như vậy!”



Nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của Tần Tuệ Ninh, Tôn thị càng giận dữ, quát:



“Ngươi còn ấm ức à? Ngươi coi người trong thiên hạ đều là kẻ ngu si phải không? Ngươi vòng vo xúi giục ta, sau lưng lại gây chuyện thị phi, ngươi cho rằng ta không biết sao? Ta nuôi dưỡng ngươi, coi ngươi như con ruột, ngược lại ngươi hại ta, chuyện khác không nói, những lời ngươi nói vừa rồi ở chỗ lão Thái Quân, là điều ngươi nên nói đấy sao?”



Cảm giác tủi thân vừa mới dâng lên trong lòng Tần Tuệ Ninh đã bị thay thế bởi sự sợ hãi.



Tại sao có thể như vậy? Tôn thị mới chỉ về nhà mẹ đẻ mấy ngày, sao lúc trở về lại giống như thay đổi tính nết, có thể dễ dàng nhận biết khi tình huống xảy ra.



Nhất định là Định Quốc công phu nhân xúi giục rồi!



Tần Tuệ Ninh cảm nhận được một nguy cơ mạnh mẽ chưa từng có. Trước đây, cho dù Tần Nghi Ninh có lợi hại cỡ nào, nàng ta vẫn nắm chắc mình có thể tạo áp lực với Tôn thị và lão Thái Quân. Thế nhưng không bao lâu sau, giờ đây nàng ta lại phát hiện mình đã không còn ảnh hưởng gì đối với hai người này rồi!



Trước kia, hễ nàng ta nói gì, Tôn thị cũng đều nghe theo, chỉ cần nàng ta dùng tình cảm tác động là Tôn thị dễ dàng xúc động, nhưng còn bây giờ thì sao?



“Mẫu thân, người đừng hiểu lầm, con…”



“Được rồi!”



Tôn thị hoàn toàn không muốn nghe Tần Tuệ Ninh biện giải:



“Ta tận mắt nhìn thấy, ngươi dám gây chuyện thị phi trước mặt lão Thái Quân. Khiến lão Thái Quân oán giận ta, thì ngươi có lợi ích gì? Tần Tuệ Ninh, ta quá thất vọng về ngươi rồi!”



Tôn thị nói xong, cũng uất ức òa khóc.



“Mấy năm nay cuộc sống của ta như thế nào, ngươi ở bên ta đã thấy rõ ràng, bây giờ ngươi đối với ta như vậy, ngươi bảo ta phải làm sao đây?”



Tôn thị uất ức, Tần Tuệ Ninh càng uất ức hơn, nàng ngã ngồi xuống đất, ôm mặt khóc nức nở.



Kim ma ma và đám người Thái Quất, Bích Đồng vội vàng bước tới dỗ dành, khuyên bảo.



Tần Nghi Ninh yên lặng rời khỏi gian phòng, trở về Tuyết Lê Viện.



Không phải là nàng không xót cho Tôn thị, thế nhưng nàng nghĩ mình không quản được bà, ngay cả một người thông tuệ như Định Quốc công phu nhân mà còn chưa thể dạy dỗ hiệu quả cho Tôn thị, một thiếu nữ như nàng thì có thể làm thế nào bây giờ?



Về phần Tần Tuệ Ninh, nàng ta bị đánh là đáng đời, nàng còn cảm thấy đánh như vậy là chưa đủ. Không có lý nào chỉ có nàng bị đánh, còn Tần Tuệ Ninh thì không.



Tần Nghi Ninh cũng không muốn để ý tới tình hình của hai mẹ con họ ở Hưng Ninh Viên nữa, chỉ yên tâm sinh hoạt như thường ngày, buổi tối ngủ ngon giấc.



Sáng sớm hôm sau, Tần Nghi Ninh đi thỉnh an lão Thái Quân như trước. Hôm qua trong lúc nóng giận, lão Thái Quân tuyên bố, sau này Tôn thị cũng không cần đến thần hôn định tỉnh nữa, Tần Nghi Ninh hơi lo lắng Tôn thị có tưởng thật hay không, nhưng sáng nay nàng thấy Tôn thị ở chỗ lão Thái Quân, tuy rằng không thể gọi là thân thiết, nhưng cũng không lỗi lầm, lúc này Tần Nghi Ninh mới yên tâm.



Nhưng thật ra một bên mặt Tần Tuệ Ninh lại một lần nữa sưng vù, ngay cả khóe miệng cũng đều bầm tím, khiến Tần Nghi Ninh cũng thấy hả hê.



Xem ra, hôm qua sau khi nàng rời khỏi Hưng Ninh Viên, Tần Tuệ Ninh lại bị đánh.



Người này trong lòng chứa đầy mưu đồ bất chính, có bị đánh cũng đáng đời.



Hôm nay Tần Tuệ Ninh nhìn thấy ai cũng đều nước mắt lã chã tuôn rơi, như thể phải chịu biết bao uất ức ở Hưng Ninh Viên.



Tần Nghi Ninh cũng mặc kệ nàng ta làm bộ làm tịch.



Hôm nay Tần Tuệ Ninh hành động như vậy, chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.



Trước kia tất cả mọi người đều tin tưởng vào nhân phẩm của nàng ta, đương nhiên không chịu nổi khi thấy nàng ta chịu uất ức.



Nhưng hiện nay lão Thái Quân và Tôn thị đều nghi ngờ nhân phẩm của nàng ta, trên cơ sở nghi ngờ như vậy, thì làm sao họ có thể nảy sinh lòng thương xót đối với nàng ta được? Sách lược mà Tần Tuệ Ninh tự cho là đúng đều sẽ thất bại, hiện tại nàng ta vẫn có thể hoành hành, chỉ là thời cơ chưa tới.



Tần Nghi Ninh không mảy may gấp gáp.



“Lão Thái Quân.”



Đại nha hoàn Cát Tường vào phòng, cười nói:



“Bao ma ma bên người Định Quốc công phu nhân tới.”



Người trong nhà nghe vậy đều ngẩn ra.



Lão Thái Quân ngồi thẳng người, cười nói:



“Mau mời vào đi.”



Vừa nói, bà vừa không quên liếc nhìn thoáng qua Tôn thị.



Tôn thị cắn răng, cúi mặt cố kềm nén không phát tác.



Lúc này, với sự hướng dẫn của Tần ma ma, Bao ma ma vào cửa, thấy các cô nương chủ tử có mặt trong phòng, liền lần lượt hành lễ.



Các cô nương vội né tránh không nhận lễ của Bao ma ma, ngược lại còn ân cần thăm hỏi.



Lão Thái Quân cười nói:



“Hôm nay sao một mình Bao ma ma tới? Chẳng lẽ lại đến nhận lỗi?”



“Bẩm Tần lão phu nhân, hôm nay phu nhân của chúng tôi phải đến Tiên Cô quan lập đàn tụng kinh, nên phân phó nô tỳ đến đây cầu xin ân huệ của ngài, phu nhân chúng tôi muốn đưa biểu tiểu thư ra ngoài dạo chơi.”



Lão Thái Quân nghe vậy ngẩn người, rồi lập tức mỉm cười:



“Thế thì dễ thôi, gọi cô nương thu xếp theo ngươi đi là được.”



Bà lại hỏi:



“Phu nhân các ngươi vẫn khỏe chứ?”



“Nhờ hồng phúc của ngài, sức khỏe của phu nhân rất tốt.”



Bao ma ma mỉm cười hàn huyên với lão Thái Quân, thái độ cung kính nhưng không khúm núm, cũng không nhắc tới chuyện Tôn thị trở về, càng không vờ vịt nhận lỗi, không mảy may làm tổn hại thể diện của phủ Định Quốc công.



Bên này, Tần Nghi Ninh nhận lấy áo choàng Tần ma ma mang tới, mặc vào, lại cầm theo chiếc lò sưởi tay bằng đồng thau bọc ngoài bằng chụp gấm màu lục nhạt xinh xắn.



Chờ khi Bao ma ma và lão Thái Quân vừa tạm dừng cuộc nói chuyện, nàng liền cười hành lễ với lão Thái Quân.



“Lão Thái Quân, cháu xin phép được ra ngoài.”



Lão Thái Quân cười khoát tay:



“Đi thôi, nhớ chăm sóc ngoại tổ mẫu của cháu cho tốt.”



Bao ma ma mỉm cười, hành lễ một lần nữa, rồi cung kính lui ra.



Tần Nghi Ninh đi vòng qua bình phong sơn khắc tới trước cửa, thấy Tần Tuệ Ninh cũng khoác áo choàng màu lam nhạt theo tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay áo của Bao ma ma.



Bao ma ma quay đầu lại, khi nhìn thấy Tần Tuệ Ninh cũng đi theo, thì như cười như không nói:



“Chỉ tại mồm miệng lão nô vụng về không nói rõ ràng chăng? Định Quốc công phu nhân muốn dẫn biểu tiểu thư đến Tiên Cô quan lập đàn tụng kinh, nhưng không nói dẫn theo Tuệ Ninh cô nương đâu ạ.”



Chỗ này ở trước cửa, chỉ cách một tấm bình phong, tiếng người nói đều truyền vào phòng trong rất rõ.



Tần Nghi Ninh nghe được cười buồn, ngượng thay cho Tần Tuệ Ninh.



Lúc này, gương mặt vốn sưng vù của Tần Tuệ Ninh đã chuyển sang màu quả cà, đôi mắt đầy lệ nhìn Bao ma ma với vẻ lên án.



Tôn thị có phần không đành lòng, đi vòng qua bình phong theo tới:



“Hôm nay ta không theo mẫu thân đi ra ngoài, hay là để Tuệ tỷ nhi cũng đi? Hai tỷ muội cũng tiện chăm sóc lẫn nhau.”



Bao ma ma cười nói:



“Cô nãi nãi, không phải là lão nô không nghe người phân phó, nhưng quốc công phu nhân chỉ dặn bảo dẫn biểu tiểu thư ra ngoài thôi. Phủ Định Quốc công chúng ta chỉ có một vị biểu tiểu thư, trong lòng phu nhân cũng biết rõ mà. Nếu phu nhân muốn cho Tuệ Ninh cô nương cùng đi, hay là phu nhân đích thân nói chuyện với Quốc công phu nhân? Như thế cũng không làm lão nô ở giữa khó xử ạ.” Đọc truyện tại Vietwriter.vn



Tôn thị nghe vậy, đành ngượng ngùng đứng ở cửa, dù sao hôm qua trước mặt bà, Định Quốc công phu nhân đã nói rõ hôm nay muốn dẫn một mình Tần Nghi Ninh đi ra ngoài.



Mà lúc này, Tần Tuệ Ninh phẫn nộ đến mức muốn giết người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi