Cơ Tuyết tỏ ra không hiểu: "Thiếp làm sao để ý những việc này chứ? Ở nơi thiếp sống, đó đều là những việc thiếp làm hàng ngày, vốn đã thành thói quen nhất thời khó thay đổi được.
Thiếp đã thu liễm rất nhiều rồi a."
Bất chợt nghĩ đến điểm không thích hợp, nàng nhìn hắn, khẽ nheo mắt: "Chàng không phải là ăn giấm đó chứ?"
"Ăn giấm?" Lăng Kỳ tỏ ra không hiểu.
Cơ Tuyết cười hì hì: "Ai nha, thiếp quên mất.
Đây là cách nói ở chỗ thiếp.
Nói một cách dễ hiểu đó là..."
Nàng nhéo hai má hắn, cười ngả ngớn: "Tiêu Kỳ, chàng ghen rồi."
Lăng Kỳ khẽ nhướn mày, sau đó không ngần ngại thừa nhận: "Đúng vậy, ta ghen thì thế nào? Nàng là của ta, ta không cho phép bất kỳ nam nhân nào được ngấp nghé đến nàng.
Nếu như có thể, ta thật sự muốn nhốt nàng ở trong khuê phòng, không cho phép nàng bước ra khỏi cửa nửa bước."
Nàng tiếp tục nhéo má hắn: "Bá đạo như vậy? Ai nha, lại dùng sai từ nữa rồi.
Chính là ngang ngược, quyền thế ép người í."
Lăng Kỳ tựa tiếu phi tiếu nói: "Nếu như có thể trói buộc được nàng, ta cũng không ngại bá đạo một lần."
Nàng khẽ cười: "Ồ.
Chàng có biết ở chỗ thiếp, chàng như thế này gọi là gì không?"
Lăng Kỳ tỏ ra hứng thú: "Gọi là gì?".
||||| Truyện đề cử: Cưới Phải Chồng Ngốc |||||
"Bá đạo tổng tài." Nàng trả lời.
"Bá đạo tổng tài?" Hắn hiếu kỳ hỏi.
Cơ Tuyết gật đầu giải thích: "Đúng nha.
Dựa vào thân phận địa vị của chàng ở nơi này, ở chỗ thiếp thì chức vụ cao lắm đấy.
Để thiếp nghĩ xem sẽ là thân phận gì nhỉ?"
Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng phải là Bộ trưởng bộ quốc phòng ấy nhỉ? Nắm giữ an ninh cả quốc gia cơ mà.
Mà thôi bỏ qua đi, mấy sự vụ này thiếp chẳng rành rọt gì đâu."
Hắn gật đầu: "Ừm."
"Vậy chàng vẫn có ý định trói buộc thiếp sao?"
"Nàng sẽ chịu sao?" Hắn hỏi.
Nàng nhếch miệng: "Dĩ nhiên là không!"
Hắn nhéo mũi nàng: "Cho nên ta vẫn để cho nàng tùy ý đấy thôi.
Nếu như bắt buộc nàng làm những điều nàng không muốn, nàng sẽ không còn là nàng nữa."
"Chàng rất hiểu thiếp nhỉ?"
Hắn cười: "Ít nhất ta hiểu nàng không muốn làm chim Hoàng yến."
Cũng may từ trước đến nay hắn chưa hề bắt ép nàng làm điều gì.
Bây giờ lại biết được con người thật của nàng, hắn lại càng không thể bắt nàng làm điều nàng không muốn.
Bây giờ điều hắn cần làm là giữ chặt nàng bên cạnh, không cho phép bất cứ nam nhân nào có cơ hội tiếp cận nàng, càng không để nàng rời bỏ hắn.
Tốt hơn hết là phải khiến nàng yêu hắn sâu đậm như hắn yêu nàng, để nàng không thể sống thiếu hắn cũng giống như hắn không thể sống thiếu nàng vậy.
Cơ Tuyết nghe vậy hài lòng cười: "Thiếp thích nhất chính là điểm này của chàng nha."
"Chỉ thích thôi sao?" Hắn tỏ vẻ không hài lòng.
"Vậy chàng muốn thế nào?"
Lăng Kỳ suy nghĩ một chút mới nói: "Yêu đến sông cạn đá mòn, chết vẫn không thay đổi."
Nàng nhướn mày: "Chỉ như vậy?"
Hắn nhìn nàng thật sâu, chợt nghiêm túc nói: "Nếu nàng nguyện ý, ta muốn kiếp sau, kiếp sau, kiếp sau nữa...!Từ kiếp này đến kiếp khác, mãi mãi cũng chỉ yêu mình ta!"
"Thật tham lam nha!"
Hắn lắc đầu: "Không, ta là ích kỷ! Ích kỷ chỉ muốn nàng là của riêng ta."
"Vậy còn chàng?"
Hắn dựa vào trán nàng, siết chặt cánh tay đang ôm lấy nàng, cất giọng thâm tình: "Ta yêu nàng, mãi mãi cũng chỉ yêu nàng, trọn đời trọn kiếp.
Nàng chính là chấp niệm của ta!"
Cơ Tuyết đáy lòng ấm áp, nơi lồng ngực không tự chủ cũng đập liên hồi.
Nam nhân này, nàng không muốn động tâm cũng khó.
Có lẽ từ lâu nàng đã rung động với hắn, chỉ là nàng cố chấp không muốn thừa nhận mà thôi.
Hiện tại cả hai đã hiểu rõ tấm lòng của đối phương, toàn bộ khúc mắc cũng đã sáng tỏ, không còn có bất cứ rào cản nào nữa.
Nàng cũng có thể tự do biểu đạt tình cảm của chính mình mà không lo sợ được mất nữa.
"Tiêu Kỳ, đa tạ chàng đã khoan dung với thiếp."
Hắn cười, nụ cười vui vẻ thật lòng nhất từ trước đến nay: "Nương tử ngốc!"
Ngồi thẳng người lại, nàng nhìn hắn nói: "Thiếp từng nói với chàng chưa nhỉ? Ngày đầu tiên thiếp đến nới này, ngoài Thu Cúc là nha hoàn thân cận vẫn luôn ở bên thiếp, chàng là người thứ hai thiếp nhận biết đấy."
Lăng Kỳ tỏ ra ngạc nhiên: "Ngày đầu tiên?"
Cơ Tuyết gật đầu: "Đúng nha.
Chính là cái ngày chàng bị thương xông vào phòng thiếp ấy.
Sáng mở mắt ra liền thấy bản thân ở nơi xa lạ như thế này, đêm đến liền gặp chàng."
Nàng dừng lại, lườm hắn một cái mới nói tiếp: "Chàng có biết lúc chàng xông vào thiếp đang làm gì không?"
Lăng Kỳ nhướn mày: "Nàng làm gì?"
"Thiếp đang tắm đấy."
"Ồ."
Nàng lại lườm hắn: "Ồ cái gì mà ồ.
Nếu mà khi đó chàng không phải đang bị thương nặng, lại ngất xỉu rồi, không chừng thiếp ném chàng ra khỏi cửa rồi đấy!"
Lăng Kỳ cười ngả ngớn: "Vậy chỉ có thể nói là duyên phận.
Từ việc gặp nhau, trở thành huynh muội đồng môn, lại được Hoàng huynh chỉ hôn, cuối cùng vẫn trở thành phu thê.
Ta và nàng chính là do ông trời sắp đặt, không ai có thể chia cắt, nàng nói có phải hay không?"
Cơ Tuyết ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu: "Đúng nha, cũng thật là trùng hợp quá rồi.
Chắc là kiếp trước thiếp nợ chàng nên kiếp này thiếp mới bị ông trời mang tới nơi này để trả nợ cho chàng đây mà!"
Nếu như Lăng Kỳ không nhắc tới, nàng cũng không nghĩ đến lại có sự trùng hợp như vậy.
Một lần là trùng hợp, hai lần là hữu duyên, nhưng đến lần thứ ba thì phải gọi là gì đây?
Có lẽ kiếp trước nàng thật sự mắc nợ hắn thật, cho nên bây giờ nàng mới đến nơi này chỉ để gặp hắn.
Nếu như thật sự có chuyện như vậy, nàng mong khối nợ này nhiều thêm một chút để nàng tiếp tục nợ hắn, kiếp sau lại có thể được ông trời đưa đến bên cạnh hắn.
Có phải nàng quá ích kỷ hay không khi chỉ muốn nam nhân này thuộc về mình?
Ích kỷ cũng được, tư lợi cũng tốt, chỉ cần còn có thể gặp được hắn, nàng cam nguyện mang cái tiếng xấu này.
Lăng Kỳ đáy mắt chợt biến động, vuốt ve khuôn mặt kiều diễm không tì vết của nàng, cất giọng ôn nhu: "Không, là ta nợ nàng, cho nên ông trời mới mang nàng đến bên ta, để ta trả nợ.
Nhưng mà đừng để ta trả hết nợ có được không? Ta muốn kiếp sau lại tiếp tục trả nợ tiếp, vạn kiếp vẫn không thể trả hết, có được hay không?"
Cơ Tuyết không ngần ngại gật đầu: "Được.
Kiếp này ta đến tìm chàng, vậy thì kiếp sau, chàng nhất định phải đến tìm ta."
Hắn và nàng đều có cùng suy nghĩ, vậy thì cứ để cho chấp niệm này ăn sâu bén rễ trong lòng đi.
Đời đời kiếp kiếp đều sẽ chỉ gặp đối phương, mãi mãi không bao giờ chia lìa.
Lăng Kỳ kề vào trán nàng, kiên định nói: "Được."
"Một lời đã định."
"Một lời đã định."
Những ngày sau đó Lăng Kỳ và Cơ Tuyết như hình với bóng.
Nàng đi đâu hắn theo đó, còn chặt hơn keo con chó, đuổi mãi không đi khiến nàng cũng phát bực.
Giờ nàng dạy cầm nghệ cho đồ đệ mới thu nhận hắn cũng xuất hiện trong tầm mắt của nàng.
Nữ nhân không nói, hễ có nam nhân là hắn cứ nhìn chằm chằm, còn theo sát từng bước tuyên bố chủ quyền khiến những người đó hôm sau không dám đến lớp nữa.
Cùng là nam nhân, hắn làm sao không hiểu mục đích của những tên nam nhân tiếp cận nàng chứ? Tốt nhất là cứ bóp nát từ trong trứng nước.
Người của hắn mà cũng dám mơ tưởng, không gánh nổi hậu quả đâu.
Ngày Vương Chi Dực đến bái phỏng, Lăng Kỳ khi nghe hạ nhân trong phủ đến báo thì ngay lập tức hạ lệnh đuổi khách: "Ra ngoài nói với y, bản Vương không tiếp."
Vương Chi Dực không đợi người đến thông báo thì đã ngay lập tức xuất hiện ở ngoài sân đình, bên ngoài gian phòng dạt cầm nghệ của Cơ Tuyết.
Y thản nhiên bước đến đối mặt với Lăng Kỳ, cất giọng: "Kỳ Vương, nơi này là Học viện Cầm thánh, không phải là Kỳ Vương phủ của ngài đâu."
Lăng Kỳ nhếch miệng: "Ta và Vương phi của ta còn phải phân bì sao? Thái tử điện hạ, ngài mở to mắt ra một chút."
Vương Chi Dực cười lớn: "Ha ha...!Kỳ Vương, ta vẫn phải nhắc nhở ngài, Học viện Cầm thánh suy cho cùng cũng không phải của ngài, nơi này luôn mở rộng cửa đón khách không phải sao?"
Cơ Tuyết ở bên trong cũng không nhìn nổi hai đại nam nhân lời qua tiếng lại chẳng khác nào nữ tử chanh chua, liền bước đến can thiệp: "Hai người không thể mỗi người nhường nhau một câu à? Nhất thiết phải mất hoà khí như vậy sao?"
Vương Chi Dực: "Được!"
Lăng Kỳ: "Không được!"
Vương Chi Dực khoé miệng nhếch lên, hướng Cơ Tuyết nói: "Nàng xem, là Kỳ Vương không chịu đấy.".