CẦM THÁNH VƯƠNG PHI


Lăng Kỳ lạnh lùng nhìn Vương Chi Dực nói: "Thái tử điện hạ hôm nay đến đây có việc gì? Nếu không phải việc chính đáng, mời ngài về cho, nơi này không hoan nghênh ngài."
Cơ Tuyết nhìn hắn lắc đầu.

Bình giấm này, hôm nay lại muốn phát tác nữa rồi.

Thật là hết cách mà.

"Chàng đừng như vậy, người đến đều là khách, không thể hạ lệnh đuổi khách như vậy được."
Quay sang nhìn Vương Chi Dực, nàng nói tiếp: "Không biết Thái tử điện hạ hôm nay đến đây có việc gì?"
Vương Chi Dực cười nhẹ: "Chẳng phải ta đã nói trước khi ta trở về Đông Ly sẽ đến tìm nàng lấy câu trả lời hay sao? Nàng quên rồi?"
Cơ Tuyết cười gượng.

Nàng đúng là đã quên thật.

Mà cho dù nhớ thì thế nào, Lăng Kỳ sẽ cho nàng suy nghĩ sao?
Dĩ nhiên là không nha.

E rằng hắn chỉ muốn đạp bay tên Vương Chi Dực này ba vạn tám ngàn dặm thôi.

Lăng Kỳ tức giận, thay nàng lên tiếng: "Dĩ nhiên quên rồi.

Thái tử điện hạ là ai, đáng để cho nàng phải nhớ sao?"
Vương Chi Dực không chịu yếu thế nói: "Nàng ấy cho dù là Vương phi của ngài nhưng ngài cũng không thể kiểm soát cả suy nghĩ của nàng chứ? Kỳ Vương lại là người ích kỷ như thế sao?"
"Vậy thì thế nào? Đây là chuyện giữa phu thê chúng ta, mong Thái tử điện hạ chú ý thân phận của mình, đừng can thiệp vào những chuyện không phải của mình." Lăng Kỳ nở nụ cười khinh thường.

Vương Chi Dực cười khẩy: "Đúng là chưa thấy chưa tin, Kỳ Vương lại là người không nói đạo lý như vậy."
Nhìn hai nam nhân giương cung bạt kiếm, giết người không dao thế này, nàng nhìn mà cũng muốn đau đầu theo.

Ai nói chỉ nữ nhân mới biết cãi nhau, nam nhân một khi lớn tiếng cũng không hề thua kém đâu, thậm chí lời nói ra còn ghê rợn hơn là đằng khác.


Nàng xem như đã được thấy tận mắt rồi.

Dù sao thì nam nhân của nàng, nàng phải bảo vệ chứ, không thể để người khác ức hiếp được.

"Thái tử điện hạ, nếu như ngài lại đề cập, ta cũng không ngại trả lời ngài thêm lần nữa: ta không muốn.

Như vậy Thái tử điện hạ đã hiểu rồi chứ? Mong ngài từ nay về sau không cần lại nhắc đến."
Vương Chi Dực nghe vậy cũng không tỏ ra bất ngờ.

Hắn biết từ trước là nàng sẽ không suy nghĩ lại mà, hắn chỉ là ấp ủ hi vọng mà thôi.

Bây giờ xem ra hắn cũng chỉ có thể chấp nhận.

Mặc dù cảm thán tài hoa của nàng nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, hắn chưa từng cưỡng cầu những thứ không thuộc về mình, cho nên xem như gặp được nàng là cái duyên đi, còn phận thì...!
Thôi, bỏ đi.

Sau này nếu có cơ hội gặp lại hàn huyên vài câu cũng không thể không được.

Không cần thiết cứ phải bắt ép những chuyện ngoài tầm với.

Vương Chi Dực gật đầu: "Được, ta đã hiểu.

Nếu như sau này nàng đến Đông Ly quốc, nhất định phải đến thăm ta có được không?"
Lăng Kỳ bắn ánh mắt sắc lạnh về phía Vương Chi Dực, nghiến răng ken két: "Sẽ không, ngươi bớt ảo tưởng đi."
Vương Chi Dực không thèm đếm xỉa đến lời nói của Lăng Kỳ, tiếp tục hướng Cơ Tuyết nói: "Được rồi, lời muốn nói đều đã nói.

Vậy ta cáo từ, có cơ hội sẽ gặp lại."
Cơ Tuyết gật đầu: "Được.


Chúc Thái tử điện hạ thượng lộ bình an."
"Đa tạ."
Gật đầu với nàng, y nhìn sang Lăng Kỳ, sắc mặt ngưng trọng: "Không biết Kỳ Vương có thể nể mặt tiễn ta ra cửa sao?"
Nhìn thái độ của Vương Chi Dực, Lăng Kỳ dường như hiểu được ý đồ của y, không nói lời nào cất bước đi về hướng cửa lớn.

Vương Chi Dực phì cười, sau đó quay bước đi theo sau Lăng Kỳ.

Cơ Tuyết ít nhiều cũng biết nhìn sắc mặt của người khác, liền biết hai người có sự vụ quan trọng cần thương lượng mà không tiện nói trước mặt nàng, cho nên nàng cũng không lên tiếng ngăn cản mà xoay người trở về bên trong lớp học của mình.

Chuyện không liên quan đến nàng, nàng cũng không cần quá tò mò làm gì.

Biết chuyện không nên biết, đôi khi cũng là con dao hai lưỡi tự hại chính bản thân mình.

Cho nên, nàng vẫn cứ an phận thủ thường là tốt nhất.

Bên phía Lăng Kỳ, sau khi đi được một đoạn, hắn dừng lại hỏi Vương Chi Dực: "Thái tử điện hạ, không biết có chuyện gì chỉ giáo?"
Y cười hào sảng: "Chỉ giáo thì không có, muốn nhắc nhở Kỳ Vương một chút mà thôi."
Lăng Kỳ tựa tiếu phi tiếu nói: "Nhắc nhở? Không biết Thái tử điện hạ muốn nhắc nhở bản Vương chuyện gì?"
Vương Chi Dực sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Bổn Thái tử biết Kỳ Vương không muốn cùng ta có qua lại, nhưng ta rất có hảo cảm với Kỳ Vương phi, cho nên ta không muốn nàng ấy gặp chuyện bất trắc."
Lăng Kỳ nhíu mày: "Thái tử điện hạ đây là có ý tứ gì?"
"Kỳ Vương đừng quên dã tâm của Kình Vương.

Y sẽ chịu ngậm cục tức này sao?"
"Cho nên?" Lăng Kỳ nhướn mày.

"Cẩn thận người bên cạnh ngài.

Bổn Thái tử chỉ có thể nói đến đây, còn lại phải xem Kỳ Vương hiểu đến đâu."

Y cùng Lăng Kình có thoả thuận hợp tác, nhưng hiên tại đã bãi bỏ nhưng y cũng phải giữ lại chút nghĩa khí, đứng ở thế trung lập không xen vào cuộc tranh đấu nội bộ của Hoằng Quốc.

Nhưng vì sự tán thưởng tài hoa của Cơ Tuyết, y phá lệ nhắc nhở Lăng Kỳ, chỉ hi vọng hắn chịu bỏ xuống sĩ diện nghe y nhắc nhở, nếu không người gánh chịu hậu quả trong việc này sẽ là người mà hắn yêu nhất.

Lăng Kỳ lạnh nhạt lên tiếng: "Đa tạ Thái tử điện hạ nhắc nhở.

Bản Vương chỉ tiễn ngài đến đây.

Cáo từ."
Lệnh đuổi khách một lần nữa vang lên, Vương Chi Dực cũng chỉ biết quay lưng bỏ đi.

Thôi kệ, điều nên nói y cũng đã nói rồi, hắn có nghe hay không thì tùy.

Chỉ mong nàng không gặp phải bất trắc gì, nếu không người hối hận chính là hắn.

Vương Chi Dực thở dài: Ài, đường về Đông Ly quốc xa lắm, phải về nghỉ ngơi một chút, sáng mai xuất phát sớm trở về thôi.

Sau khi Lăng Kỳ quay lưng bước vào trong viện, hắn ngẫm nghĩ những lời Vương Chi Dực vừa nói.

Người bên cạnh hắn? Y đang ám chỉ ai? Chẳng lẽ bên cạnh hắn vẫn còn nhân vật đáng gờm?
Vì sự an toàn của Tuyết nhi, hắn phải điều động thêm người bảo vệ nàng.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Hắn nhất định phải cẩn trọng.

Vương Chi Dực rời đi không lâu thì Lăng Húc và Lâm Tố Sênh người trước kẻ sau cùng nhau đến Học viện Cầm thánh.

Sau ngày đại thọ của Thái hậu, Lâm Tố Sênh rất nhiều lần vô tình gặp được Lăng Húc nên cùng y bất giác trở nên thân thiết.

Nhìn thấy y một bộ nho nhã tuấn mỹ, cộng thêm thân phận điện hạ của y, ả liền suy nghĩ lại thay đổi mục tiêu phấn đấu.

Nếu Kỳ Vương không được thì Thất điện hạ cũng không phải không thể, y cũng không thua kém Kỳ Vương là bao.

Ít ra Thất điện hạ cho ả sắc mặt tốt, vị trí Hoàng tử phi so ra cũng không tệ.


Nếu như sau này gả cho y rồi, khuyên nhủ y phấn đấu một chút, biết đâu y lại có thể ngồi lên được Hoàng vị, ả liền trở thành nhất quốc chi mẫu.

Lâm Tố Sênh vẫn không chịu thua kém Cơ Tuyết.

Nàng càng nổi trội bao nhiêu thì ý nghĩ muốn giẫm đạp nàng dưới chân của ả lại cao bấy nhiêu.

Chỉ cần đạt được điều này, dù có phải trả bất cứ giá nào, ả cũng cam chịu.

Sớm hôm nay vừa nhận được tin Lăng Húc rời phủ chuẩn bị đến Học viện Cầm thánh, Lâm Tố Sênh mặc dù không muốn đến chỗ của Cơ Tuyết, nhưng vì để gặp được y, ả cũng giằng lòng xuống.

Tức tốc chạy đến Học viện Cầm thánh, ả cuối cùng cũng đuổi kịp.

Vừa hay gặp được y trước cửa, ả liền tỏ ra như một sự tình cờ.

Lăng Húc nhìn ả, khoé miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười trào phúng, gật đầu với ả, sau đó bước vào trong mà không nói bất cứ lời nào.

Lâm Tố Sênh lại không hề nhìn thấy nụ cười nửa miệng kia của y, vẫn tỏ ra cúi đầu e thẹn sau đó lẽo đẽo theo đuôi y.

Lăng Kỳ nhìn thấy người đến là Lăng Húc thì không mấy vui vẻ.

Hắn vốn không tiếp xúc nhiều với y, cho nên con người y như thế nào, hắn cũng không rõ ràng, mà hắn cũng chẳng mấy để tâm.

Lăng Húc cung kính cất giọng: "Cửu Hoàng thúc, hảo!"
Lâm Tố Sênh cũng cười ngọt ngào lên tiếng: "Tiểu nữ Lâm Tố Sênh tham kiến Kỳ Vương."
Lăng Kỳ khẽ gật đầu với Lăng Húc, ánh mắt liếc nhìn Lâm Tố Sênh, dừng lại không quá một giây liền dời đi, cũng không thèm đáp lại ả khiến cho ả thập phần khó chịu nhưng lại không dám biểu hiện ra bên ngoài, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Lăng Kỳ cất giọng lạnh nhạt: "Đến đây có chuyện gì?"
Lăng Húc ôn hoà trả lời: "Tiểu điệt đến gặp Cửu Hoàng thẩm để học cầm nghệ.

Khi trước đã được Cửu Hoàng thẩm đồng ý nhận làm đồ đệ, cho nên hôm nay rảnh rỗi liền đến thọ giáo.

Cửu Hoàng thúc sẽ không đuổi điệt nhi đi chứ?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi