Lăng Kỳ nheo mắt nhìn Lăng Húc ngầm đánh giá cũng như xem xét có nên cho y ở lại học cầm nghệ hay không.
Mang thân phận điện hạ, nếu như đuổi đi thì cũng không phải phép cho lắm, mà để y ở lại thì hắn không yên tâm chút nào, dẫu sao y cũng là nam nhân.
Được rồi, tạm thời cứ để y ở lại, nếu như để hắn phát hiện y lòng dạ bất chính có ý đồ với Vương phi của hắn, hắn sẽ trừng trị thẳng tay không khoan nhượng.
Lăng Húc, ngươi tốt nhất đừng để người làm Hoàng thúc như ta đây phải lấy thân phận trưởng bối dạy dỗ ngươi!
"Chờ Cửu Hoàng thẩm của ngươi đi ra rồi nói."
Không lâu sau, tiết học của Cơ Tuyết cũng kết thúc.
Sau khi tiễn chân các học trò của mình ra về, Cơ Tuyết mới đi đến chỗ đám người Lăng Kỳ.
Nhìn thấy người đến là Lăng Húc cùng Lâm Tố Sênh, trong lòng nàng có chút nghi hoặc, tự hỏi: "Sao hai người này lại cùng nhau xuất hiện ở chỗ này?"
Cơ Tuyết ngồi xuống bên cạnh Lăng Kỳ, nhận lấy chén trà hắn rót, uống một ngụm, sau đó mới nhìn Lăng Húc nói: "Đến tìm ta có việc gì?"
Chợt nhìn đến Lâm Tố Sênh đang đứng ở một bên, nàng cười giả trân lên tiếng: "Ồ biểu tỷ, sao lại đứng như vậy? Mau ngồi xuống đi, không cần khách sáo như vậy nha."
Nàng chính là cố ý nha.
Lâm Tố Sênh có thân phận gì, làm sao có tư cách ngồi cùng bàn với Lăng Kỳ? Nếu chỉ có Lăng Húc thì ả còn có thể miễn cưỡng được ngồi nếu y cho phép.
Còn Lăng Kỳ?
Giang hồ đồn đại hắn không cho phép nữ nhân tiếp cận, nếu như Lâm Tố Sênh ngu ngốc phạm phải quy tắc của hắn, bị xử trí thì cũng ráng mà chịu nha.
Hắc hắc...!Nàng không phải Bồ tát sống nha.
Nàng là người có thù tất báo, mà còn thù dai lắm.
Những chuyện trước đây ả làm nàng không có chứng cứ, không thể quy tội cho ả nhưng không có nghĩa nàng không so đo tính toán.
Nếu khi đó nàng không may mắn, e rằng nàng đã chẳng thể nào ngồi ở đây nói nói cười cười rồi.
Lâm Tố Sênh a Lâm Tố Sênh, nếu như hôm nay ngươi dám vác xác đến đây, thì cũng đừng trách ta đây không cho ngươi mặt mũi, chuẩn bị chịu sự công kích của chị đây đi cưng.
Hắc hắc...!
Lâm Tố Sênh dường như nghe ra hàm ý mỉa mai của Cơ Tuyết, bàn tay ả cuộn chặt thành nắm đấm, ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay, đè nén cơn tức giận trong lòng xuống, nở nụ cười cất giọng: "Đa tạ biểu muội, tỷ không sao, muội không cần để ý."
Lăng Kỳ giống như có thần giao cách cảm với Cơ Tuyết.
Từ khi nàng hướng ánh mắt không mấy thiện cảm đến nữ nhân tự xưng là biểu tỷ của nàng, hắn cũng cảm nhận được ít nhiều sự không vui vẻ của nàng.
Nếu hắn đoán không sai, nàng và nữ nhân kia có khúc mắc, mà khúc mắc cũng không hề nhỏ đâu.
Chi bằng giúp nàng xả giận một chút vậy.
Lăng Kỳ phóng ánh mắt sắc lạnh về phía Lâm Tố Sênh, cất giọng lạnh lùng đầy uy hiếp: "Ta không cần biết quan hệ giữa ngươi và Vương phi của ta là gì, nhưng chỉ cần có mặt ta, ngươi phải gọi nàng là Kỳ Vương phi, hiểu chứ?"
Cơ Tuyết nghe hắn nói vậy thoáng sững sờ.
Không ngờ hắn lại cho nàng mặt mũi lớn như vậy nha.
Trong lòng nàng ngọt phát ngấy rồi đây nè.
Tiêu Kỳ a Tiêu Kỳ, thiếp yêu chàng chết mất thôi!
Lăng Kỳ mà nghe được những lời trong lòng nàng nghĩ lúc này, chắc hắn sẽ nhảy cẫng lên cho mà xem.
Nàng nói yêu hắn đấy, còn là yêu đến chết nữa đấy!
Quay sang nhìn Lăng Kỳ, Cơ Tuyết trưng ra bộ dáng cầu tình: "Lăng Kỳ, chàng đừng như vậy, nàng là biểu tỷ của thiếp, không cần phải câu nệ như vậy."
Lâm Tố Sênh sắc mặt u ám vài phần.
Nếu như không có người ngoài thì ả có thể tạm chấp nhận, nhưng hiện tại Lăng Húc còn đang ở đây, Lăng Kỳ lại không cho ả chút mặt mũi nào.
Ả đã không dám ngồi, bây giờ lại còn bị chỉ trích những lời khó nghe như vậy, ả làm sao nuốt trôi cục tức này đây?
Trong lòng ả đã mắng qua Cơ Tuyết tám trăm lần: Cơ Tuyết, sự sỉ nhục ngày hôm nay, một ngày nào đó ta nhất định đòi lại cả vốn lẫn lãi.
Ngươi cứ đợi đấy mà xem.
Bàn tay Lâm Tố Sênh càng siết chặt hơn, ả cúi đầu nói: "Vâng, Kỳ Vương, tiểu nữ đã biết."
Nhìn đến Cơ Tuyết, ả cười gượng lên tiếng: "Kỳ Vương phi, mặc dù chúng ta là biểu tỷ biểu muội, nhưng tôn ti trật tự vẫn phải giữ đúng phép tắc."
"Nhưng như vậy...?"
Lâm Tố Sênh cắt ngang: "Đa tạ Kỳ Vương phi, ta như thế nào đều được, không cần phải khiến Kỳ Vương không vui.
Kỳ Vương phi nói có phải không?"
Cứ tạm thời lấy lui làm tiến, không cần phải vì chút xưng hô này mà phá hỏng hình tượng ả đã gây dựng bấy lâu nay.
Vì đại cục có thể bay lên cành cao làm phượng hoàng, chịu một chút ủy khuất cũng chẳng đáng là gì, ả chịu được.
"Vậy biểu tỷ, khiến tỷ chịu ủy khuất rồi."
Cơ Tuyết bên ngoài tỏ ra khó xử, bên trong đã muốn cười vỡ bụng rồi.
Một chiêu này của nàng, à không, của Lăng Kỳ nữa, thật sự là quá sướng tay rồi đi.
Một lát trở về gặp hắn, nhất định phải thưởng mới được.
Thưởng gì đây nhỉ? Ha ha...!Để xem tâm trạng lúc đó của nàng đi.
Lại nhìn đến Lâm Tố Sênh, Cơ Tuyết cười hỏi: "Biểu tỷ hôm nay đến tìm ta có chuyện gì sao?"
"Chằng phải Học viện Cầm thánh mở lớp dạy cầm nghệ sao? Ta chính là muốn đến học.
Không biết Kỳ Vương phi chịu thu nhận sao?" Ả hỏi.
Cơ Tuyết gật đầu: "Đúng là ta mở lớp dạy.
Nhưng biểu tỷ chẳng phải là tài nữ kinh thành hay sao, còn phải học gì nữa?"
Lâm Tố Sênh lúng túng không biết phải trả lời thế nào.
Ả chỉ là muốn theo chân Lăng Húc tới đây, chứ nào có ý định học cái gì.
Ả đâu có điên mà để Cơ Tuyết cưỡi đầu cưỡi cổ?
Nhưng mà hiện tại đã bị hỏi tới, ả chỉ có thể đâm lao thì phải theo lao: "Ta làm sao sánh được với Kỳ Vương phi được Hoàng thượng phong danh Cầm thánh? Ta cần phải học hỏi rất nhiều, mong Kỳ Vương phi chỉ giáo."
Cơ Tuyết cười gượng: "Biểu tỷ nói như vậy khiến ta cảm thấy hổ thẹn a.
Chỉ giáo thì không dám, cũng không thể để biểu tỷ gọi ta một tiếng sư phụ được.
Chi bằng ta tặng tỷ vài cuốn cầm phổ, để tỷ có thể nâng cao trình độ cầm nghệ của mình.
Nếu như cảm thấy không hiểu, ta bất cứ lúc nào cũng có thể giải đáp cho tỷ.
Thế nào?"
Lời nàng nói ra nghe rất đỗi bình thường nhưng nếu suy xét kỹ một chút, lại đặt vào thân phận của Lâm Tố Sênh, thực sự là lời nói chứa đầy gai nhọn đấy, đâm đến đâu liền thấu đến đấy.
Lâm Tố Sênh làm sao lại không hiểu hàm ý của nàng? Ý tứ chính là, ả so với nàng còn kém xa, rất rất xa đấy, cứ từ từ mà phấn đấu đi.
Ả nghiến răng ken két, nuốt cục tức xuống, nở nụ cười lấy lòng: "Vậy cũng được.
Đa tạ Kỳ Vương phi."
Nàng cười đầy sáng lạn: "Biểu tỷ không cần khách sáo.
Là việc ta nên làm mà thôi."
Lăng Kỳ cùng Lăng Húc im lặng nghe hai nữ nhân lời qua tiếng lại thì đều mang một tâm trạng và suy nghĩ như nhau: Nữ nhân khi giương cung bạt kiếm thật sự là phải rửa mắt mà nhìn, cũng đáng sợ quá rồi.
Lâm Tố Sênh đã giải quyết xong, vậy còn tên Lăng Húc này nữa, nàng cũng cần phải chiếu cố một chút.
"Còn Thất điện hạ? Tìm ta là có chuyện gì?"
Lăng Húc nghe nàng gọi mình là Thất điện hạ thì khoé miệng giật giật.
Tấm gương Lâm Tố Sênh còn đó, bây giờ nàng lại nhắm vào y là muốn y cũng phải chịu trận giống như ả hay sao?
Quả nhiên, Lăng Húc còn chưa nói được lời nào để cứu vãn, Lăng Kỳ đã lên tiếng trước chặt đứt ý niệm muốn vãn hồi của y.
"Tuyết nhi, nàng là trưởng bối, không cần phải đối với y khách khí như vậy.
Cứ trực tiếp gọi tên là được rồi."
Lăng Húc gật đầu như gà mổ thóc: "Vâng vâng, Cửu Hoàng thúc nói đúng, Cửu Hoàng thẩm cứ trực tiếp gọi tên là được, chẳng phải trước đó đã nói qua rồi hay sao?"
Cơ Tuyết chợt nhướn mày, sau đó cũng gật đầu: "Được, vậy ta đây liền không khách khí.
Nói đi, tìm ta có chuyện gì?"
"Chẳng phải Cửu Hoàng thẩm nói sẽ dạy ta đánh trống hay sao? Hiện tại ta rảnh rỗi, liền đến tìm người thọ giáo."
Cơ Tuyết tỏ ra ngạc nhiên: "Ngươi thực sự cảm thấy hứng thú sao? Nhưng mà ngươi căn bản đã nắm được rồi, đâu cần ta chỉ dạy thêm nữa.
Nếu ngươi muốn nâng cao tay, ngươi nên tìm thêm người cùng ngươi phối nhạc, như vậy mới tạo nên khúc nhạc hoàn chỉnh.
Chỉ đánh trống không sẽ rất vô vị."
Nhìn sang Lâm Tố Sênh, nàng tựa tiếu phi tiếu nói: "Không bằng ngươi cùng biểu tỷ của ta kết hợp, một người gảy cầm, một người đánh trống, không phải là được rồi sao?".