CẬN VỆ CỦA NGƯỜI ĐẸP

Lời ngoài truyện: Thời gian trước do có một vài vấn đề nên truyện bị ngắt quãng, thật lòng xin lỗi các bạn độc giả, từ bây giờ mình sẽ cố gắng cập nhật thường xuyên hơn!

- -------------------

Quan Tân Xương nhìn Tô Linh, sau đó nở nụ cười: “Cô ngồi đi, Tiểu Thần nói đúng, ở đây không có người ngoài”.

Tô Linh thở phào nhẹ nhõm, nhưng dù vậy, cô chỉ dám ngồi vào nửa chiếc ghế.

Cô do dự một chút: “Cục trưởng Quan, Triệu Dương, anh ta...”

Quan Tân Xương khéo léo cắt ngang: “Đúng rồi, Tần Bân, tôi giới thiệu với cậu, đây là anh Thần của cậu!"

Tần Bân bước tới và kính cẩn chào Hùng Thần: “Anh Thần, em đã nghe danh từ lâu. Em là Tiểu Bân, trước đây từng là quân nhân ở Thiên Kinh!"

"Nhưng em đã giải ngũ, bây giờ thuộc Ban thư ký của Cục cảnh sát, sau này anh có việc gì cần thì cứ tới tìm em”.

Tô Linh bụm miệng, thư ký của Quan Tân Xương, phó cục trưởng của Cục cảnh sát thành phố, là một nhân vật đáng kinh ngạc, nhưng lúc ở trước mặt Hùng Thần lại không hề tỏ vẻ cao ngạo.

Hùng Thần hỏi: "Cậu biết tôi sao?"

Tần Bân giải thích: “Đương nhiên là biết, trước đây em lăn lộn cùng anh Tịnh Vũ, thường xuyên nghe anh ấy nhắc tới anh, nhưng sau đó anh ra ngoài thực hiện nhiệm vụ nên em chưa được gặp anh!"

Hùng Thần không nói gì thêm.

Người ta nói rằng chốn quan chức là một thùng nhuộm lớn, sau vài năm, lòng dạ của Quan Tân Xương càng ngày càng thâm sâu.

Nhưng không quan trọng, Quan Tân Xương không giữ thể diện cho Tô Linh thì anh ta sẽ không giữ thể diện cho Tần Bân.

Vẻ mặt Tần Bân ngượng ngùng lúng túng, đứng ngồi không yên.

Quan Tân Xương thấy không thể tránh né, liền chủ động hỏi: "Cái tên Triệu Dương được đưa về đây ngày hôm qua có quan hệ gì với cậu?"

Suốt buổi sáng điện thoại ông ta reo liên tục, về cơ bản đều liên quan đến nhà họ Ngụy, chỉ có một yêu cầu nghiêm trị tên hung thủ.

Ngược lại, về phía Triệu Dương, ngoại trừ Hùng Thần cứ yên lặng ở Cục cảnh sát không chịu đi, thì không có cuộc gọi cầu xin nào khác.

Nếu là ba năm trước đối mặt với thủ trưởng cũ, thì ông ta nhất định sẽ thả người.

Nhưng không giống với hoàn cảnh trước mắt, chốn quan trường không thể so sánh với lúc còn đi lính, mỗi bước đi đều liên quan đến cả một tiểu đoàn.

Do dự một lát, ông ta muốn chiều theo ý của Hùng Thần.

Hùng Thần không chấp nhận thái độ của ông ta, đổi chủ đề và nói: “Chú Quan, tôi nghe nói hai năm nay Tịnh Vũ làm rất tốt?"

Quan Tân Xương cười đắc ý, vẻ mặt càng thêm tự mãn: “Lúc trước nó rất nghịch ngợm càn quấy, bây giờ cũng không chịu thua kém ai, năm ngoái đã làm tới chức đại đội phó”.

Ông ta dừng lại một lát rồi nói tiếp: "À, Đúng rồi, nó còn nói, chờ cuối năm có thời gian rảnh, sẽ tìm cậu đi uống rượu!"

Hùng Thần chế nhạo: “Khốn kiếp, cái thằng ranh Tịnh Vũ này, còn đạo đức giả như vậy! Muốn uống rượu với tôi còn phải đợi đến cuối năm sao? Ngày mai tôi rảnh!"

Quan Tân Xương giả vờ như không hiểu, tỏ vẻ bất mãn nói: “Tiểu Thần, cậu không biết đấy thôi, bây giờ Tịnh Vũ đã được tuyển chọn vào đội quân tiên phong của Thiên Kinh”.

Ông ta xua tay: “Nhắc đến nó, tôi lại thấy đau đầu. Hàng tháng đều phải tham gia các nhiệm vụ quốc tế, tôi cũng không nói gì được, thật sự rất khó có thời gian ra ngoài!"

Giọng điệu của Quan Tân Xương hết sức tự hào đắc ý.

Thật sự kiêu ngạo.

Ở đây còn được gọi là "Cục 72", là một bộ phận đặc biệt nằm ngoài một hệ thống độc lập, quyền cao chức trọng.

Quyền lợi thật đáng kinh ngạc, một cục trưởng như ông ta có thể dẫn người đi chỉ bằng một cuộc điện thoại mà không cần hỏi lý do và không cần bất kỳ thủ tục nào.

Cũng vì vậy mà hai năm qua ông ta đã tự tin hơn, đối xử với nhà họ Hùng không bằng lúc trước nữa.

Ví dụ như hôm nay, nếu vị thủ trưởng cũ của nhà họ Hùng đích thân đến chào hỏi thì nhất định ông ta sẽ thả người vô điều kiện.

Còn giờ chỉ có một mình Hùng Thần sao?

Vẫn chưa đủ.

Hùng Thần cười toe toét: “Không có thời gian à? Vậy thì đơn giản thôi. Tôi sẽ bảo anh Dương gọi điện và cho anh ta một kỳ nghỉ dài trong vài phút!"

Sắc mặt Quan Tân Xương biến đổi: “Tiểu Thần, ý cậu là gì?"

Hùng Thần vội vàng nói xin lỗi: “Xin lỗi, chú Quan, tôi lỡ lời”.

Không đợi Quan Tân Xương thở phào nhẹ nhõm, anh ta lại nhếch miệng cười: “Không cần gọi điện thoại, nếu để người khác biết, bố của Quan Tịnh Vũ lại dám bắt giữ anh Dương thì…”

"Tôi có thể đảm bảo không cần đợi đến ngày mai, cậu ta sẽ bị khai trừ và bị đuổi ra khỏi Cục 72!"

Quan Tân Xương sững sờ kinh ngạc, cùng với đó, nhiệt độ trong phòng chờ giảm liên tục!

Tô Linh sợ hãi khi nhìn cảnh tượng trước mặt.

Khi nghe cuộc đối thoại vừa nãy, cô không hiểu gì cũng không dám lên tiếng hỏi.

Đặc biệt là biểu hiện trên mặt Quan Tân Xương khiến cô vội vàng đứng bật dậy, không dám thở mạnh, chỉ cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

Hùng Thần ra hiệu: "Chị dâu, chị mau ngồi xuống đi, không sao đâu, chú Quan của tôi là người như vậy, chú ấy đang đùa chúng ta đấy!"

Sắc mặt Quan Tân Xương khẽ biến đổi, sau đó cười nói: "Ừ, hai người ngồi trước đi, tôi ra ngoài một lát”.

Tần Bân bước tới, pha trà cho hai người, sau đó hỏi nhỏ: “Cô Tô, cô quen biết Triệu Dương thế nào vậy?"

Hùng Thần cười khẩy ngắt lời: “Tần Bân, cậu đi theo chú Quan lâu ngày, mất hết truyền thống tốt đẹp rồi nhỉ, trái lại còn ăn nói ngọt xớt, xem ra cậu học được nhiều thứ từ con cáo già đó!"

Tần Bân sững sờ: “Cáo già", miêu tả đúng thật đấy.

Hùng Thần dám nói nhưng cậu ta không dám phụ họa theo.

Ngồi trò chuyện một hồi, Quan Tân Xương vội vàng quay lại: “Tiểu Thần, mọi chuyện đã điều tra rõ ràng rồi, chỉ là hiểu lầm thôi, không có chuyện gì đâu!"

Tô Linh bước tới: “Cục trưởng Quan, Triệu Dương thực sự... thực sự ổn chứ?"

Quan Tân Xương nghiêm khắc nói: "Cục trưởng Quan gì chứ? Từ bây giờ, hãy gọi tôi là chú Quan như Tiểu Thần là được rồi!"

Tô Linh vẫn chưa thích ứng với sự thay đổi chóng mặt này, cô cứng nhắc gọi: “Chú Quan!"

Quan Tân Xương cười đắc ý: “Đúng vậy, yên tâm đi, cậu ta không sao cả, ăn ngon ngủ ngon, ở chỗ của chú Quan đây thì tuyệt đối sẽ không chịu thiệt!"

...

Sau nửa giờ, Tô Linh bước ra khỏi đồn cảnh sát.

Một ngày không nhìn thấy ánh nắng mặt trời nên cô thấy hơi chói mắt.

Đến tận lúc này, cô vẫn chưa hình dung được chuyện gì vừa xảy ra.

Triệu Dương được trả tự do trong trạng thái mơ hồ không hiểu gì, chỉ ký tên để làm các thủ tục, thậm chí không phải nộp phạt.

Quan Tân Xương không ra ngoài mà bảo thư ký đích thân đưa ba người họ ra đến tận cửa, thể diện này lớn đến mức khiến người khác kinh ngạc.

Tô Linh quay đầu nhìn Triệu Dương và Tần Bân đang gật đầu chào nhau, kèm theo đó là những khuôn mặt tươi cười, không hề nổi nóng hay cáu gắt, chỉ như những người bình thường thành thật.

Tô Linh thực sự không thể hiểu nổi, rốt cuộc người đàn ông này có gì nổi bật mà lại có thể khiến thái độ của Quan Hổ thay đổi 360 độ như vậy?

Nếu không phải Triệu Dương kiên quyết từ chối, Tần Bân thậm chí còn chuẩn bị một bàn rượu mời bọn họ.

Sau khi tất cả những người bên ngoài đều đi hết, Hùng Thần bất mãn hỏi: "Anh Dương, chỉ là một Tần Bân nhỏ nhoi thôi, anh có cần phải thận trọng với cậu ta như vậy không? Vừa nãy ở phòng chờ, tôi còn muốn tát cậu ta một cái, chết tiệt, cậu ta là cái thá gì chứ!"

Triệu Dương cầm một điếu thuốc, hút một hơi dài thỏa mãn cơn thèm: “Tôi khác với cậu, cậu có một ông bố quyền cao chức trọng còn chúng tôi chỉ là những người dân thường”.

Sau khi nhả khói thuốc, anh tiếp tục thở dài: “Phó cục trưởng kiêm thư ký của Cục cảnh sát, chậc chậc, chức vụ khá lớn, biết đâu sau này chúng ta có lúc cần nhờ vả người ta!"

Hùng Thần không quan tâm lắm, anh ta nói: “Là anh tự chuốc lấy phiền phức!"

Anh ta còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng thấy Tô Linh đứng bên cạnh đang cố gắng kìm nén cảm xúc và không nói gì.

Anh ta xua tay: “Được rồi, tôi đi trước đây. Mặc dù có câu ‘gặp lại sau một ngày xa cách, cảm giác còn ngọt ngào hơn đêm tân hôn’, nhưng hai người nên kiềm chế một chút!"

Gương mặt Tô Linh đỏ bừng, cho dù muốn đuổi theo để hỏi cho ra nhẽ nhưng cô cũng ngượng ngùng không dám lên tiếng.

...

Trên xe.

Tô Linh không hề nôn nóng, cô quay đầu hỏi: "Triệu Dương, anh không muốn giải thích gì với với tôi sao?"

Triệu Dương hạ cửa kính, hất nhẹ tàn thước ra ngoài và nói: "Bố của Hùng Thần trước đây là cục trưởng. Cô đừng hỏi chi tiết, dù có hỏi thì tôi cũng không thể nói với cô. Tóm lại là rất ngầu”.

Tô Linh nhìn anh chằm chằm: “Tôi không muốn biết những thứ này!"

Triệu Dương quay đầu lại: “Vậy cô muốn biết chuyện gì?"

Tô Linh trừng mắt hỏi tiếp: “Anh, anh là ai?"

Triệu Dương mỉm cười nói: "Tôi sao?"

"Tôi là một người bình thường, quê ở Thiên Châu, tôi có một ngôi nhà cũ ở quận Giang Bắc!"

"Bố tôi đã mất, tôi còn một anh trai, một chị dâu và mẹ già bệnh nặng. Mẹ tôi là người rất dễ tính, hôm đó cô vẫn chưa gặp, sau này có cơ hội tôi sẽ giới thiệu sau”.

"À đúng rồi, tôi còn có một cháu trai tên là Triệu Hiểu Mãn đang học cấp hai, vừa nghịch ngợm vừa thông minh, nhất định cô sẽ thích khi nhìn thấy nó!"

Tô Linh không chịu thua: “Hết rồi sao?"

Triệu Dương gãi đầu: “Trước đây tôi là quân nhân, hiện tại đã giải ngũ, không quyền không thế và không bối cảnh”.

"May mắn, có một người anh em tốt như Hùng Thần, hôm nay dám trở mặt với nhà họ Ngụy, tất cả đều trông cậy vào cậu ấy!"

Tô Linh vẫn không tin: “Chỉ có vậy thôi sao?"

Triệu Dương thật thà nói: "Quả thật chỉ có vậy, tôi chỉ là một người bình thường, không hề có bối cảnh gì đặc biệt như trong tưởng tượng của cô!"

"Hiện giờ đang làm bảo vệ trực đêm ở Đế Uyển, trong thời gian thử việc, lương mỗi tháng năm nghìn hai trăm tệ, có năm khoản bảo hiểm, không có quỹ dự phòng, nhưng sau khi tuyển chính thức tôi mới được nhận lương”.

"Mấy ngày nay tôi không đi làm, lại gây ra chuyện lớn như vậy. Giờ tôi có thể giữ được công việc của mình hay không cũng là điều khó nói”.

"Vì vậy, tôi bây giờ không khác kẻ nghèo rớt mồng tơi”.

"Tôi biết, dì Mai chắc chắn rất coi thường tôi, lần trước bà ấy còn nói qua điện thoại rằng nếu tôi dám đến cửa nhà họ Tô thì sẽ đánh gãy chân chó của tôi”.

"Cộng thêm việc tôi đã đắc tội với bác ba của cô, nếu thật sự tới nhà cô thì chắc chắn tôi sẽ bị đuổi ra ngoài!"

"Tuy rằng lúc đầu tôi nói sẽ chịu trách nhiệm với cô, nhưng tiền đề là chúng ta vừa mắt nhau”.

"Vì vậy, cô không cần phải có gánh nặng trong lòng, bây giờ hối hận vẫn còn kịp!"

Tô Linh sững sờ, sau khi nghe anh nói, tất cả những suy nghĩ muốn nắm bắt lúc đầu đều bị anh làm cho rối tung.

Đang lúc chán nản, cô đạp mạnh chân ga.

Triệu Dương vội vàng nắm lấy dây an toàn: “Đi đâu vậy?"

Tô Linh cười nhạt: “Cục dân chính, ly hôn!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi