CẬN VỆ CỦA NGƯỜI ĐẸP

Chuyện ly hôn đương nhiên là nói đùa, nửa tiếng sau, hai người đã quay về nhà.

Chân tay Tô Linh mệt mỏi rã rời, tuy rằng tạm thời đã xử lý xong nhà họ Ngụy, nhưng sau đó nhà họ Ngụy có báo thù hay không? Báo thù bằng cách nào?

Suy nghĩ đến đây cô cảm thấy vô cùng đau đầu.

Còn có nhà họ Tô, trải qua trận náo loạn như vậy, tất cả mọi người đều đã biết đến sự tồn tại của Triệu Dương.

Mối quan hệ của hai người rốt cuộc phải làm sao?

Lúc đầu đi đăng kí kết hôn với Triệu Dương chỉ để thoát khỏi sự quấy rầy của Ngụy Đông Minh, vì để ngăn cản những lại lời bàn tán trong gia đình.

Bây giờ thì sao chứ?

Vấn đề Ngụy Đông Minh đã giải quyết xong, những lời bàn tán trong nhà cũng đã ngăn truyền ra ngoài rồi.

Tiếp theo nên làm gì?

Lẽ nào thật sự như Triệu Dương nói, đi đến Cục dân chính ly hôn sao?

Cô do dự, nhất thời không đưa ra được quyết định.

Nhưng không ly hôn cô có thể làm gì, thực sự sẽ sống cùng với Triệu Dương ư?

Cô hoàn toàn chưa từng nghĩ đến việc kết hôn, càng không nghĩ tới cuộc sống sau khi kết hôn, bây giờ nghĩ tới liền cảm thấy đau đầu.

Hóa ra phiền phức lớn nhất không phải Ngụy Đông Minh mà là phải xử lý mối quan hệ của cô với Triệu Dương như thế nào.

Xử lý không dứt khoát lại càng thêm loạn, một mớ hỗn độn này khiến cho tâm trạng cô hoảng loạn, vô cùng bực bội.

Thấy Triệu Dương muốn đi, Tô Linh gọi lại: "Anh muốn đi đâu?"

Triệu Dương chỉ tay: "Tôi đi đến kí túc xá của nhân viên ngủ bù".

Trên gương mặt anh lộ vẻ mệt mỏi, thực sự bị nhốt một ngày một đêm, anh hoàn toàn không được nghỉ ngơi đàng hoàng.

Bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc để bù lại.

Tô Linh có ly hôn với anh hay không? Công việc ở Đế Uyển có thể giữ được hay không?

Chờ ngủ dậy rồi nói tiếp.

Tô Linh khoanh tay chế giễu: "Nhìn bộ dạng giống ma quỷ của anh, ra ngoài lại dọa người khác giật mình đấy".

Nói xong, cô mở phòng khách tầng một: "Ngủ ở đây đi, chuyện của chúng ta chờ anh ngủ dậy rồi nói tiếp".

Tô Linh không có chủ ý gì, cô đang trốn tránh, với tình hình trước mắt của hai người, ngoài việc trốn tránh cô hoàn toàn không nghĩ ra cách giải quyết.

Cuộc hôn nhân khác thường này lúc ban đầu khi đi đăng kí kết hôn cũng khá vui vẻ, bây giờ lại cảm thấy do dự.

Đầu óc Triệu Dương choáng váng, cũng lười suy nghĩ thêm nhiều, vừa vào phòng đã ngủ thiếp đi.

Trong mơ, anh đã tổ chức bù một lễ cưới cùng Tô Linh, khung cảnh là một cung điện.

Anh đang cưỡi một con ngựa đen và đeo găng tay trắng, còn Tô Linh đang đi về phía anh trong một chiếc váy cưới màu đỏ.

...

Tỉnh dậy sau sau giấc mơ, Triệu Dương mở mắt nhìn, vậy mà anh đã ngủ đến buổi sáng hôm sau.

Anh làm vệ sinh cá nhân sơ qua sau đó phát hiện trong nhà không có ai.

Trên bàn để lại một tờ giấy trắng: "Tôi đi làm đây, quan hệ của chúng ra vẫn theo như giao hẹn trước đó, một tháng sau mỗi người một ngả".

Đây là chữ viết tay của Tô Linh, sợ là trước mặt không nói được nên cô đã nhanh chóng chuyển sang cách để lại lời nhắn.

Một tháng sau mỗi người một ngả?

Đây chính là cách xử lý mà cô đã nghĩ ra trong một đêm sao?

Chiếc chìa khóa trên tờ giấy lại khiến anh sững sờ, đây là có ý gì?

Không nghĩ ngợi nhiều nữa, anh tùy tiện tìm chút đồ ăn ở trong tủ lạnh, đồng thời mở điện thoại ra.

Một ngày không mở máy, điện thoại suýt nữa bị lời nhắc cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc làm cho nổ tung.

Anh gọi lại theo trình tự sau đó cũng trả lời tất cả các tin nhắn.

Anh đã nghĩ xong lý do từ lâu, dù sao cũng phải tránh đi những câu truy hỏi.

Mặc dù sóng gió mà Tô Linh gây ra không nhỏ nhưng cũng chỉ lan truyền trong tầng lớp thượng lưu.

Tầng lớp dưới không thể tiếp nhận được, cùng với việc chung tay áp chế lại của nhà họ Tô và nhà họ Ngụy, đương nhiên chuyện này sẽ không đến mức ai ai cũng biết.

Đang suy nghĩ miên man, điện thoại đổ chuông, hiện lên tên "Mạnh Kiều, chủ tòa nhà số 9".

Mặc dù mối quan hệ thực tế của hai người là bảo vệ và chủ nhà, nhưng thực ra bọn họ đã gặp nhau trước khi đến Đế Uyển.

Nói ra thì công việc ở Đế Uyển này của anh còn là do Mạnh Kiều giới thiệu.

Mạnh Kiều cũng là người bạn khác giới mà anh quen biết đầu tiên sau khi anh xuất ngũ quay về Thiên Châu.

Không muốn bạn bè lo lắng, Triệu Dương vội vàng nhận điện thoại.

Nghe thấy điện thoại được kết nối, đầu bên kia lo lắng hỏi: "Anh đang ở đâu?"

Triệu Dương kinh ngạc: "Cái gì mà tôi đang ở đâu?"

Mạnh Kiều tức giận: "Còn giả ngốc sao? Ngày hôm đó tôi đã nghe nói rồi, anh đánh Ngụy Đông Minh bị thương, sau đó còn bị cảnh sát đưa đi".

"Anh có bị ngốc không thế, cô chủ cành vàng lá ngọc như Tô Linh rõ ràng chỉ đang lợi dụng coi anh là công cụ thôi!"

"Vậy mà cái đồ ngốc như anh lại để cho người khác lợi dụng!"

"Cả đời này anh chưa từng gặp được phụ nữ hay là sao hả? Đó là Ngụy Đông Minh đấy, anh lại dám ra tay với anh ta sao?"

Cô ta càng nói càng tức: "Hai ngày nay tôi đã đi nhờ rất nhiều mối quan hệ nhưng kết quả không có tin tức gì cả!"

"Rốt cuộc anh ở đâu chui ra thế? Có phải trốn khỏi đồn cảnh sát không?"

Triệu Dương cảm động, lời nói tuy thô nhưng lý lẽ không như vậy, không ngờ rằng sau một phen hú vía vừa rồi vẫn có một người bạn thật sự nhớ tới mình.

Nhưng logic của người phụ nữ này cũng thật kì lạ, trốn khỏi đồn cảnh sát sao? Vậy mà cô ta cũng nghĩ ra được?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng phải, với thế lực của nhà họ Ngụy, nếu là người bình thường làm sao có thể rời khỏi đồn cảnh sát mà không có vết thương nào?

Không chờ Triệu Dương giải thích, Mạnh Kiều vội vàng nói: "Được rồi anh không cần nói, tôi không muốn nghe".

"Bây giờ tôi sắp đến nhà rồi, lát nữa anh đến nhà của tôi, cẩn thận một chút đừng để người khác phát hiện ra".

Đang nói, đầu dây bên kia vang lên tiếng phanh gấp, sau đó cúp máy.

Triệu Dương cảm thấy không ổn, trong lòng lo lắng.

Anh vừa ra ngoài liền nhìn thấy một nhóm người đang chặn ở cửa lớn của biệt thự.

Nhìn từ xa liền thấy xe của Mạnh Kiều bị ép dừng lại.

Người đàn ông dẫn đầu ở trước xe tầm hơn ba mươi tuổi, cơ thể hơi mập mạp, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay.

Đầu cạo trọc, trên đỉnh đầu còn có một vết sẹo rất dễ thấy, hắn nói chuyện mang phong cách của đại ca giang hồ.

Hắn đứng ở đó, đương nhiên đám bảo vệ của Đế Uyển không dám xông lên.

Gã mặt sẹo cười khinh thường: "Mạnh Kiều, tìm cô thật không dễ dàng, cô cho rằng trốn ở trong này thì tôi không tìm thấy cô sao?"

"Ngày hôm đó đập một chai bia lên đầu của ông đây, cô cho rằng chuyện này cứ thế mà cho qua à?"

Nói xong hắn ta hút một hơi điếu xì gà, nhả khói vào mặt Mạnh Kiều, ánh mắt tràn ngập sự giễu cợt.

Mạnh Kiều bị sặc đến mức tức giận, làn da trắng nõn nà và đôi má thanh tú lập tức đỏ ửng.

Khát vọng chinh phục của gã mặt sẹo hoàn toàn bị châm ngòi, ánh mắt quét dọc từ gò má đến xương quai xanh, sau đó chầm chậm di chuyển cuối cùng bị nuốt chửng bởi một nơi sâu thẳm vô hình.

Mạnh Kiều nắm chặt lấy cổ áo, ánh mắt nhìn về phía sau cầu xin giúp đỡ.

Đám bảo vệ ở khu biệt thự không dám nhìn thẳng cô, lần lượt tránh ánh mắt của cô.

Bọn họ cũng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân nhưng cái tên vừa nãy ra mặt bây giờ mặt mày đã toàn là máu, lúc này còn nằm trên đất, ai dám làm anh hùng chứ?

Trong lúc tuyệt vọng, Mạnh Kiều nhớ đến Triệu Dương, nếu như người đàn ông đó ở đây, anh sẽ giúp cô.

Vì Tô Linh, anh thậm chí còn đắc tội với Ngụy Đông Minh.

Vậy anh có dám vì mình mà đắc tội với anh Năm không?

Không có nhiều thời gian để nghĩ, Mạnh Kiều thấy không thể tránh né được nữa, chỉ có thể mỉm cười một cách cứng nhắc: "Anh Năm, xin lỗi anh".

Không muốn cúi đầu cũng không còn cách nào khác, người đàn ông trước mắt này không phải người mà cô ta có thể đắc tội, nếu như đã không trốn được vậy thì chỉ có thể khuất phục.

Anh Năm xua tay: "Không cần xin lỗi, tôi đã thuê một phòng riêng rồi, uống cùng tôi một ly thì chuyện này có thể cho qua".

Mạnh Kiều từ chối: "Anh Năm, gần đây tôi bị cảm lạnh không uống được rượu".

Anh Năm xua tay: "Không uống rượu cũng không sao, hát cũng được".

Nói xong ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô ta, nhất là bờ môi gợi cảm mở ra khép vào của cô ta khiến hắn nghĩ đến cảnh tượng nóng bỏng.

Mạnh Kiều vẫn đùn đẩy: "Cổ họng của tôi không được khỏe".

Cô cũng đâu phải thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, hát mà anh Năm nói đâu có đơn giản như vậy.

Nếu như thật sự đi theo hắn, tám chín phần là sẽ không quay lại được.

Một gã tóc vàng tiến lên trước chửi bới: "Mẹ kiếp, đừng có mà không biết điều như thế, anh Năm cho mày cơ hội cùng uống rượu đó là coi trọng mày! Một ca sĩ nhỏ bé mà thôi còn tưởng mình là ngôi sao lớn thật sao?"

Anh Năm cố ý đanh mặt lại mắng nhiếc: "Sao lại nói chuyện với cô Mạnh như vậy? Còn không mau xin lỗi!"

Lại có một tên đàn em giễu cợt: "Đúng vậy, mày nói chuyện cẩn thận một chút, đây là chị dâu tương lai đấy!"

Cả đám người bật cười, lời trong miệng ngày càng bẩn thỉu.

Mạnh Kiều không nghe tiếp được nữa quay người muốn bỏ đi: "Anh Năm, sức khỏe của tôi không tốt, thất lễ rồi!"

"Chị dâu, xe ở bên này cơ, chị đi ngược rồi!"

Một gã tóc vàng nở nụ cười xấu xa, giơ tay nắm lấy cánh tay của Mạnh Kiều.

"Anh làm gì thế?"

Mạnh Kiều né tránh đồng thời kinh hãi hét lên, giọng nói trong trẻo giống như tiếng gáy của chim vàng anh, khiến người khác có khát vọng muốn bảo vệ.

Đám bảo vệ muốn thử đứng ra, nhưng bị anh Năm trừng mắt nhìn lại không dám làm gì nữa.

Mạnh Kiều vội vàng né tránh, không may chân loạng choạng mất đi trọng lực ngã về phía sau, trái tim cô cũng như rơi xuống đáy vực.

Hôm nay nếu như bị anh Năm đưa đi, cả đời này của cô coi như toang.

Thủ đoạn của anh Năm cô đã từng nghe tới nhiều, dùng mọi cách chà đạp, lại còn bị chụp ảnh và quay video uy hiếp sau đó bị dày vò và sỉ nhục.

Gã tóc vàng sững sờ tại chỗ, khi Mạnh Kiều ngã xuống đất váy bị hất tung lên, đập vào mắt là màu trắng chói mắt, từ dưới váy có thể nhìn thấy một màu xanh nhạt.

Ngọn lửa rạo rực như thiêu đốt lao đến đỉnh đầu, hắn liếm môi đang khô khốc của mình: "Chị dâu cẩn thận".

Vừa nói hắn vừa giơ tay nắm lấy đôi chân trắng nõn của cô, nhưng đã bị người khác giữ chặt lấy cánh tay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi