CẬN VỆ CỦA NGƯỜI ĐẸP

Gã tóc vàng vội vàng hét lên: “Mẹ kiếp, ai đó?”

Xoay đầu nhìn lại thì thấy một cú đấm sắp giáng xuống mặt mình, sau đó bụng dưới bị đánh một cú.

Không đợi hắn kêu đau, chân hắn đã cảm thấy nhẹ hẵn đi, cơ thể đã bị người khác vắt qua vai và ném ra ngoài.

Bụp, kính chắn gió của chiếc xe đậu cách đó không xa vỡ toang trong phút chốc, gã tóc vàng hét lên rồi ngã xuống đất.

Mọi động tác của Triệu Dương không hoành tráng lắm, thậm chí là đơn giản đến thô bạo.

Nhưng thường thì cách thức càng thô bạo càng khiến người khác kinh ngạc.

Nhân lúc mọi người còn sửng sốt, anh chen qua đám đông đỡ Mạnh Kiều dậy.

“Chị không sao chứ? Đứng sau lưng tôi”.

Không nhiều lời khách sáo, chỉ một câu đã khiến Mạnh Kiều đỏ hoe cả mắt.

Cô ta gật đầu, trái tim như cũng theo đó mà nhảy vọt đến cổ họng, quả nhiên là Triệu Dương, anh đã trở về rồi!

Biến cố xảy ra quá đột ngột, chỉ có anh Năm hoàn hồn lại trước: “Chơi chiêu anh hùng cứu mỹ nhân với ông đây à. Mẹ kiếp, giết chết nó cho tao!”

Vài tên đàn em cùng ra tay theo lời mắng nhiếc giận dữ của hắn.

Một cú đấm trực diện, Triệu Dương không hề né tránh, lòng bàn tay giơ lên chụp lấy nắm đấm.

Động tác của anh không nhanh lắm nhưng lại không cho tên côn đồ có cơ hội né đòn, chuẩn xác bắt lấy cổ tay đối phương rồi kéo mạnh về phía sau.

Sau đó tạo thế, nâng vai lên, vừa vặn áp vào ngực đối phương.

Tên côn đồ khẽ rên một tiếng rồi ôm vai ngã về sau.

Một tên côn đồ khác lẻn ra sau lưng anh muốn đánh lén, nhưng sau lưng Triệu Dương như có thêm đôi mắt, anh thúc cùi chỏ lên.

Tên côn đồ chảy máu mũi, ngồi xổm xuống kêu rên!

Mạnh Kiều sững sờ tại chỗ, không phải cô ta chưa từng thấy đàn ông đánh nhau nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô ta thấy có người đánh tay không đơn thuần như Triệu Dương.

Đấm hoặc là đá chân không có động tác dư thừa nào khác, thậm chí mỗi bước đều vừa phải, đánh vào đúng mục tiêu, mỗi lần ra tay chắc chắn phải khiến đối phương kêu gào thảm thiết.

Nếu phải hình dung thì đó là gọn gàng, trực tiếp và hiệu quả!

Trong vòng chưa đầy nửa phút, đám côn đồ mà anh Năm dẫn đến đều đã bị hạ gục.

Mạnh Kiều không phải là người duy nhất tỏ ra ngạc nhiên ở đây, nhóm bảo vệ đứng ở xa nhìn cũng đã hoàn toàn há hốc mồm kinh ngạc.

Lúc đầu họ còn chưa kịp phản ứng, đợi đến lúc nhận ra người này là Triệu Dương, họ dường như ngạc nhiên đến mức cằm sắp chạm đất!

Ai cũng biết bản lĩnh của Triệu Dương khá tốt nhưng không ngờ anh có thể đánh nhau giỏi đến vậy.

Điều quan trọng nhất là không phải hôm qua anh bị cảnh sát bắt đi rồi sao? Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?

Hơn nữa lá gan anh cũng lớn đấy, ngay cả chuyện này cũng dám xen vào.

Anh Năm là ai?

Đại ca côn đồ có tiếng ở Thiên Châu, lần trước đã đánh một tên “không có mắt” thành người thực vật.

Trong đó ánh mắt của Tôn mập nham hiểm nhất, anh ta đố kị, ghen ghét nhìn bóng lưng Triệu Dương.

Anh ta điên cuồng tưởng tượng nếu người vừa rồi hạ gục mấy tên đó là mình thì chắc chắn có thể lấy được lòng của Mạnh Kiều rồi.

Nhưng đáng tiếc lúc nãy khi đối mặt với anh Năm, anh ta là người đầu tiên tỏ ra sợ hãi.

Biểu hiện anh dũng của Triệu Dương chẳng khác nào vả một cái tát trời giáng vào mặt anh ta!

Vào khoảnh khắc nào đó, khung cảnh lặng yên trong phút chốc, bầu không khí trở nên yên tĩnh đến lạ thường.

“Lũ ăn hại, cút hết đi cho tao!”

Anh Năm nghiến răng căm hận nhưng không dám bước lên trước.

Hắn lăn lộn ở Thiên Châu nhiều năm như vậy, vài lần thoát chết, gặp được không ít người ra tay hung ác hơn Triệu Dương nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp người như Triệu Dương.

Hành động độc đoán, vô lý, thậm chí là lười nói vài câu, đã đánh gục hết tất cả đàn em mà hắn dẫn đến.

Vẻ mặt không hề hung dữ nhưng đôi mắt lại lạnh lùng đến đáng sợ, tựa như hờ hững với sinh mệnh.

Nếu đúng là kẻ thù thì không nói, nhưng tên này lại mặc đồ bảo vệ của khu biệt thự Đế Uyển, nhìn sao cũng không giống nhân vật tàn ác liếm máu trên mũi dao.

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy bực mình, tên này hành động mà không suy nghĩ sao?

Sao chẳng hề nương tay, cứ kéo toàn bộ sự việc đến tình cảnh gần như không thể cứu vãn!

Tất nhiên Triệu Dương không phải là loại người làm việc liều lĩnh không nghĩ đến hậu quả.

Mạnh Kiều là người phụ nữ đầu tiên xem anh là bạn khi anh trở về Thiên Châu, bạn bè gặp nạn tất nhiên anh không thể ngoảnh mặt làm ngơ.

Hơn nữa vì mối quan hệ của Mạnh Kiều mà Tôn mập luôn cảm thấy anh chướng mắt.

Mặc dù lương ở Đế Uyển không cao nhưng tốt xấu gì cũng là công việc ổn định, mất công việc này quả thật không thể kiếm được công việc nào thích hợp hơn.

Nên anh cố ý ra oai muốn cảnh cáo Tôn mập lát nữa đừng có cố tình gây sự trước mặt anh! Anh Năm kiềm chế cơn giận, miễn cưỡng nói câu mở đầu thông thường: “Thằng ranh, mày có biết tao là ai không?”

Triệu Dương cười khẩy sau đó lấy một bao thuốc lá từ trong túi áo ra: “Anh là ai?”

Anh Năm đành phải tự giới thiêu: “Người anh em, cho mày một chút thể diện, cứ gọi tao một tiếng anh Năm”.

“Chuyện hôm nay là chuyện ân oán cá nhân giữa tao và cô Mạnh, mày nhất định phải xía vào sao?”

Triệu Dương gạt tàn ở đầu thuốc lá: “Cô Mạnh là chủ tòa nhà số 5 ở Đế Uyển. Tôi đã là bảo vệ ở đây, anh nói xem tôi có nên xen vào chuyện này không?”

Một tên đàn em mắng: “Mẹ mày, chỉ dựa vào mày mà quản được chuyện của anh Năm sao?”

Triệu Dương lười nói nhảm, anh gọi một cuộc điện thoại.

Số điện thoại này là La Cương chủ động để lại lúc anh rời khỏi đồn cảnh sát vào ngày hôm qua.

Không ngờ nó lại có ích nhanh như vậy.

Điện thoại vừa được kết nối, La Cương sảng khoái cười nói: “Ôi, Triệu Dương, tôi còn đang định gọi cho anh đây!”

Chào hỏi một câu, Triệu Dương đi thẳng vào vấn đề chính: “Anh La, chuyện là thế này, tôi gặp một chút phiền phức nhỏ còn nhờ anh giúp”.

La Cương cười gượng: “Triệu Dương, rắc rối của anh e rằng không phải rắc rối nhỏ đâu nhỉ? Anh có chắc tôi có thể giúp được không?”

Cũng không trách hắn lại cẩn trọng như vậy, vì chuyện hôm qua mà hắn đã bị phạt.

Mặc dù vậy nhưng hắn lại không hề oán trách Triệu Dương.

Một hình phạt để đổi lấy tình nghĩa của Triệu Dương và nhà họ Hùng cũng là chuyện tốt!

Triệu Dương gật đầu: “Tôi đảm bảo thật sự là phiền phức nhỏ!”

La Cương cười nói: “Vậy được, anh đưa điện thoại cho người kia đi”.

Triệu Dương vừa bước đến vừa ra hiệu: “Này, có người tìm anh đấy!”

Anh Năm cẩn thận nhận lấy: “Ai đấy?”

Thái độ của La Cương rất đúng mực: “Tôi là La Cương ở Cục cảnh sát thành phố, cậu là ai?”

Anh Năm suýt bị dọa tè trong quần: “Đội… Đội trưởng La?”

Nghe thấy giọng điệu của đối phương, La Cương càng thêm tự tin: “Cậu là ai?”

Anh Năm nở nụ cười: “Đội trưởng La, là tôi, tôi là Năm ở Hồng Phát…”

Đội trưởng La nghe giọng điệu giang hồ của anh Năm thì đã hiểu có chuyện gì.

Hắn lười đôi co với đối phương: “Được rồi, đừng phí lời nữa, người đối diện là người cậu không thể chọc nổi, mau chóng cút ngay đi!”

Anh Năm kính cẩn trả lại điện thoại, thậm chí còn không dám làm gì đã bỏ chạy mất dạng.

Triệu Dương nghe điện thoại: “Anh La, cảm ơn nhé, hôm khác tôi mời anh ăn cơm”.

La Cương cười: “Là anh nói đấy nhé, nhớ đấy, anh nợ tôi hai bữa cơm”.

Mọi chuyện đã kết thúc nhanh chóng.

Lúc này Tôn mập đi lên trước cười nói: “Cô Mạnh, vừa nãy…”

Mạnh Kiều dịu dàng nói: “Tôi hiểu, tôi sẽ trả tiền thuốc men cho anh kia”.

“Ôi trời, cô Mạnh khách sáo quá…”

Tôn mập còn muốn nói thêm vài câu, thì nhận ra đối phương không hề để ý đến mình.

Mạnh Kiều nhìn Triệu Dương: “Anh theo tôi vào đây”.

Dứt lời, cô đi vào khu biệt thự trước.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Tôn mập nhổ một bãi nước bọt.

“Mẹ kiếp, ra vẻ cái gì chứ? Còn tưởng là người giỏi lắm hóa ra cũng chỉ là một ca sĩ bán tiếng hát!”

Sau đó ánh mắt hắn nhìn Triệu Dương trở nên càng u ám hơn.

Tên họ Triệu kia dám cướp người phụ nữ của ông đây, mẹ kiếp, cậu đợi đấy cho tôi!



Về đến nhà, Mạnh Kiều đã hỏi ngay: “Đánh Ngụy Đông Minh bị thương mà anh còn dám về đây à? Thật không biết có phải anh ăn gan hùm mật gấu gì không nữa!”

Triệu Dương ngạc nhiên cười, anh còn chưa kịp giải thích, Mạnh Kiều đã lên tiếng trước rồi.

“Vừa nãy tên bỉ ổi Tôn mập đã nhìn thấy anh, chắc chắn bây giờ cảnh sát đã biết rồi, anh mau đi đi!”

Dứt lời, cô ta lấy một túi hành lý từ sau lưng ghế sofa ra, xem dáng vẻ chắc là đã chuẩn bị từ sớm”.

“Ở đây có đồ để thay và thức ăn, còn có một ít thuốc dùng khi cần thiết, tôi đã để phía dưới cùng”.

Hình như chợt nhớ ra điều gì đó, cô ta lại lấy ra một xấp tiền từ trong túi ra rồi nhét vào túi hành lý.

“Tôi vừa đổi lấy số tiền mặt này, không phải tiền mới, anh cứ yên tâm sử dụng”.

Nói xong, cô ta đẩy Triệu Dương ra về phía cửa, giọng điệu cũng rất đáng tin.

“Tạm thời tôi có thể nghĩ đến vậy thôi, anh mau đi đi, đi cửa sau đấy, tôi sẽ giúp anh kéo dài thời gian bên này!”

Triệu Dương sửng sốt nhưng đồng thời cũng cảm thấy cảm động, nhất là khi thấy từng giọt mồ hôi trên chóp mũi cô ta, lòng anh chợt trở nên ấm áp.

Anh hỏi: “Nếu cảnh sát đến bắt tôi thì chị sẽ nói thế nào?”

Mạnh Kiều tức giận trợn to mắt: “Có cắn chết tôi cũng không thừa nhận, càng không biết anh đi đâu, họ còn có thể làm thế nào với tôi được chứ?”

Nhìn Triệu Dương chằm chằm, cô ta bỗng bước đến trước mấy bước khẽ kiễng chân, sau đó đôi môi đỏ mọng chạm vào khóe môi anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi