CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Dương Tân Bình lặng lẽ nói với Đỗ Long:

- Bọn họ dẫn theo Hải Lượng đi khắp nơi chữa bệnh. Bắc Kinh Thượng Hải đều đi rồi, còn bị người ta lừa gạt nữa, cho nên tiêu rất nhiều tiền. Thật ra Cục trưởng Hàn vẫn rất quan tâm. Có thể báo đã báo giúp rồi. Chỉ có điều tiền này dùng thật sự là quá nhanh...

Đỗ Long lúc này mới chợt hiểu, bọn Chu Trường Nga bệnh nặng chạy chữa loạn xạ. tiêu tiền đương nhiên nhanh như nước chảy, hắn nói:

- Anh Dương, Anh sắp xếp cho Chu Trường Nga một công việc nào đó ở cơ quan đi. Ở bệnh viện mời một hộ tá cho Vương Hải Lượng, sẽ không cần cô ấy cả ngày trông nom. Ở đây tôi có chút tiền, anh cầm giúp Chu Trường Nga. Nên tiêu như thế nào thì tiêu, tiêu hết rồi thì cầm hóa đơn đến tìm tôi.

- Tôi cầm ư? Thế này không ổn đâu?

Dương Tân Bình nhìn Chu Trường Nga, Chu Trường Nga kích động nói:

- Phó cục Đỗ, anh là đại ân nhân của cả nhà tôi... Đội trưởng Dương, tiền anh cầm đi. Phó cục Đỗ, cảm ơn anh...

Đỗ Long nói:

- Không có gì. Tranh thủ xe cứu thương của bệnh viện vẫn chưa tới, tôi đi thăm Vương Hải Lượng.

Cha mẹ của Vương Hải Lượng cũng vô cùng cảm kích Đỗ Long. Đỗ Long đến trước giường bệnh của Vương Hải Lượng. Trên giường mặc dù hơi loạn, nhưng lại rất sạch sẽ, cũng không có mùi gì khác thường. Đỗ Long ngồi ở mép giường, nhìn Vương Hải Lượng. Chỉ thấy Vương Hải Lượng hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, hai gò má gầy yếu. Hôn mê gần một năm, cơ thể của anh ta mềm nhão, có dấu hiệu héo rút. Một người bình thường, lại bị căn bệnh quái ác giày vò đến yếu ớt như vậy.

Đỗ Long vén mí mắt của Vương Hải Lượng nhìn nhìn, sau đó cầm lấy cổ tay Vương Hải Lượng, nghiêm trang bắt mạch cho anh ta.

Mọi người đối với hành động lạ lùng của Đỗ Long đều vô cùng chú ý, nhưng không lên tiếng quấy rầy. Đỗ Long truyền nội lực vào trong cơ thể Vương Hải Lượng, nội lực dọc theo kinh mạch của Vương Hải Lượng truyền lên đầu…

Qua một hồi, tiếng xe cứu thương đến dưới lầu. Đỗ Long lúc này mới buông tay ra, đặt tay Vương Hải Lượng xuống.

Chu Trường Nga thật cẩn thận nói:

- Phó cục Đỗ... Anh... cũng hiểu y thuật ư?

Đỗ Long nói:

- Hiểu chút thôi.

Dương Tân Bình nói:

- Phó cục Đỗ khiêm tốn quá. Ai mà không biết trước kia khi anh ở xã Mãnh Tú, đã cứu sống được mấy mạng người.

Chu Trường Nga hai mắt sáng lên, vội vàng bước lên trước một bước, nói:

- Phó cục Đỗ, anh vừa rồi bắt mạch cho Hải Lượng... Anh ấy thế nào rồi? Khi nào mới có thể tỉnh lại?

Đỗ Long trầm ngâm một chút, nói:

- Cái này ý mà... Thân thể anh ấy không có vấn đề, tuy nhiên kinh mạch của phần đầu không thông, có chút ảnh hưởng đến sự vận động kinh mạch của não. Nếu như giúp anh ấy khơi thông một chút kinh mạch của phần não, có lẽ sẽ có chút hỗ trợ.

Chu Trường Nga dịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Đỗ Long, cô khẩn cầu nói:

- Phó cục Đỗ, nếu anh có cách xin hãy giúp Hải Lượng. Cái nhà này không thể không có anh ấy.

Đỗ Long thở dài, nói:

- Việc này tôi cũng không có nắm chắc, không thể hành động thiếu suy nghĩ, huống chi tôi cũng không phải thầy thuốc. Nếu như không giúp được, ngược lại làm hỏng thì làm sao?

Chu Trường Nga lo lắng đứng lên, Đỗ Long an ủi:

- Trước hết hãy để Vương Hải Lượng ở trong bệnh viện đi, tôi trở về nghiên cứu một chút. Nếu như có chút chắc chắn rồi hãy nói.

Chu Trường Nga nói:

- Cảm ơn Phó cục Đỗ, làm phiền Phó cục Đỗ hao tâm.

Chu Trường Nga thật sự chính là bệnh nặng loạn chạy chữa. Chỉ cần ở đâu có chút hy vọng, Chu Trường Nga đều muốn thử. Một năm qua cô đã dẫn Vương Hải Lượng đi chạy chữa ở rất nhiều bệnh viện lớn. Bất luận Tây y hay là Trung y đều bất lực với bệnh tình của Vương Hải Lượng, thậm chí còn có kẻ thiếu đạo đức dùng cái gọi là y thuật độc môn lừa Chu Trường Nga không ít tiền. Hơn nữa hiện tại cô vô cùng tín nhiệm Đỗ Long đã, bởi vậy mà tràn đầy hy vọng đối với y thuật của Đỗ Long…

Xe cứu thương đưa Vương Hải Lượng vào bệnh viện, lập tức tiến hành kiểm tra toàn thân cho anh ta. Cuối cùng kết luận là ngoại trừ cơ thể bị héo rút ra, không có bệnh gì khác, chỉ có điều không biết khi nào thì có thể tỉnh lại. Sau đó sắp xếp Vương Hải Lượng nằm viện để thoi dõi.

Đỗ Long trở về thành phố Lỗ Tây, lập tức nghe nói Ủy ban Kỷ luật tỉnh và sở Công an tỉnh đều phái nhân vật cấp quan trọng đến thành phố Lỗ Tây, ngay sau đó Đỗ Long bị gọi đến Cục công an thành phố. Phó giám đốc Sở công an Vương Chí Đan muốn gặp hắn.

Đỗ Long và Vương Chí Đan từng có duyên gặp mặt một lần. Không biết Vương Chí Đan còn nhớ hắn hay không, nhưng Đỗ Long rất rõ Vương Chí Đan đến để làm gì. Trên đường đi gặp Vương Chí Đan, Đỗ Long cẩn thận suy nghĩ lí do từ chối sau khi gặp Vương Chí Đan. Sau đó dưới sự đồng hành của Hàn Vĩ Quân, đi đến trước một văn phòng.

Hàn Vĩ Quân gõ cửa, nói:

- Sếp Vương, Đỗ Long đến rồi.

Bên trong truyền ra một giọng nói uy nghiêm:

- Cho cậu ấy vào.

Đỗ Long đẩy cửa ra, sau đó liền nhìn thấy Phó giám đốc sở Vương đang khoanh tay đứng ở trước cửa sổ hút thuốc.

Đỗ Long đi tới sau lưng Vương Chí Đan, cúi chào nói:

- Phó giám đốc sở Vương, Phó cục Cục công an kiêm Đại đội trưởng Đội hình sự thành phố Lỗ Tây Đỗ Long báo cáo có mặt.

Vương Chí Đan hừ một tiếng, xoay người lại, nói với Đỗ Long:

- Đỗ Long, nghe nói cậu ở trên đường trước mặt mọi người bãi miễn chức vụ của Trưởng Đồn công an đường Hồng Kỳ, còn tước thẻ công tác, xé huy hiệu trên mũ và quân hàm của anh ta. Việc này có phải thật vậy không?

Đỗ Long trong lòng thầm run sợ, bổ nhiệm và miễn nhiệm Trưởng Đồn công an không phải hắn có thể định đoạt. Phát súng đầu tiên của Vương Chí Đan liền đánh vào điểm yếu của hắn, quả nhiên lợi hại.

Cũng may Đỗ Long sớm đã có chuẩn bị, hắn lập tức cao giọng đáp:

- Phó giám đốc sở Vương, Trương Phi Hào đảm nhiệm chức vụ Trưởng Đồn công an đường Hồng Kỳ nhiều năm, đối với Mã Thành Cương một kẻ cướp coi như không thấy, thậm chí còn gian trá cùng đám trộm, đến nỗi dân địa phương vô cùng phẫn nộ. Trước mặt mọi người tôi tuyên bố thu hồi chức vụ của anh ta, thật ra là vì muốn tốt cho anh ta. Lúc ấy lòng của quần chúng ở hiện trường vô cùng xúc động. Nếu không phải tôi áp dụng hành động khẩn cấp thích hợp, hậu quả sẽ không thể lường được.

Vương Chí Đan lại hừ một tiếng, nói:

- Cậu quả nhiên rất biết ngụy biên, tuy nhiên tình huống lúc đó chưa chắc khẩn cấp như cậu nói. Có người tố cáo cậu lúc ấy ngang ngược kiêu ngạo, đánh người bên đường. Trương Đồn trưởng là vì ngăn cậu hành hung, nên mới lên trước cản cậu. Kết quả lại bị cậu cắn ngược lại, không ngờ làm nhục cậu ta trước mặt mọi người... Đây mới là sự thật đúng không?

Đỗ Long cười nói:

- Phó giám đốc sở Vương rất rõ chân tướng sự thật rốt cuộc là như thế nào. Mùa đông năm trước, chẳng phải ông cũng xử lý một vụ tương tự sao?

Vương Chí Đan mặt trầm xuống, nói:

- Bây giờ chúng ta đang bàn việc! Chân tướng sự thật tạm thời không nói. Nghe cậu nói như vậy, cậu quả nhiên là cố ý đến đường Hồng Kỳ gây chuyện.

Đỗ Long vẻ mặt vẫn mỉm cười, hắn nói:

- Phó giám đốc sở Vương, không biết tin tức của ông là lấy từ đâu, cũng hơi nghe thiên về một phía rồi. Ông có nên trước tiên xem một chút chứng cớ trong tay của tôi hay không, sau đó lại hồi tưởng một chút, rốt cuộc là ai đang nói láo?

Vương Chí Đan vỗ bàn mạnh một cái, quát:

- Đỗ Long, đừng tưởng rằng ỷ có người ở sau lưng chống đỡ, thì coi thường kỷ luật làm xằng làm bậy! Cậu đang chỉ trích tôi thiên vị sao? Có phải ngay cả Phó giám đốc sở tôi đây cũng không coi ra gì phải không? Có phải cậu cũng muốn đến đây xé huy hiệu trên mũ và quân hàm của tôi hay không?

Đỗ Long thở dài, nói:

- Phó giám đốc sở Vương, tôi vốn vẫn luôn rất tôn kính ông. Đáng tiếc... Nói thật, bây giờ trong mắt tôi ông chẳng qua chỉ là một con chó vẩy đuôi mừng chủ mà thôi...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi