CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Ý định ban đầu của Vương Chí Đan là muốn chọc giận Đỗ Long, nhưng lời nói khinh miệt của Đỗ Long ngược lại đã chọc giận lại y. Vương Chí Đan xanh mặt nói:

- Đỗ Long, cậu quá tự cao rồi! Cho dù là Bí thư Bạch cũng không thể nói với tôi như vậy!

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Nói thì thế nào? Ông đừng tưởng rằng mình là Phó giám đốc sở là ghê gớm lắm rồi, tôi thực tmd không coi ông ra gì. Một người vì lợi ích bản thân mà mất đi lương tâm, ví ông như chó đã là làm nhục chó rồi.

Vương Chí Đan tức giận đến sôi máu, cả người y khẽ run, giơ tay lên muốn tát Đỗ Long, rồi lại nhịn được nhẹ nhàng buông xuống. Y hít vào một hơi thật sâu, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Vương Chí Đan cười lạnh nói:

- Được, Bí thư Bạch không thể săn sóc cậu được cả đời. Hãy đợi đấy. Bây giờ cậu có thể đi rồi.

Đỗ Long khẽ vươn tay về phía Vương Chí Đan, nói:

- Muốn tôi đi cũng được, đem bút ghi âm trong túi quần ông giao cho tôi, ghi âm phi pháp xâm phạm quyền riêng tư của tôi.

Vương Chí Đan cả kinh, nói:

- Cái gì mà bút ghi âm, cậu nói bậy bạ gì đó? Mau cút cho tôi! Bằng không tôi sẽ gọi người!

Đỗ Long đột nhiên tiến đến phía trước, đâm một cái thật mạnh ở ngực Vương Chí Đan. Thân thể Vương Chí Đan lập tức cứng đờ không thể động đậy, tiếng kinh hô cũng bị chặn trong cổ họng.

Đỗ Long vẫn ung dung lấy chiếc bút ghi âm từ trong túi quần của y ra. Cái bút ghi âm kia ngụy trang giống hình chiếc bút máy, có thể viết chữ. Đỗ Long mở nắp bút ra, viết vài chữ lên trán Vương Chí Đan, sau đó hắn mỉm cười tịch thu chiếc bút lại.

Đỗ Long vỗ vỗ mặt Vương Chí Đan, nói:

- Phó giám đốc sở Vương, tôi là người đã từng chết một lần, Diêm Vương tôi đều gặp hai lần rồi, trên đời này không có bất kỳ người nào hay bất kỳ điều gì có thể uy hiếp tôi. Ông không nên lấy địa vị của ông ra để nói chuyện với tôi. Trong mắt tôi ông Phó giám đốc sở ăn hối lộ trái pháp luật đến cứt chó cũng không bằng...

Vương Chí Đan bị Đỗ Long làm nhục như thế, y chỉ tức giận đến tím mặt, hận không thể bóp chết Đỗ Long. Đỗ Long coi thường ánh mắt đủ có thể giết người của y, tiếp tục nói:

- Ông bằng lòng giúp Phó Văn Ngọc như vậy, có phải có nhược điểm gì nằm trong tay gã hay không? Hay là Phó Văn Ngọc có hứa hẹn gì với ông? Phó Văn Ngọc đồng ý giúp một tên côn đồ như vậy, phương diện này khẳng định cũng có bí mật lớn. Phó giám đốc sở Vương, tôi sẽ gọi điện thoại cho Lưu Long Thịnh, bảo anh ta đem thứ nắm giữ trong tay của tôi giao cho cha anh ta, để xem Bí thư Tỉnh ủy tin ông hay là tin tôi? Tôi đã cứu mạng Lưu Long Thịnh, anh ta chắc sẽ vì thế mà giúp tôi việc này đúng không?

Đỗ Long nhắc tới đại danh của Lưu Long Thịnh, Vương Chí Đan đột nhiên cảm thấy khuôn mặt đáng ghét này của Đỗ Long dường như đã từng gặp ở đâu đó. Lúc Đỗ Long chậm rãi đi tới phía cửa, Vương Chí Đan khôi phục một chút năng lực hành động, y quát:

- Cậu đứng lại đó cho tôi!

Đỗ Long xoay người, vẫn ung dung hỏi:

- Phó giám đốc sở Vương, ông còn có gì chỉ bảo?

Vẻ mặt a dua kia của Đỗ Long khiến Vương Chí Đan đột nhiên nghĩ ra, y bật thốt kêu lên:

- Là cậu! Cậu không phải là con trai của Lưu Vĩ Dân sao? Như thế nào... Như thế nào lại trở thành họ Đỗ rồi hả?

Đỗ Long cười nói:

- Ông cuối cùng cũng nhớ ra rồi. Đúng vậy, lúc trước chúng ta đã gặp một lần. Ngộ nhận tôi là người khác đó là một mình ông cam tâm, tôi họ Đỗ danh Đỗ Long, Đỗ Khang của Cục An ninh Quốc gia là cha tôi, ông hẳn là có chút ấn tượng chứ?

Vương Chí Đan kinh ngạc há to miệng, một lát sau y mới lên tiếng:

- Cậu là con trai của Đỗ Khang... Khó trách... Là cha cậu dạy cậu bất kính với cấp trên như vậy sao?

Đỗ Long lắc lắc đầu, nói:

- Phó giám đốc sở Vương, người khác kính tôi một thước, tôi kính người ta một trượng. Ông đầu tiên muốn phủ đầu uy thế với tôi, tôi chỉ đành cho ông một gậy cảnh tỉnh.Ông muốn vu cáo hãm hại tôi, được lắm, tôi sẽ làm lòi ra tài liều của các người, để xem cuối cùng ai xui xẻo. Cùng lắm thì tôi không làm cảnh sát nữa, còn ông thì sao? Ông một đời thanh danh, chắc là không muốn hủy hoại chỉ trong chốc lát chứ.

Vương Chí Đan nghiêm nghị nói:

- Cậu dám uy hiếp tôi, tôi đường đường chính chính, tôi sẽ sợ cậu làm tài liệu của tôi ư?

Đỗ Long nhìn Vương Chí Đan mỉm cười, Vương Chí Đan chột dạ nói:

- Cậu cười cái gì?

Đỗ Long nói:

- Phó giám đốc sở Vương, ông thực dễ quên nhỉ. Chuyện của Vương Hải Lượng ông làm cũng không lỗ nhỉ? Vương Hải Lượng bây giờ còn hôn mê bất tỉnh, người nhà anh ta gần như khuynh gia bại sản rồi. Đây chính là cái gọi là đường đường chính chính mà Phó giám đốc sở Vương ông nói sao?

Vương Chí Đan bị Đỗ Long nói cho không mở mồm được. Trước kia quan uy bị Đỗ Long hung hăng dẫm nát dưới chân, đối mặt với Đỗ Long lời lẽ chính nghĩa, y có cảm giác thất bại thảm hại.

Đỗ Long tiếp tục nói:

- Phó giám đốc sở Vương, tôi nói thật cho ông biết, hôm nay việc tôi bị đánh đã kinh động đến trung ương, nói không chừng rất nhanh trung ương sẽ phái chuyên viên xuống điều tra. Ông cho là chỉ dựa vào một Phó bí thư tỉnh ủy ông ta có thể một tay che trời sao? Những chuyện đó không nói đến, Bí thư Lưu và Chủ tịch tỉnh Ngũ trước tiên tuyệt đối sẽ quân pháp bất vị thân đấy! Ông trước hết vẫn là nên suy nghĩ đường lui của mình đi!

(Quân pháp bất vị thân: vì việc nước quên tình nhà)

Thời điểm Vương Chí Đan nghe được bốn chữ 'Quân pháp bất vị thân', trong lòng lại run rẩy. Nếu sự việc thật sự giống như như lời của Đỗ Long nói, vậy thì phiền toái rồi.

Kỳ thật cái gọi là kinh động trung ương mà Đỗ Long nói chẳng qua chỉ là bảo Nhạc Băng Phong truyền lời cho cha cô mà thôi. Hội Nhạc Nhật Tân có phản ứng gì vẫn rất khó nói, nhưng Vương Chí Đan cũng không dám hoàn toàn coi thường lời nói của Đỗ Long. Không có bối cảnh hùng mạnh, ai dám phạm thượng mắng xối xả đường đường một Phó giám đốc sở? Đỗ Long hai năm trước đến Bắc Kinh học, nghe nói chính là có nhân vật lớn nào đó sắp xếp...

Về phần Đỗ Long càng ngày càng nhiều tin đồn đột nhiên nảy lên trong đầu Vương Chí Đan. Đối mặt với gương mặt cười lạnh điềm tĩnh của Đỗ Long, lòng Vương Chí Đan đột nhiên có chút sợ. Y gượng cười nói với Đỗ Long:

- Đỗ Long, cậu thật sự là tuổi trẻ tài cao, xem ra vụ án này tôi vẫn phải tìm hiểu kỹ càng một chút. Như vậy đi, cậu photo cho tôi một phần chứng cứ trong tay cậu, tôi tối nay sẽ xem lại.

Đỗ Long thấy Vương Chí Đan bắt đầu dao động, liền sảng khoái nói:

- Không thành vấn đề, tôi phải tới phòng tài liệu photo. Bởi vì tội của Mã Thành Cương rất nhiều, photo tư liệu phạm tội của bọn chúng khả năng phải mất một tiếng đồng hồ. Phó Giám đốc sở Vương xin chờ một chút.

Đỗ Long đi rồi Vương Chí Đan thầm lau mồ hôi lạnh. Uy hiếp của Đỗ Long đối với y là thực sự. Vương Chí Đan không dám chậm trễ, lập tức gọi điện thoại cho Phó bí thư tỉnh ủy Phó Văn Ngọc nói:

- Phó bí thư, tình hình hơi phiền phức...

Đỗ Long ở trong phòng tài liệu photo tài liệu, trong lòng cũng có chút không yên. Vương Chí Đan dù sao cũng là một vị lãnh đạo cấp tỉnh, bị Đỗ Long chỉ vào mũi mắng khó nghe như vậy. Tuy rằng Vương Chí Đan tạm thời bị dọa, nhưng đợi Vương Chí Đan tỉnh táo lại, hoặc là sự việc qua đi, Vương Chí Đan nhất định sẽ tìm cách trừng trị hắn. Muốn không bị người ta trừng trị, phải nghĩ cách trừng trị người khác trước tiên.

Trưởng phòng Phòng Kiểm tra Kỷ luật Cục công an Phạm Ngọc Hoàn đột nhiên đi vào phòng tài liệu, nói với Đỗ Long:

- Phó cục Đỗ, mời cậu đi theo tôi một chút, lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật tỉnh muốn gặp cậu.

Đỗ Long nói:

- Được. Tiểu Hoàng, cậu giúp tôi photo một phần những tài liệu này, sau đó đóng thành sách gửi cho Cục trưởng Hàn, nói là Phó giám đốc sở Vương yêu cầu là được. Trưởng phòng Phạm, chúng ta đi thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi