CAO THỦ Y ĐẠO

 

Bốp một tiếng, Ngô Thành bị một cái tát của anh đánh ngã xuống đất, anh ta đứng dậy che nửa khuôn mặt tím tái, hét lên: "Còn dám đánh người à? Người đâu, mau tới đây, gọi cảnh sát, gọi cảnh sát cho tôi."

“Gọi cảnh sát phải không?” Trần Vũ đá vào đầu Ngô Thành, bịch... Đầu của tên này đập vào bàn bên cạnh, anh ta bị ngã mạnh đến mức mắt đầy sao xẹt, hét lên trong khi bụm cái đầu đang chảy máu của mình.

"Phản rồi, đúng là phản rồi, mấy người đều chết ở đâu vậy?"

"Làm gì vậy?" Ngô Cường vội vàng đi tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hai mắt anh ta gần như tối sâm lại.

"Anh họ, không, sếp Ngô, tên này đang gây rối trong công ty chúng ta, anh không được tha cho nó." Khi Ngô Thành nhìn thấy anh họ của mình đến, anh ta càng hét lên dữ dội hơn.

"Sếp Ngô, Diệp Hân Vũ càng ngày càng kỳ cục, cô ta dung túng chồng mình đánh người trong công ty, nếu chúng ta không sa thải cô ta, công ty sẽ tiêu đời." Lý Lệ khóc lóc, che lại miệng và mũi đang phun máu của mình.

"Hai người câm miệng lại cho tôi, có chuyện gì đến văn phòng nói đi!" Ngô Cường thật sự không biết nên nói cái gì, anh ta hận sắt không thành thép mà liếc nhìn Ngô Thành, đột nhiên dùng sức đá đối phương một c‡ không mau cút đi văn phòng đi.”

"Vợ, em đợi anh một lát, anh sẽ đến văn phòng nói chuyện phải trái với bọn họ." Trần Vũ nói.

"Nhưng..." Diệp Hân Vũ lo lắng, đang muốn nói cái gì, nhưng Trần Vũ đã rời đi.

"Anh họ, anh nhất định không được buông tha tên này, còn vợ nó nữa, sa thải hết luôn đi! Nó dám đánh người trong văn phòng công ty chúng ta, trong mắt họ còn có pháp luật không vậy?"

Trong phòng phó tổng giám đốc, Ngô Thành che đầu đang chảy máu, miệng hét lớn.

Lý Lệ đã đi bệnh viện, bởi vì một cái tát của Trần Vũ đã làm mũi cô ta bị sụp, không mất mấy ngày sợ là không ra viện được.

Về phần Ngô Thành, anh ta vẫn đang cố hết sức để buộc tội Trần Vũ về những hành động xấu xa của anh.

“Câm miệng lại!" Ngô Cường đột nhiên nổi giận, hung hăng tát Ngô Thành một cái, sau đó anh ta cầm cái gạt tàn trên bàn, không chút suy nghĩ ném về phía Ngô Thành.

Ngô Thành mất cảnh giác, bị nện thêm một cái đến mức trong mắt đầy sao xet, anh ta hét lên và trốn tránh: "Anh họ, anh làm gì vậy, tại sao lại đánh em, em đã làm gì sai?" 

Ngô Cường không trả lời, chỉ túm cái cái gạt tàn trong tay, ra sức đánh, cho đến khi Ngô Thành không dám trốn nữa.

Bang! Ngô Cường ném mạnh chiếc gạt tàn trong tay xuống đất, chiếc gạt tàn vỡ tan thành từng mảnh, Ngô Thành run rẩy, co rúm vào một góc, thận trọng hỏi: "Anh họ, anh làm gì vậy? Trần Vũ mới là kẻ đánh người."

Ngô Thành là một kẻ vô tích sự, từng dựa vào Ngô Cường để vào công ty, cách đây không lâu, cựu giám đốc Vương Khải bị bắt, Ngô Cường muốn giúp anh ta một tay nên sắp xếp cho một vị trí giám đốc, nhưng ai ngờ được tên khốn này sẽ chọc tức chủ tịch mới tới được hai ngày chứ.

"Mày câm miệng, đây là sếp Trần!" Ngô Cường cả giận nói.

"Trần? Sếp Trần, sếp Trần nào?" Ngô Thành ngây ngốc hỏi.

"Mày nói xem là sếp Trần nào? Công ty có mấy sếp Trần? Nhìn cho rõ ràng, đây là chủ tịch Trần mới tới của công ty này, ông chủ lớn của công ty chúng ta."

Ngô Cường càng nói càng tức giận, anh ta đá mạnh vào Ngô Thành: "Lúc cho mày lên chức, tao đã nói với mày là phải tránh xa con hồ ly tinh Lý Lệ kia, mày không nghe lời tao, ngày mai hãy rời khỏi công ty, cũng đừng lảng vảng trước mắt tao nữa."

"Sếp Trần, sao có thể, sao hắn có thể là sếp Trần được?" Ngô Thành thực sự rất b; nếu không phải anh họ tự mình nói ra lời này, anh ta sẽ không bao giờ tin được tên côn đồ như Trần Vũ này lại là chủ tịch mới của công ty bọn họ.

"Câm miệng, đi ra ngoài, ngày mai đến làm thủ tục từ chức!" Ngô Cường tức giận nói.

"Không, đừng mà anh họ, đừng sa thải em! Sếp Trần, tôi sai rồi, tôi không biết anh là ông chủ của công ty. Nếu không có cho tôi một trăm lá gan, tôi cũng không dám ức hiếp trưởng phòng Diệp." Ngô Thành cuối cùng cũng nhận ra mình đang làm gì, khóc lóc cầu xin sự thương xót.

Nhưng sự thật đã ở ngay trước mắt, anh ta có khóc lóc cũng chẳng ích gì.

"Sếp Ngô, nếu sau này trong công ty còn có người như vậy thì anh tự từ chức đi." Trần Vũ lạnh lùng liếc nhìn Ngô Cường.

"Vâng vâng, tôi không bao giờ dám dùng người không khách quan nữa! Sếp Trần xin hãy yên tâm, khi Lý Lệ trở lại, tôi sẽ bảo cô ta cút đi sau khi bàn giao công việc." Ngô Cường nhanh chóng nói.

"Ngoài ra, sau này tôi sẽ sắp xếp người vào bộ máy quản lý công ty." Trần Vũ nói.

"Vâng, sếp Trần, tôi hiểu rồi." Ngô Cường giật mình, Trân Vũ đang muốn nhét người vào, nhưng anh ta lại không làm gì được, đành phải gật đầu đồng ý. 

"Đi thôi, chúng ta về nhà đi." Sau khi Trần Vũ đi ra, anh kéo Diệp Hân Vũ rời đi.

"Chồng, chuyện thế nào rồi? Họ có muốn bồi thường gì không? Chúng ta có đủ tiền để bồi thường cho họ không?" Diệp Hân Vũ nhanh chóng hỏi.

"Bồi thường? Bồi thường cái gì?" Trần Vũ không hiểu hỏi.

"Anh vừa mới đánh người, không phải bọn họ định gây phiần toái cho anh sao?" Diệp Hân Vũ lo lắng.

"Đừng lo lắng, không sao đâu. Hơn nữa, bọn họ là người ra tay trước." Trần Vũ chế nhạo: "Không ai có thể bắt nạt vợ của Trần Vũ anh được."

"Chồng, sao anh lại khác trước kia nhiều vậy?" Diệp Hân Vũ ngơ ngác nhìn Trần Vũ.

“Anh vẫn là anh trước đây, nhưng anh đã học được cách yêu vợ mình.” Trần Vũ nắm tay cô.

“Anh sẽ... rời xa em sao?" Giọng nói Diệp Hân Vũ run rẩy.

Trần Vũ sửng sốt, trước đây anh thật sự muốn rời đi, nhưng hiện tại biết được kiếp trước Lý Thanh Uyển và Chu Lâm đã hãm hại anh, anh không còn mong muốn quay về những ngày tháng trước kia nữa.

Anh muốn báo thù, để đôi nam nữ khốn nạn kia chết †rong đau đớn, nhưng sau khi trả thù anh nên xử lý thế nào? Anh nên làm gì với Diệp Hân Vũ? Rời khỏi cô ấy? Hay sống với cô ấy đến hết cuộc đời với tư cách là Trần Vũ?

Đột nhiên, Trần Vũ cảm giác đầu óc đau nhức, ý thức đau đớn như bị xé nát, ý thức ban đầu của cơ thể này dường như đang tranh giành quyền kiểm soát cơ thể mình.

"Chồng, anh làm sao vậy?" Diệp Hân Vũ lo lắng hỏi.

"Anh không sao..." Trần Vũ gượng cười an ủi cô, đột nhiên tầm mắt tối sầm, rơi vào một thế giới hỗn loạn.

Trong mông lung, Trần Vũ nhìn thấy một người, đó là chủ nhân của cơ thể này.

"Anh muốn giành lại quyền khống chế sao?" Trần Vũ hỏi.

"Không, tôi chỉ là một tia hồn phách ẩn sâu trong ý thức mà thôi, kỳ thật ngày mà anh sống lại cũng là ngày mà tôi chết vì say rượu." Một Trân Vũ khác lắc đầu.

"Vậy anh đang. .. " Trần Vũ khó hiểu.

"Đến nhìn xem, và cũng đến tạm biệt anh..." Một Trần Vũ khác cười nói: "Tôi sinh ra chính là bi kịch, bị cha mẹ ruột bỏ rơi, sau đó được cha nuôi đón về, cho đến bây giờ, tôi vẫn không biết cha mẹ ruột của mình là ai."

“Sau khi cha nuôi nuôi tôi lớn, tôi chỉ biết ăn nhậu chơi bời hủy hoại hết gia tài của ông ấy, tôi ăn nhậu chơi bời và không làm việc đàng hoàng, cưới được một người vợ tốt nhưng lại không thể cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc”.

"Cuối cùng thì anh cũng đã ngộ ra rồi à?" Trần Vũ thở dài một hơi.

"Đúng vậy, đáng tiếc đã không còn kịp nữa, tôi phải rời đi, cuộc đời của hai người chúng ta đều là bi kịch, nếu anh đã mượn thân thể của tôi, vậy hãy đi tiếp con đường †ôi còn chưa đi xong, hãy sống tốt nhé!" Một Trần Vũ khác lẩm bẩm nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi