CẤP TRÊN LẠNH LÙNG LÀ DADDY - CHƯỚC ĐƯỜNG

Cảnh thứ hai là phân đoạn trong bếp, đạo diễn chỉnh lại ánh sáng để mô phỏng không khí mặt trời mọc.

Cá Voi Sát Thủ mặc áo sơ mi trắng, thắt tạp dề cùng màu, đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp.

Ống tính đi từ phía sau làm tôn lên vờ vai rộng eo nhỏ của anh, cảm giác nam tính tràn đầy.

Ngay sau đó, một chàng trai mặc sơ mi trắng đi chân trần bước vào khung hình, cậu vòng tay ôm lấy eo Cá Voi Sát Thủ từ phía sau rồi hành động thân mật.

Từ quần áo và thời gian có thể nhận ra họ đã sống chung với nhau một khoảng thời gian.

Quý Nhiên mặc chiếc áo sơ mi của Cá Voi Sát Thủ hệt như một cặp tình nhân vừa mới rời giường.

Người đàn ông cúi xuống, chàng trai kia cứ ngỡ rằng anh định hôn mình bèn ngẩng cằm chờ đợi. Nhưng Cá Voi Sát Thủ lại đưa tay bế cậu lên đặt cậu ngồi trên mặt bàn đá.

Lạnh buốt của mặt bàn khiến Quý Nhiên bất giác kêu lên, Cá Voi Sát Thủ lại chẳng chút thương hoa tiếc ngọc, đưa một ly sữa bắt cậu uống.

Buổi sớm mai, cảnh cặp đôi đút nhau uống sữa vốn dĩ rất đỗi dịu dàng.

Nhưng lúc này lại mang đến cảm giác hoàn toàn trái ngược.

Hành động của Cá Voi Sát Thủ không thể coi là trang nhã lịch sự mà giống như bắt ép cậu uống sữa thì hơn, như thể anh đang thỏa mãn ham muốn áp chế đầy bạo ngược của mình.

Vì bị ép quá vội nên Quý Nhiên không kịp nuốt, chỉ có thể lúng túng nhìn dòng sữa tràn ra khóe miệng, men theo cằm rồi ướt đẫm lồng ngực, thấm vào cơ thể cậu.

Dòng sữa trắng lan ra trên mặt đá đen tuyền, Quý Nhiên chuyển thành tư thế nửa nằm cuối cùng nằm xuống hẳn.

Cậu bắt đầu vùng vẫy, níu lấy cánh tay Cá Voi Sát Thủ, nức nở nói mình đã không thể uống thêm được nữa đâu.

Nhưng Cá Voi Sát Thủ vẫn không dừng lại, bàn tay mạnh mẽ giữ chặt Quý Nhiên ép cậu uống cạn ly sữa.

Khi giọt sữa cuối cùng rơi xuống môi Quý Nhiên, cảnh tượng "trừng phạt" này mới chính thức chấm dứt.

Quý Nhiên nằm xụi lơ trên bàn bếp trông cậu chật vật vô cùng, thở dốc không thôi.

Cá Voi Sát Thủ chỉ chống tay trên mặt bàn, lạnh lùng nhìn cậu nhưng lại chẳng có chút ý muốn an ủi nào.

Quý Nhiên giãy dụa nhích đến đền anh, điên cuồng kéo tay Cá Voi Sát Thủ để tìm kiếm an ủi.

Cá Voi Sát Thủ lại lạnh nhạt rút tay ra, cầm một chai rượu vang đỏ rót lên người cậu. Quý Nhiên co rúm người lại, cậu nằm trên nền đá đen tuyền, rượu đỏ hòa lẫn với sữa bò khiến cho cảnh tượng này trở nên vừa thánh khiết lại vừa dâm mỹ.

Ống kính từ trung ảnh kéo ra xa, sau đó lia từ trên cao, cuối cùng thành toàn cảnh từ góc sau lưng Cá Voi Sát Thủ chĩa xuống.

Đây là cách lia máy cực kỳ sâu xa, giống như ánh mắt của thẩm phán nhìn Quý Nhiên, cũng như Cá Voi Sát Thủ đang nhìn chằm chằm vào bữa tiệc trước mặt mình.

Không khí suốt buổi quay cực kỳ căng thẳng, mãi cho đến khi cảnh quay cuối cùng kết thúc đạo diễn mới phấn khích reo lên: "TUYỆT QUÁ!"

Người lên kịch bản cũng hài lòng, giơ ngón cái nói: "Rất tốt, một phát ăn ngay."

Cuối cùng không khí mới hòa hoãn lại, Quý Nhiên vội vàng leo xuống khỏi bàn bếp. Người cậu toàn là rượu vang và sữa khiến lúc đứng dậy suýt ngã, Cá Voi Sát Thủ đứng bên cạnh đưa tay ra đỡ lấy cậu.

Quý Nhiên vẫn còn đắm chìm trong mớ cảm xúc khi nãy nên hoang mang ngẩng đầu lên, đối diện với chiếc mặt nạ hoàn toàn xa lạ.

Việc không lộ mặt đã được quyết định từ trước khi quay, và trong suốt quá trình quay cả hai đều đeo mặt nạ, không chỉ Cá Voi Sát Thủ mà nửa trên khuôn mặt của Quý Nhiên cũng hoàn toàn bị che khuất.

Vốn ban đầu là để bảo vệ sự riêng tư, nhưng khi cậu thấy chiếc mặt nạ này thì trong lòng lại cảm thấy bất an đến lạ.

Mặt bàn bếp khá cao, lại trơn trượt, Quý Nhiên khó mà xuống được. Cá Voi Sát Thủ nói: "Tôi giúp cậu xuống nhé."

Quý Nhiên ngẩn ra một chút rồi rụt tay lại như bị bỏng: "Cảm ơn, không cần đâu, tôi tự xuống được."

Trong lúc quay, Cá Voi Sát Thủ đã khiến cậu thấy hơi sợ hãi trong lòng.

Cá Voi Sát Thủ không ép, thế là buông cậu ra.

Quý Nhiên cảm ơn rồi xuống bàn. Do mặt bàn có nước nên cậu chống tay để đỡ trượt, lúc đáp đất đứng không vững nên cổ chân có hơi đau.

Cô gái trẻ cầm khăn chạy đến hỏi han cậu có ổn không.

Quý Nhiên thử cử động, thấy không nặng quá nên cậu không nói cho đối phương mà chỉ bảo muốn vào toilet.

Quần áo cậu đã ướt nhẹp, rượu hòa với sữa bò thành một mùi hương kỳ lạ khiến người cậu cứ bết dính khó chịu, bây giờ cậu chỉ muốn đi tắm.

Hoàn cảnh này mà tắm thì có vẻ không dễ, chí ít thì cậu hi vọng có thể vào toilet xử lý một chút.

Cô gái lại nói cậu có thể lên phòng tắm trên lầu.

"Được thật sao?" Quý Nhiên hơi ngạc nhiên: "Đó chẳng phải là nơi sẽ quay cảnh tiếp theo sao?"

"Bây giờ còn sớm mà," cô gái đáp: "cảnh tiếp theo quay vào buổi tối, phải đợi trời tối mới quay được."

Cuối cùng Quý Nhiên cũng an tâm mang quần áo lên lầu.

Lúc bước lên lầu cổ chân cậu vẫn đau âm ỉ, lúc này cậu mới nhận ra có khi bị trật chân rồi. Nhưng cậu vẫn di chuyển được nên chắc là sẽ không hưởng đến việc quay phim.

Quý Nhiên lên lầu tắm rửa nhưng không ngờ bên trong chỉ có một bồn tắm lớn lại còn đặt cạnh ban công trong phòng, trông như một tác phẩm nghệ thuật.

Có lẽ đây là phòng trưng bày nên cửa phòng không thể khóa, Quý Nhiên không dám cởi hết để tắm mà chỉ lau sơ người.

Cậu đổ nước vào bồn rồi bước chân trần vào trong. Vì sợ ngã nên cậu chỉ dám ngồi trên mép bồn, cúi người tự lau cơ thể.

Chiếc mặt nạ trên mặt ơi vướng nên lúc rửa mặt cậu đã tháo nó ra.

Lúc đầu định tắm xong sẽ đeo lại, nhưn gkhoong ngờ bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân, Quý Nhiên vội vàng đeo mặt nạ lên lại.

"Cộc cộc cộc ——"

Gần như cùng lúc, có ai đó gõ cửa phòng.

Quý Nhiên hơi căng thẳng, nắm chặt cổ áo, cất tiếng hỏi: "Ai đó?!"

Người bên ngoài vẫn im lặng, chỉ tiếp tục gõ cửa thêm ba lần.

Cái gì vậy chứ, sao giống như quay phim kinh dị vậy. Quý Nhiên không tiện di chuyển, mà trên người cũng chưa rửa sạch với lại trong đoàn phim cũng không có ai kỳ lạ đến thế.

Khoảng một phút sau, ngoài cửa hoàn toàn yên tĩnh. Quý Nhiên thở phào, tưởng rằng người đó đã bỏ đi.

Cửa đột nhiên "cạch" một tiếng, một giây sau đó cửa phòng ngủ bị mở ra, Cá Voi Sát Thủ mang mặt nạ bước vào.

Quý Nhiên nín thở, ngay lập tức ngừng mọi động tác.

Cậu căng thẳng nhìn chằm chằm vào Cá Voi Sát Thủ đang bước vào lại còn làm như không thấy gì, cứ đi thẳng về phía trước mặt cậu.

Vì Cá Voi Sát Thủ xuất hiện, không gian đang rộng rãi bỗng chốc chật chội không thôi.

Quý Nhiên hé miệng, cậu nghĩ mình nên nói gì đó, thế là cố giải thích: "Nhân viên công tác nói em có thể tắm ở đây, trước khi quay em sẽ dọn sạch bồn ạ."

Cá Voi Sát Thủ vẫn im lặng, đứng cạnh bồn tắm, nhìn cậu chăm chú.

Quý Nhiên bất giác nhớ lại ánh mắt Cá Voi Sát Thủ nhìn cậu trong lúc quay, khi cậu quần áo xộc xệch nằm trên bàn bếp dính đầy rượu sữa trên người. Khi ấy ánh nhìn của anh chẳng khác một con thú săn mồi khiến Quý Nhiên cảm thấy nguy hiểm.

Quý Nhiên nắm lấy khăn tắm bên cạnh, đang chuẩn bị rời đi thì Cá Voi Sát Thủ lại quỳ xuống ngay trước mặt cậu.

Quý Nhiên sững sờ, đầu óc như nổ đùng một cái rồi trống rỗng.

Rất khó để diễn tả được cảm giác mà cảnh tượng này mang lại. Cá Voi Sát Thủ lặng lẽ quỳ dưới chân cậu, chỉ cần nhìn cảnh đó thôi cũng khiến Quý Nhiên đỏ bừng cả mặt, thậm chí làn da cũng nhuộm lên màu hồng nhạt.

Tư thế quỳ của Cá Voi Sát Thủ cực kỳ tiêu chuẩn, hai đầu gối tách ra chạm đất, mông tì lên gót chân, lưng thẳng ---- kiểu quỳ trịnh trọng thường thấy trong bộ vest.

Nhưng tại sao Cá Voi Sát Thủ lại quỳ trước mặt cậu vậy?

Ngay lúc cậu còn chưa hiểu thì điều bất ngờ đã xảy ra ----

Cá Voi Sát Thủ đưa tay nâng chân cậu lên, bắt đầu rửa chân cho cậu.

Quý Nhiên trợn tròn mắt, trong đầu chỉ còn một mớ hỗn độn: đây là đâu? mình là ai? mình đang nằm mơ hả?

Nhưng cảm giác ở chân lại rất thật, thậm chí cậu còn cảm nhận được độ ấm từ bàn tay của Cá Voi Sát Thủ cùng với sự tê tê ngứa ngáy khi dòng nước chảy qua mu bàn chân.

Hai tay Quý Nhiên nắm chặt mép bồn, mười ngón tay co rúm lại. Nhưng cậu còn đang ngơ ngác thì Cá Voi Sát Thủ đã rửa sạch chân cho cậu, sau đó cẩn thận lau thật khô, không biết lấy đâu ra một túi đá chườm lên mắt cá chân bị trật khớp của cậu.

Hóa ra là anh ấy muốn xem vết thương cho mình?

Quý Nhiên thở phào, nhưng trong lòng vẫn khó chịu vì bị một người xa lạ đụng chạm như vậy, cậu khẽ vùng vẫy một chút Cá Voi Sát Thủ lập tức dừng lại.

Quý Nhiên vội vàng rút chân về, Cá Voi Sát Thủ nhìn cậu một cái qua lớp mặt nạ rồi đứng dậy rời đi chỉ để lại túi đá và thuốc mỡ.

Quý Nhiên nơm nớp lo sợ tiếp tục tắm rửa, cũng may sau đó đều bình an vô sự. Tắm xong cậu vội vàng thay quần áo rồi trốn khỏi hiện trường.

Chuyện này khiến Quý Nhiên bối rối không thôi, đồng thời cũng vừa thấy khó hiểu vừa không thể nào tin được.

Nhất là khi gặp lại Cá Voi Sát Thủ dưới lầu, trông thấy anh cao ngạo tách biệt khỏi đám đông, dù ai có bắt chuyện cũng đều hững hờ khiến cho cảm giác kỳ lạ trong lòng Quý Nhiên lại càng rõ ràng hơn.

Người vừa xuất hiện trên lầu thật sự là Cá Voi Sát Thủ à?Nếu là anh ấy thật thì tại sao lại phải làm những chuyện kỳ lạ như vậy chứ?

Dù có là mang thuốc cho cậu đi nữa cũng đâu đến mức không nói lời nào? Thậm chí còn quỳ xuống rửa chân cho cậu...

Nghĩ đến đây, Quý Nhiên lại đỏ bừng mặt.

Còn một lúc nữa trời mới tối hẳn, thương hàng đã chuẩn bị cho họ bữa ăn nhẹ, ăn xong thì cũng vừa chập tối, cảnh quay thứ ba bắt đầu.

Cảnh quay diễn ra trong một phòng ngủ, chính là căn phòng mà Quý Nhiên đã tắm hồi chiều.

Quý Nhiên nằm trên giường, để lộ một phần lưng mảnh khảnh. Tiếng nước chảy róc rách vang lên bên cạnh, đó là âm thanh của Cá Voi Sát Thủ đang ngâm mình trong bồn tắm. Dù Quý Nhiên không thể nhìn thấy bồn từ góc nằm nhưng từ ánh mắt kinh ngạc của nhân viên cậu vẫn có thể đoán được thân hình của Cá Voi Sát Thủ thật sự rất cuốn hút.

Sau đó là âm thanh tắt nước, tiếng khăn tắm lau qua làn da, tiếng bước chân trần đi trên sàn gỗ, giường lõm xuống, mùi hương thoang thoảng của xà phòng vươn vấn nơi chóp mũi, đột nhiên bả vai Quý Nhiên nóng lên, một cảm giác mềm mại như lông vũ chạm khẽ vào gáy ---

Cá Voi Sát Thủ cúi xuống hôn cậu.

Chỉ là một nụ hôn mượn góc máy nhưng khoảng cách của họ quá gần, khiến cả người cậu căng thẳng không thôi.

"Đi Làm cậu diễn đơ quá," Đạo diễn lên tiếng: "hiện tại cả hai đang trong mối quan hệ tình cảm, đây là buổi tối trước khi ngủ nên phải thả lỏng ra nhé."

Quý Nhiên xin lỗi sau đó diễn lại lần nữa.

Đạo diễn vẫn chưa hài lòng cho lắm, bàn bạc với người khác rồi nói: "Thôi được rồi, không cần mượn góc máy nữa, Cá Voi Sát Thủ, anh cứ ôm từ phía sau luôn đi."

Vậy là họ bắt đầu ôm nhau.

Cá Voi Sát Thủ chỉ đơn giản vòng tay ôm lấy cơ thể Quý Nhiên, giữa họ còn có một lớp chăn dày, nhưng cả người cậu lại run rẩy không hiểu sao còn xúc động như muốn bật khóc tới nơi.

Cơ thể này thật ấm áp, thật mạnh mẽ, nó khác hoàn toàn với tay chân gầy yếu lạnh lẽo này của cậu.

Lúc Cá Voi Sát Thủ ôm lấy cậu còn mang đến một áp lực nhè nhẹ, nó khiến cậu hơi khó thở, nhưng cậu lại rất thích cảm giác ghì chặt thế này, như thể đang cuộn mình trong chiếc chăn ấm giữa ngày đông, khiến cậu thấy an toàn và bình yên vô hạn.

Tính Quý Nhiên đã hướng nội lại cực ít khi nào tiếp xúc cơ thể với người khác, chứ đừng nói gì là hành động ôm thân mật như thế này.

Người khác nói cậu lạnh lùng, độc lập khó gần.

Cậu cũng từng nghĩ như vậy, từ hồi tiểu học đã bắt đầu trọ gần trường, không nhớ nhà cũng không thân thiết quá với cha mẹ, chưa từng yêu ai. Cậu tưởng rằng mình không có nhu cầu quan hệ thân mật nào cả, càng đừng nói đến tiếp xúc tay chân với người khác.

Nhưng bây giờ cậu lại phát hiện, hóa ra mình rất thích được ôm.

Cậu thích cảm giác chạm vào da thịt người khác, thích khoảnh khắc được hoàn toàn thả lỏng bản thân mình.

Thật sự quá thoải mái, Quý Nhiên không kìm được mà khẽ thở hắt ra một tiếng.

Cá Voi Sát Thủ thuận thế vùi mặt vào gáy cậu.

Đó là chỗ sát bên vùng da tai cậu lúc nào cũng được mái tóc lòa xòa của mình che khuất, hiếm khi lộ ra ánh sáng nên làn da trắng nõn lại nhạy cảm vô cùng.

Quý Nhiên thấy mặt mình như cháy bừng bừng lên.

Hơi quá rồi.

Dù là hành động hay nhiệt độ cơ thể của Cá Voi Sát Thủ, thậm chí chỉ là một hơi thở lướt qua cũng khiến Quý Nhiên nhạy cảm muốn chết.

Cậu muốn đẩy Cá Voi Sát Thủ ra người cả người mềm nhũn không thể gắng sức được.

Một cảm giác tê dại lan tỏa từ gáy xuống khắp người, cuối cùng tụ lại ở một nơi vô cùng rõ rệt.

Đầu Quý Nhiên như bị đốt cháy, cậu chỉ còn biết theo bản năng kẹp chặt hai chân, người cong lại...

Trước đây cậu đã từng nghĩ Cá Voi Sát Thủ không giống Hàn THâm, nhưng lúc này, hai hình bóng đó hòa quyện lại một cách kỳ lạ trong tâm trí cậu.

Quý Nhiên bỗng giật mình, ngay sau đó là một cảm giác xấu hổ khó tả.

Cậu điên rồi sao? Tại sao lúc này cậu lại nhớ tới Hàn Thâm chứ? Rõ ràng với cậu Hàn Thâm chỉ là cấp trên thôi mà...

"Tốt tốt tốt! tương tác tuyệt vời! Đỉnh đỉnh đỉnh!"

Mãi đến khi giọng đạo diễn vang lên, Quý Nhiên mới nhận ra cảnh quay đã kết thúc.

Cá Voi Sát Thủ buông tay ra, Quý Nhiên nhanh chóng rời khỏi giường, kéo áo khoác che đi phần dưới cơ thể, toàn bộ khuôn mặt cậu đỏ bừng kỳ lạ.

Sao lại như vậy chứ a a a a a a a, sao cậu lại có phản ứng với người mình không thích như vậy...

"Thầy Đi Làm ơi." Mãi đến khi cô gái chăm sóc cậu nãy giờ đem đến một cốc nước, tò mò hỏi: "Cậu khó chịu chỗ nào à? Sao mặt đỏ thế?"

Thính tai Quý Nhiên đỏ rần rần, bình tĩnh trả lời hai chữ: "Nóng đó."

Nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì họ đã chuẩn bị cho cảnh quay sắp tới.

Chuẩn bị sẽ là cảnh phản đòn của Quý Nhiên, cậu không chỉ đá vào lồng ngực Cá Voi Sát Thủ mà còn cho anh ăn một cái tát.

Quý Nhiên chưa tát ai bao giờ nên hơi băn khoăn: "Đánh thật à?"

Người tổ chức chắc chắn muốn điều đó xảy ra nhưng cô cũng hơi e ngại về thân phận của Cá Voi Sát Thủ nên đã chủ động hỏi: "Thầy Cá Voi Sát Thủ thấy sao?"

Cá Voi Sát Thủ đang ngồi một bên đọc kịch bản, nghe thấy câu hỏi thì ngẩng đầu lên hỏi: "Cậu nghĩ thế nào?"

"Tất nhiên thật thì tốt hơn rồi." Người tổ chức nói: "Nhưng nếu anh không thoải mái thì chúng ta có thể diễn góc khác, chỉ cần giảm đi chút lực thôi."

Cá Voi Sát Thủ chắc là sẽ từ chối nhỉ?

Người có tính cách và địa vị cao như vậy sao để cho người khác tát mình được?

Quý Nhiên thầm đoán trong lòng, sau đó cậu thấy Cá Voi Sát Thủ thả kịch bản xuống, nói: "Vậy cứ đánh thật đi."

Tay Quý Nhiên hơi run lên, sau đó bắt đầu thấy kích thích.

Cho đến khi chuẩn bị bấm máy, Quý Nhiên vẫn đang trong trạng thái hưng phấn bất thường, ánh mắt như camera tự động tập trung vào gương mặt của Cá Voi Sát Thủ.

Nhìn thấy bộ dạng hùng hùng hổ hổ đứng cạnh giường cầm dây thừng của Quý Nhiên, người tổ chức bật cười nói: "Chắc cậu nhóc có nhiều bất mãn với Cá Voi Sát Thủ lắm nhỉ."

Cá Voi Sát Thủ trả lời: "Cũng dễ hiểu thôi."

Quý Nhiên: "..."

Cậu trợn mắt nhìn Cá Voi Sát Thủ, không quên cả người tổ chức, lại nói: "Kịch bản là do chị viết mà."

Người tổ chức mỉm cười cầu xin: "Lỗi của tôi, hôm nay cậu vất vả rồi."

Quý Nhiên hừ một tiếng, nhưng lại không thể giận lâu.

Cảnh quay tiếp theo sẽ tiếp nối cảnh thân mật trên giường của họ, sau khi cuộc tình kết thúc, Cá Voi Sát Thủ ngủ say trên giường, và trên chiếc giường ấy cũng chỉ có mình anh.

Ống kính kéo ra xa, lúc này phát hiện trong tay Quý Nhiên cầm một bó dây thừng đứng ngay cạnh giường.

Chàng trai đã âm thầm chờ đợi từ lâu, cuối cùng cũng bắt đầu cuộc báo thù của mình.

Ánh sáng trong phòng ngủ được điều chỉnh để mô phỏng màn đêm thật sự, họ lại sống trong khu biệt thự thấp tầng, phòng rất tối gần như không thể nhìn rõ bóng người.

Nhưng máy ảnh có độ nhạy ánh sáng cao, có thể bắt chính xác từng hành động của diễn viên.

Tối quá rồi, Quý Nhiên gần như không nhìn thấy được tay Cá Voi Sát Thủ ở đâu. Vất vả lắm mới tìm được, nhưng tay Cá Voi Sát Thủ đang dang ra, Quý Nhiên không dám kéo mạnh nên chỉ có thể buộc tay anh ở đầu giường.

Vừa buộc xong một tay, Cá Voi Sát Thủ bỗng dưng tỉnh dậy, bắt đầu vùng vẫy dữ dội.

Quý Nhiên dùng một chân đá người ta vào lại ổ chăn, nhanh chóng siết chặt dây thừng. Thấy Cá Voi Sát Thủ vẫn còn muốn phản kháng cậu lập tức vung tay tát cho anh một bạt tai.

Bốp" một tiếng vang giòn, lần này Cá Voi Sát Thủ bị tát trúng.

Đây là lần đầu tiên Quý Nhiên tát người khác, tim cậu đập như trống tỏi.

Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc, cậu vẫn phải kiên trì diễn mãi cho đến khi đạo diễn hô ngưng thì động tác mới dừng lại.

Cuối cùng còn hai cảnh quay, một cảnh là Cá Voi Sát Thủ nằm trong bồn tắm cùng với dòng máu đỏ tươi dưới người. Cảnh thứ hai là Quý Nhiên đứng bên cửa sổ, mặc áo của anh và thưởng thức ly rượu vang cùng đồ ăn ngon.

Hai cảnh này không có thoại nên có thể quay riêng, ai xong thì có thể về nhà của mình.

Lúc rời đi trời đã bắt đầu đổ mưa, studio của nhãn hàng nằm vùng ngoại ô thành phố nên cách ga tàu gần nhất cũng phải 4kbm, trời đã không còn sớm nữa nên Quý Nhiên quyết định gọi taxi ra ga.

Tối ở vùng ngoại ô khó gọi taxi lại thêm trời mưa, Quý Nhiên đã đợi gần mười phút mới có thể gọi được xe, đi 4km còn phải chờ ga tàu nữa.

Lúc Hàn Thâm lái xe đi ra đã nhìn thấy Quý Nhiên đứng một mình trước cửa.

Cậu không mang dù, trời mưa lại to nên trông có chút chật vật cứ đứng lùi ra phía sau mãi.

Vốn lúc đầu anh không quan tâm, Quý Nhiên chỉ là cấp dưới của anh, nếu không cần thiết thì anh không hi vọng mình có bất kỳ liên hệ ngoài công việc nào với cậu.

Sự việc ở câu lạc bộ đã là một dấu hiệu vượt quá giới hạn, lý do Hàn Thâm đồng ý tham gia quay quảng cáo cũng chỉ để giúp Quý Nhiên giải quyết khủng hoảng tài chính để cậu có thể tập trung vào công việc mà thôi.

Cấp dưới vẫn chỉ là cấp dưới, anh không muốn phát triển mối quan hệ vượt ra ngoài đồng nghiệp với Quý Nhiên. Gia đình, công việc, thậm chí cả ý chí cá nhân của anh đều không cho phép anh phát triển bất kỳ tình cảm thừa thãi nào.

Nhưng hình ảnh Quý Nhiên đứng chờ xe ven đường ngay giữa đêm khuya khiến anh thấy quá đáng thương, Hàn Thâm đánh vô lăng lái xe đến gần.

Anh chỉ đơn giản là tiện đường chở cậu về nhà, hoàn toàn không có ý gì khác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi