CẤP TRÊN LẠNH LÙNG LÀ DADDY - CHƯỚC ĐƯỜNG

Hàn Thâm lái xe tiến về phía cổng, vừa đi được nửa đường thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Hàn Thâm nhìn thoáng qua mình hình hiển thị cuộc gọi rồi đổ ve bên vệ đường.

"Ông ạ."

Ngoài cửa sổ, mưa rả rích tí tách, giọng Hàn Thâm trầm thấp.

"Vở nhạc kịch ông sắp xếp cho cháu, sao không đi?" Hàn Chấn Kiệt hỏi: "Cô bé ấy chờ cháu cả buổi tối đấy."

Hàn Thâm: "Cháu đã nói với cô ấy là cháu bận."

"Không vừa ý cô ấy à?" Hàn Chấn Kiệt lại hỏi: "Cháu thích kiểu người thế nào? Nói với ông, cho dù là tiên nữ trên trời ông cũng tìm cho cháu."

Hàn Thâm ngẩng đầu nhìn về phía trước, cậu trai kia đã không còn đứng dưới mái hiên tránh mưa nữa.

Cậu bé mang khẩu trang, đeo ba lô, đang cầm điện thoại chụp bóng mình dưới vũng nước bên vệ đường.

Cậu chụp rất tập trung, mãi đến khi có giọt mưa từ nóc nhà trượt xuống nhỏ vào gáy cậu lạnh buốt, Quý Nhiên mới bất giác rụt cổ lại. Sau khi chụp xong, trông có vẻ hài lòng, Hàn Thâm còn thấy cậu cười cong cả mắt dưới lớp khẩu trang.

Hàn Thâm lặng lẽ nhìn một lúc, nghĩ thầm, thì ra Quý Nhiên cũng sẽ có những khoảnh khắc ngây ngô đến thế.

Vài giây sau, anh mới rời mắt đi rồi đáp lại cuộc trò chuyện qua điện thoại: "Cháu không có mẫu người nào đặc biệt cả."

"Kén chọn quá đấy," Hàn Chấn Kiệt nói: "Cháu cũng nên nghĩ đến chuyện tương lai của mình. Gia đình là một phần quan trọng trong cuộc đời người đàn ông, cháu đã ba mươi mấy rồi mà vẫn chưa lập gia đình, bảo ông làm sao yên tâm giao cả sản nghiệp lớn cho cháu được cơ chứ."

Hàn Thâm không trả lời vấn đề sau, chỉ đáp: "Cũng có thể bên nhà gái không thích cháu."

Hàn Chấn Kiệt nhướng mày lên: "Cháu là cháu đích tôn của Hàn Chấn Kiệt này, cô gái nha fnafo dám kén chọn cháu chứ?"

Hàn Thâm: "Nhưng cháu lớn lên trong gia đình đơn thân, còn đứa em trai đang trị bệnh ở nước ngoài."

"Nhà mình như thế này, còn ai để tâm chuyện đơn thân hay không?" Hàn Chấn Kiệt lắc đầu, không đồng tình: "Hơn nữa, em cháu không sống cùng cháu, sẽ không ảnh hưởng gì đến chuyện hôn nhân gia đình của cháu cả."

Mưa ngoài cửa sổ đã bắt đầu nặng hạt hơn, rơi lộp độp vào cửa kính xe.

Hàn Thâm không mở cần gạt nước nên không nhìn rõ được bóng dáng Quý Nhiên trước mặt.

Anh dời mắt đi, nhìn sang món đồ trang trí bằng đất xe đặt cạnh bảng điều khiển xe rồi nói: "Cháu muốn đón Hàn Tuế về, để em ấy sống cùng cháu."

Họ đã rất lâu rồi không nhắc đến cái tên Hàn Tuế, dù cậu cũng là cháu nội ruột thịt của Hàn Chấn Kiệt.

Bên kia đầu dây im lặng trong chốc lát rồi mới đáp: "Cháu biết tình trạng của em mình mà, nếu cháu sống cùng nó chắc chắn các cô gái càng không thích cháu hơn."

Hàn Thâm: "Với cháu thì không có vấn đề gì."

Hàn Chấn Kiệt đột nhiên cao giọng: "Nhưng ông thì có."

Hàn Thâm: "Chúng ta đều biết đó không phải là lỗi của em ấy."

Không ai nói thêm lời nào, chỉ còn tiếng mưa rơi trên mái xe ngày càng nặng hạt.

Phía trước ánh lên hai chấm đỏ, hình như có xe chạy tới, Hàn Thâm đã hoàn toàn không còn nhìn thấy gì bên ngoài.

Anh định bật cần gạt nước thì giọng Hàn Chấn Kiệt lại vang lên: "Đừng nhắc tới nó nữa, ông đã nói rồi, chuyện này không còn gì để bàn bạc thêm."

Hàn Thâm đáp: "Tuế Tuế giờ đã khá hơn nhiều, cũng chịu giao tiếp với người khác rồi."

Hàn Chấn Kiệt hỏi lại: "Nhưng nó có thể sống như người bình thường không?"

Hàn Thâm lặng thinh.

Hàn Chấn Kiệt không muốn vì chuyện này mà căng thẳng với đứa cháu đích tôn bèn chậm rãi bổ sung thêm: "Ông biết cháu là người có trách nhiệm, đó cũng là điều ông coi trọng nhất của cháu. Nếu cháu thật sự nhớ nó thì đợi khi nào lập gia đình ông sẽ đưa nó về, coi như trọn tình anh em cho hai đứa."

Hàn Thâm không nói gì, đầu dây bên kia nói xong liền dập máy.

Hàn Thâm mở cần gạt nước, khung cảnh mờ ảo trước mắt dần trở nên rõ ràng hơn.

Lúc này hắn phát hiện dưới mái hiên đã không còn ai nữa, Quý Nhiên đã bắt xe rời đi từ lâu.

Hàn Thâm tựa người vào ghế, nghe tiếng cần gạt nước phát ra âm thanh đều đều, anh nhắm mắt lại, hình ảnh nụ cười của Quý Nhiên dưới mái hiên chợt hiện lên trong đầu.

Anh nghĩ, thật ra anh không có tư cách để thấy thương hại Quý Nhiên.

·

Ba ngày sau, video hợp tác giữa Quý Nhiên và Cá voi sát thủ đã chính thức lên sóng, gây một tiếng vang cực mạnh.

[SỐC!! Nhóc Đi Làm collab với Cá voi sát thủ thật sao?!!!]

[Phải load lại mấy lần luôn á, thật này má ơi, cuối cùng CP của con cũng thành sự thật rồi!]

[Ngon ngon ngon, video 3 phút chơi đủ trò bịt mắt, áo ước, trói chặt luôn.]

[Ai hiểu được giá trị của cái tát cá voi sát thủ đó thì đúng là sướng điên lên được.]

[Tôi thấy cá voi sát thủ mới là người sướng điên ấy.]

[Á á á á á á! Không được!!! sao lại có người dám tát cá voi sát thủ chứ!!!]

[Đại thầy cá voi sát thủ ơi, nếu bị bắt cóc thì ra tín hiệu nháy mắt mấy cái đi! Sao lại đi nhận quảng cáo này cơ chứ?]

[Cá voi sát thủ]: Nợ một ân tình.

[Nhóc Đi Làm cũng có tiền đồ phết, toàn cõi mạng có mỗi cậu được quay như vậy với Cá voi sát thủ thôi.]

[Hay ôm đùi cá voi sát thủ luôn đi, đuổi cái ông sếp đáng ghét của cậu đi nhé.]

[Chuẩn vãi! Làm full-time blogger cũng kiếm được bộn tiền, cần gì phải sợ sếp nữa!]

[Ai Đi Làm Mà Không Điên]: Tạm thời chưa tính tới.

[Cá Voi Sát Thủ]: Quyết định rất đúng đắn.

[Ai Đi Làm Mà Không Điên]:...

[Dân mạng]:???

[Rồi rồi hai người chơi đùa tình cảm trước mặt chúng tôi đấy à? Hóa ra tôi chỉ là một món đồ trong trò chơi của mấy người thôi ư!]

Video lần này mang đến cho Quý Nhiên lưu lượng cực cao, ngoài tiền quảng cáo thì lượng người theo dõi hay thu nhập từ video cũng tăng lên đáng kể.

Dù vậy nhưng Quý Nhiên vẫn không có ý định làm blogger toàn thời gian, lần này do được Cá voi sát thủ hỗ trợ và chị đạo diễn góp phần nhiều nên mới như vậy. Chứ nếu là bản thân Quý Nhiên thôi thì có mà đạt được hiệu quả như thế, thành ra cậu vẫn muốn có công việc chuyên ngành của mình hơn.

Ngoài ra Quý Nhiên còn nhận ra rằng sau lần video được đăng tải thì cậu cảm thấy như đang bị theo dõi.

Cậu cho rằng khả năng người câu lạc bộ muốn trả thù mình nên có kể chuyện này cho Lãnh Lệnh Từ, đối phương nói sẽ điều tra, bảo cậu chú ý an toàn và giữa lại bằng chứng.

Khi gặp mặt Lãnh Lệnh Từ bảo Quý Nhiên rằng vụ việc ở câu lạc bộ đã được xử lý xong. Nói rồi cậu ta đưa cho Quý Nhiên một giấy khen kèm theo một phong bì đựng 1.000 tệ tiền thưởng, bảo đây là phần thưởng cho bọn họ, nhờ Quý Nhiên chuyển phần còn lại cho Hàn Thâm.

Quý Nhiên gật đồng đồng ý nhưng vẫn cứ lấn cấn trong lòng.

Không biết có phải do ảo giác hay không nhưng dạo gần đây cậu cảm thấy Hàn Thâm đang cố gắng tránh mặt cậu. Cụ thể là hầu như không tìm cậu để nói chuyện trực tiếp nữa, giao việc cũng rất đơn giản, thậm chí còn ít bắt lỗi hơn hồi trước.

Mặc dù có hơi nghi ngờ nhưng Quý Nhiên vẫn rất vui với tình hình như vậy, cậu còn mong sếp đừng bao giờ tìm mình nữa thì hơn.

Ngày hôm sau Quý Nhiên đem giấy khen và tiền thưởng đến công ty. Bên ngoài văn phòng Hàn Thâm là bàn làm việc của Asher và Luke, bình thường cả hai đều bận rộn làm theo chỉ đạo của anh như mấy con ong nhỏ

Vậy mà bây giờ lại chẳng thấy ai. Quý Nhiên nghĩ chuyện nhỏ này không đáng để làm phiền họ thế là cậu dứt khoát tự đi tìm Hàn Thâm.

Cánh cửa văn phòng khép hờ, Quý Nhiên gõ ba lần nhưng không thấy ai trả lời bèn thò đầu vào xem thử, không có ai cả.

Cậu quay người định đi thì đột nhiên đâm sầm vào một lồng ngực ấm áp.

"Tìm tôi có việc gì à?" Không biết Hàn Thâm xuất hiện từ khi nào, cúi xuống nhìn Quý Nhiên, giọng nói vẫn chẳng có gì thân thiện.

Giờ thì Quý Nhiên không còn sợ Hàn Thâm như trước nữa, cậu đưa ra giấy khen và phong bì rồi nói: "Cuộc điều tra ở câu lạc bộ đã kết thúc nên cảnh sát Lãnh có gửi giấy khen và tiền thưởng cho chúng ta, đây là phần của anh ạ."

Hàn Thâm đưa tay nhận lấy, Quý Nhiên lập tức quay lưng rời đi.

Quay trở lại bàn làm việc, Quý Nhiên nhắn cho Lãnh Lệnh Từ là mình đã đưa đồ cho Hàn Thâm rồi. Một lát sau Lãnh Lệnh Từ nhắn lại là cảnh sát đã tìm ra người theo dõi qua camera an ninh gần đó.

Quý Nhiên lập tức sững người khi vừa nhìn vào bức ảnh, chẳng phải đây là bạn cùng phòng của cậu sao?

Bạn cùng phòng theo dõi cậu làm gì? Lẽ nào phát hiện ra tài khoản mạng của cậu rồi sao?

Có khi nào muốn uy hiếp cậu? Đòi tiền cậu?

Nhưng bạn cùng phòng chỉ theo dõi cậu trên phố, dù có vào khu chung cư thì có khả năng là về nhà chứ không có hành vi nào quá khích. Trong trường hợp này, rất khó để xác định được chuyện theo dõi này có phạm pháp hay không.

Lãnh Lệnh Từ đề nghị đưa Quý Nhiên về nhà, dù có thể không giúp ích được gì nhiều nhưng với tư cách là cảnh sát hình sự thì vẫn tạo nên sự uy hiếp.

Quý Nhiên không muốn làm phiền đến người ta nên từ chối Lãnh Lệnh Từ.

Suy cho cùng thì cậu và cậu ta cũng chỉ là người qua đường thoáng qua. Nếu không phải gặp nhau trong câu lạc bộ lần trước thì tình huống này, Quý Nhiên có gọi cảnh sát cũng chẳng có ai để ý cả.

Hơn nữa bạn cùng phòng của cậu lại là cú đêm, sức khỏe yếu ớt vóc người cũng không cao, trông cũng rất dễ bị đánh. Nếu thật sự có xung đột thì Quý Nhiên nghĩ mình sẽ không thua đâu.

Cuối cùng cậu hạ quyết tâm sẽ xử lý vấn đề này với bạn cùng phòng, nên cậu kết thúc công việc sớm rồi tranh thủ về nhà trước khi bạn cùng phòng đi làm ca đêm.

Nhưng không ngờ, chưa tìm được người thì cậu đã phát hiện một gói hàng trước cửa, người nhận ghi tên mạng của cậu: @Ai Đi Làm Mà Không Điên.

Tim Quý Nhiên chùng xuống, bởi vì cậu chưa bao giờ dùng ID này để mua sắm cả. Quý Nhiên đoán chắc chắn bên trong không phải thứ gì tốt lành, nên trước khi mở cậu đã đem đồ vào phòng và chuẩn bị tâm lý thật kỹ.

Mở ra, bên trong là một bức thư viết bằng máu. Nhưng khi Quý Nhiên nhìn kỹ thì thật ra nó không phải mà là dạng thuốc màu đỏ, viết hai dòng chữ cực lớn cực phô trương:

"Đồ chết tiệt, tránh xa Cá Voi Sát Thủ ra!"

"Tao biết hết những thứ mày đang làm, nếu mày còn dám tiếp cận Cá Voi Sát Thủ thì tao sẽ phơi bày hết thông tin của mày ra."

Quý Nhiên hơi bực bội, tại sao lại liên quan đến Cá voi sát thủ nữa rồi?

Tình huống này cậu không còn cách nào mà phải chụp hình gửi sang cho Lãnh Lệnh Từ. Bạn cùng phòng là một kẻ hèn nhát, lúc bị Lãnh Lệnh Từ tóm chặt tay đè vào tường thì cậu ta đã khai hết mọi thứ ra.

Quả nhiên cậu ta có theo dõi Quý Nhiên, còn bán thông tin cá nhân của cậu.

Lãnh Lệnh Từ: "Đã bán những thông tin nào rồi?"

Bạn cùng phòng run rẩy đáp: "Chỉ có tên, số điện thoại, email, địa chỉ..."

"Bán cho ai?"

"Không biết, tôi thấy thông tin trên diễn đàn, giao dịch qua email."

Kiểu này thì khá là khó tra ra nguồn gốc, Lãnh Lệnh Từ tìm kiếm địa chỉ web rồi nói sẽ gửi cho kỹ thuật viên điều tra.

Trong lòng Quý Nhiên đã có một người nhưng còn chưa chắc chắn, cậu hỏi bạn cùng phòng: "Gói hàng ở cửa đó là do cậu đặt hả?"

"Không phải," bạn cùng phòng lắc đầu: "Tôi chỉ đưa cho người khác trên mạng thôi, chuyện khác không liên quan đến tôi."

Nói đến đây, cậu ta trông có vẻ chán nản: "Tôi cũng chỉ vì thiếu tiền nên lỡ bị cám dỗ, nếu biết cậu có bạn là cảnh sát thì chắc chắn tôi không làm vậy rồi."

Quý Nhiên không tin lời lẽ dối trá của cậu ta, lạnh lùng hỏi: "Còn gì khác không?"

Bạn cùng phòng lắc đầu: "Không, không còn gì nữa!"

Quý Nhiên thở phào nhẹ nhõm, vì thông tin bị rò rỉ ra ít hơn những gì cậu nghĩ.

Bởi vì lúc trước cậu có đi chơi với Giang Ninh và có hỗ trợ làm nhân viên công tác ở triển lãm Anime, bên ngoài đều dùng tên giả, khi nói chuyện với bạn cùng phòng cậu cũng sẽ dùng cái tên chữa cháy này.

"Không còn thật không?" Lãnh Lệnh Từ nheo mắt: "Nếu chúng tôi điều tra ra mà có gì thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy."

"Còn một số ảnh," Bạn cùng phòng khai thêm: Nằm trong máy tính của tôi."

Quý Nhiên nhìn qua, có vẻ đều là những bức chụp từ phía sau. Hẳn là lo lắng cậu sẽ nhìn thấy nên người chụp không dám vòng ra trước mặt để chụp.

Nhưng điều khiến Quý Nhiên thấy kỳ lạ đó là, tại sao có nhiều ảnh cậu bước xuống xe như vậy?

Quý Nhiên đi cùng Lãnh Lệnh Từ về cục cảnh sát viết biên bản, một tiếng sau cận đã nhận được câu trả lời.

Có một tài khoản ẩn danh đã tung tin cậu đi làm "trai bao" ----

"Đừng tưởng làm video với Cá voi sát thủ mà tưởng mà sang, trai bao thì cũng là trai bao mà thôi."

Hẳn là đã mua dịch vụ phát trực tuyến nên lượng view cao cực kỳ.

[ĐCM vãi thế! Thảo nào thằng blogger nhìn dâm dâm, hóa ra là vịt dịch vụ à?]

[Nghe nói còn là nhóm trả phí, tiêu chuẩn siêu cao nhé.]

[Thế mà còn dám ship CP với cá voi sát thủ? Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga hả má?]

[Bạn tao hẹn hò với thằng này rồi nè, dâm chết mẹ luôn, cho ít tiền là chơi đã đời, còn chủ động hỗ trợ ** nữa.]

[Bạn tôi là bạn cùng phòng của cậu ta này, nói đêm nào phòng cậu ta cũng có đàn ông ra vào, có người lái xe đến đón đi chơi, chơi kinh lắm đấy.]

Hình ảnh đính kèm là những bức chụp Quý Nhiên gọi xe công nghệ sau giờ làm hoặc đôi khi được Hàn Thâm đưa đón. Biển số xe và khuôn mặt tài xế đều đã được làm mờ, tạo nên một bầu không khí mập mờ khó mà phân biệt rõ.

[Ủa này không phải gần nhà tôi à?! Gọi cảnh sát tới dẹp tệ nạn đi!!!!]

[Khu chung cư này tôi rất quen luôn, đa số đều là dân đi làm ở đây, hỗn loạn thôi rồi.]

[Chứ không phải blogger muốn bán à? Mấy anh em, xông lên thôi nào!!]

Không biết có bao nhiêu tài khoản ẩn danh tham gia, cả khu bình luận tràn ngập những lời lẽ thô tục.

Có lẽ đã chuẩn bị từ trước nên Quý Nhiên cũng không giận lắm mà vẫn bình tĩnh thu thập chứng cứ, chẳng qua là cậu cảm thấy hơi ghê tởm.

Không chỉ một tài khoản đăng video này, Quý Nhiên đều lưu lại và gửi cho Lãnh Lệnh Từ.

"Link cậu đưa không sao chứ?" Lãnh Lệnh Từ đột nhiên nói: "Bên tôi không mở được."

Không mở được? Sao có thể?

Quý Nhiên bấm lại thì phát hiện những video trước đó đã biến mất. Cậu tìm kiếm trên mạng, tất cả những tin tức trước đây đều không còn, chỉ vừa xuất hiện một tin lại lập tức bị xóa bỏ.

Chẳng lẽ đối phương phát hiện cậu báo cảnh sát nên muốn tự hủy bằng chứng ư?

Quý Nhiên đang ngơ ra thì nhận được tin nhắn từ Cá voi sát thủ: "Tôi đã dẹp hết thông tin. Người tung tin đồn cũng sẽ bị tôi kiện. Về việc địa chỉ của cậu bị lộ thì tôi còn một căn hộ bỏ trống, cậu có thể chuyển vào ở tạm."

Quý Nhiên vốn đã không vui, nghe xong lại càng cảm thấy khó chịu hơn.

Họ có quan hệ gì đâu chứ? Cá voi sát thủ có quyền gì kêu cậu chuyển vào nhà anh?

Nếu chuyện cứ tùy tiện chuyển vào thì chẳng phải khẳng định với người ta là cậu đi bán thân hay sao.

[Ai Đi Làm Mà Không Điên]: Không chuyển. Nếu anh có thời gian như vậy chi bằng quản lý đám fan cuồng của mình cho tốt đi.

[Cá voi sát thủ]: Xin lỗi, tôi sẽ kiểm soát hành vi của họ. Nhưng khu vực nhà cậu không còn an toàn nữa, tốt nhất là nên chuyển khỏi khu chung cư này đi.

[Ai Đi Làm Mà Không Điên]: Không cần anh phải lo.

Quý Nhiên từ chối Cá voi sát thủ một cách dứt khoát, cậu không muốn có bất cứ quan hệ nào với anh nữa.

Tối hôm đó Lãnh Lệnh Từ đưa cậu về nhà rồi dặn dò, tốt nhất là nên tìm cơ hội chuyển đi.

Dù không cần phải nói thì Quý Nhiên cũng có dự định chuyển nhà, nhưng dạo gần đây cậu bề bộn công việc nên chưa có được một ngày nghỉ.

Cậu đã tìm nhà trên mạng từ lâu, định cuối tuần đi xem phòng rồi chuyển đi.

Không ngờ hôm sau khi cậu về nhà, phát hiện căn phòng của mình đã bị đập nát, mảnh vụn văng khắp nơi, đồ nạt cá nhân nằm khắp trên đất.

Quý Nhiên ngơ ngẩn cả người.

Cậu không ngờ phòng mình lại có thể trở nên như vậy.

Lẽ nào bạn cùng phòng trả thù cậu sao? Hay là người thù địch tìm tới rồi?

Không đúng, không chỉ có cậu mà căn phòng sát vách cũng không còn lành lặng nữa.

Quý Nhiên đứng bất động tại chỗ, không lâu sau bạn cùng phòng khác cũng về, cũng sốc hệt như cậu.

Người kia nói với Quý Nhiên là mấy ngày trước cậu ta có phát hiện trông báo gỡ bỏ công trình ở trước cửa, môi giới thì nói không sao đâu cứ yên tâm mà giờ, không ngờ vẫn bị phá.

Hai người liên lạc với môi giới, không biết có phải chột dạ hay quá muộn rồi không mà mãi bên phía môi giới không chịu nghe máy.

Bạn cùng phòng hùng hùng hổ hổ chửi bới rồi tìm bạn bè để ở nhờ, Quý Nhiên thì không có bạn không có chỗ nào để đi nên đành ra khách sạn trước, mai rồi đi xem phòng sau.

May là gần đây cậu kiếm được kha khá tiền, kinh tế cũng thoải mái hơn được một chút.

Quý Nhiên nồi cạnh mép giường bẩn thỉu, gửi tin nhắn cho Hàn Thâm để xin nghỉ, lúc chụp hình cả người cậu run lẩy bẩy, tay rõ chữ mà nước mắt rơi không ngừng đều bị cậu đưa tay lau đi.

Nhìn căn phòng đổ nát, Quý Nhiên cảm thấy không chỉ là bức tường ngăn cách bị đập vỡ mà còn có cả sự tự tin, phẩm giá, và nhiều thứ khác nữa cũng đã vỡ tan.

Ẩn nấp dưới nơi thấp nhất trong tháp nhu cầu Maslow, Quý Nhiên tự cho rằng mình ở thành phố lớn phải thực hiện được giá trị bản thân, bây giờ đến cả nhu cầu ngủ nghỉ cũng không được đảm bảo nữa rồi.

"Ring----"

Hàn Thâm gọi điện đến.

"Cậu có ổn không?" Giọng nói ổn định của người đàn ông nhưng rõ ràng là có cả lo lắng.

Mắt Quý Nhiên bỗng dưng đỏ hoe.

"Em, em ổn." Cậu nắm chặt chiếc điện thoại mà mũi cay xè, cố gắng trả lời câu hỏi của Hàn Thâm: "chỉ là mai em có chuyện nên không đi làm được, em phải đi tìm chỗ để ở..."

"Đừng lo, giờ cậu dọn dẹp đồ đạc trước," Hàn Thâm từ tốn nói, giọng nhẹ nhàng đến khó tin: "Nửa tiếng sau tôi sẽ đến, đưa cậu tới chỗ ở mới trước còn những chuyện khác chúng ta nói sau, được không?"

Lúc đầu Quý Nhiên định nói không cần, cậu có thể tự quyết được.

Cậu đã chốt là sẽ ra khách sạn ở.

Nhưng thật sự cậu thấy quá khó chịu. Cậu có thể tự giải quyết vấn đề trong cuộc sống nhưng cảm giác bất lực trong lòng thì không biết phải làm sao mới xóa được nó đi.

Quý Nhiên trở nên yếu ớt, khát khao có một sự gắn bó. Cậu muốn trao đi một phần bản thân mình, như lòng tự trọng, nỗi khổ đau hoặc là áp lực này. Cậu mong có ai đó bên cạnh ủng hộ cậu, những lúc cậu khóc thút thít sẽ dùng sức ôm lấy cậu, nói cho cậu biết tất cả rồi sẽ ổn thôi.

"Dạ, phiền anh ạ."

Quý Nhiên nhắm mắt lại, nước mắt cũng theo đó tuôn rơi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi