CẤP TRÊN LẠNH LÙNG LÀ DADDY - CHƯỚC ĐƯỜNG

Trong lúc chờ Hàn Thâm tới thì Quý Nhiên ngồi xổm dưới đất sắp xếp hành lý của mình.

Cả căn phòng phủ đầy tro bụi, đồ đạc cá nhân bị đụng chạm khắp nơi, may sao cậu cầm theo vật tư quý giá, quần áo được cất giữ cẩn thận trong tủ nên không bị tổn thất về tài chính.

Trong bốn tháng thực tập, ngoại trừ quay video mặc đồ nữ, Quý Nhiên gần như không mua bất cứ đồ dùng cá nhân nào.

Cậu chỉ có ba bộ quần áo, đủ nhét vừa một chiếc vali.

Những chiếc váy còn lại cũng không chiếm nhiều diện tích nên Quý Nhiên xếp váy và chăn vào một chiếc túi dệt. Cuối cùng chỉ còn một bộ đồ chưa hoàn thiện, là bộ đồ tây mà Hàn Thâm mua cho cậu ở đồn cảnh sát.

Bộ vest cao cấp được cậu nhét vào tủ treo quần áo trong căn trọ giá rẻ, dù cậu đã bọc bằng túi chống bụi nhưng vẫn bám một chút tro.

Quý Nhiên lấy tay phủi sạch đống tro bụi, sau đó cẩn thận cầm lên.

Hai mươi phút thôi Quý Nhiên đã dọn xong mọi thứ, Hàn Thâm đã đến cổng chung cư, gọi điện hỏi Quý Nhiên thông tin cụ thể của tòa nhà là gì.

Đường vào chung cư chật hẹp, đậu xe khó khăn, Quý Nhiên không muốn tạo thêm rắc rối cho Hàn Thâm, bèn nói: "Để em ra ngoài cổng."

Hàn Thâm: "Không sao đâu, anh đánh xe tới cho."

Quý Nhiên nhìn hai chiếc va li lớn và bộ vest dễ hỏng cần xách tay, thế là không từ chối nữa.

Trong lúc chờ Hàn Thâm tới Quý Nhiên không khỏi lo lắng, cậu soi gương kiểm tra lại mặt mũi, tóc tai và quần áo có gọn gàng chưa. Nhưng khi nhìn lại phòng ngủ không khác gì công trường, cậu lập tức nản lòng.

Hàn Thâm không có biểu hiện khác thường nào, mặc vest cao cấp, mang giày da đặt may riêng bước vào phòng trọ. Anh nhìn quanh một vòng rồi hỏi Quý Nhiên: "Cậu thu dọn xong hết chưa?"

Quý Nhiên bảo rồi, xách va li ra cửa, không muốn Hàn Thâm giẫm phải xi măng trên sàn.

"Mang theo cái túi kia không?" Hàn Thâm nhìn túi dệt trong phòng.

Quý Nhiên nói có, sợ Hàn Thâm mất kiên nhẫn chờ đợi, cậu giải thích: "Em đi lấy ngay."

Hàn Thâm giẫm lên bụi đất đi vào, cầm túi lên, rất tự nhiên hỏi cậu: "Còn gì nữa không?"

Quý Nhiên sửng sốt một lát, lắc đầu nói: "Không còn ạ."

"Vậy đi thôi." Hàn Thâm xách túi dệt ra cửa, sau đó giúp Quý Nhiên đẩy vali.

Lúc đầu Quý Nhiên muốn nói mình tự làm được, nhưng động tác của Hàn Thâm quá nhanh, đã vậy xách đồ nặng dễ như trở bàn tay, Quý Nhiên khẽ mím môi, cuối cùng chỉ xách theo bộ âu phục theo vào thang máy.

Hàn Thâm lái chiếc Mercedes-Benz G, là kiểu xe việt dã khung cứng, không gian rộng rãi, gầm cao, Quý Nhiên ngồi ở ghế phụ, cúi đầu thắt dây an toàn.

Trong đêm, chiếc ô tô hòa vào con đường chính. Nhìn cảnh phố xa lạ lướt qua ngoài cửa sổ, Quý Nhiên dùng hai tay nắm chặt dây an toàn, cảm thấy hơi bất an.

Cậu khẽ liếc nhìn Hàn Thâm một chút, Quý Nhiên cho rằng động tác của mình rất bí mật nhưng Hàn Thâm vẫn phát hiện, chủ động giải thích: "Sắp đến nơi rồi, gần công ty tôi có một căn nhà trống, tối nay cậu cứ ở đó trước."

Lúc này Quý Nhiên mới yên lòng, ngoan ngoãn "Dạ".

Không lâu sau, xe chạy vào khu dân cư cao cấp. Dự án xanh hóa của khu dân cư rất tốt, mặt tiền tường kính vô cùng xinh đẹp, bên trong có phòng gym, hồ bơi, sân tennis, ban quản lý sẽ chủ động đón tiếp gia chủ.

Quý Nhiên nắm lấy quai đeo cặp, cố gắng kiềm chế ý muốn nhìn xung quanh rồi đi theo Hàn Thâm vào thang máy.

Vừa mở cửa, trong nhà đèn tự động bật sáng, trang trí trong phòng cao cấp và đơn giản, Quý Nhiên đứng ở cửa, nhất thời hơi luống cuống tay chân.

Hàn Thâm lấy dép đặt trước mặt cậu, Quý Nhiên giẫm lên thảm rồi mang dép vào, sau đó cẩn thận cất đôi giày bụi bặm của mình.

Ngôi nhà này rộng hơn 100 mét vuông nhưng chỉ có một phòng ngủ, là một nơi ở dành cho người độc thân vô cùng hoàn mỹ. Trong nhà cực kỳ sạch sẽ, phần lớn tông màu chủ đạo là diện tích, điểm xuyết một vài đồ nội thất và món đồ trang trí màu đỏ, vàng xanh, đem lại một cảm giác thuần khiết như trẻ thơ. Không thể tưởng tượng được ngôi nhà này sẽ đẹp như thế nào khi mặt trời chiếu vào ban ngày.

Hàn Thâm giới thiệu công dụng của từng khu vực cho Quý Nhiên, sau đó nói: "Từ khi trang trí xong đến nay thì căn phòng này không có ai ở, cũng không có đồ đạc gì nhiều. Cậu cứ ở tạm đi, thiếu cái gì mai tôi nhờ người mang sang."

"Không sao đâu ạ." Quý Nhiên lắc đầu: "Em mang đồ theo rồi."

Nhưng cậu vẫn hơi do dự: "Nhà mới như vậy để em ở có ổn không?"

"Được mà." Hàn Thâm trả lời: "Căn nhà này vốn định cho em trai tôi ở, nhưng nó đi nước ngoài rồi, chắc lâu lắm mới về, để không cũng vậy thôi."

Lại là cậu em trai kia, trước đây có thể khiến Hàn Thâm chu đáo mua cho mình bộ vest, giờ trưởng thành có nhà đẹp như vậy nuôi sống gia đình.

Với khoảng cách lớn thế này nếu là trước đây hẳn là Quý Nhiên sẽ cảm thấy ghen tị, nhưng hiện tại chỉ có thoải mái.

Mỗi người mỗi khác, thay vì cảm thấy bất công với số phận của mình thì tốt hơn nên thay đổi hiện tại một cách thực tế.

Hơn nữa, cảnh đêm ở đây rất đẹp.

Cậu chỉ nhìn thoáng qua thôi nhưng đã vô cùng hài lòng.

Nghĩ rằng chỉ ở tạm đêm nay, Quý Nhiên không dỡ hành lý mà chỉ lấy bộ quần áo định mặc tối nay rồi đi tắm.

Thời gian cũng đã muộn rồi mà Hàn Thâm vẫn ngồi trong phòng khách. Quý Nhiên không dùng nhà tắm được, đành ngồi trên sofa bấm điện thoại.

Phía môi giới cuối cùng đã trả lời tin nhắn của cậu.

Kết quả không khả quan lắm, xem ra đây không phải lần đầu đối phương gặp phải tình huống này, dứt khoát trả lời: Trong hợp đồng thuê nhà có quy định, đối với những trường hợp bất khả kháng, phía công ty không phải bồi thường bất cứ tổn thất nào. Giải pháp duy nhất được đề xuất là cung cấp một nơi để Quý Nhiên ở.

Quý Nhiên không muốn lắm, sau sự việc này cậu không còn tin nhà môi giới này nữa.

Cũng do lần đầu thuê nhà không nhiều kinh nghiệm nên cậu đã tìm trên mạng một công ty nhỏ, ai ngờ lại xảy ra chuyện như thế.

Quý Nhiên yêu cầu hoàn lại số tiền thuê nhà và tiền đặt cọc còn lại, người môi giới nói phải đợi chỉ thị của sếp. Rõ ràng vấn đề nằm ở bọn họ, trong khi đó Quý Nhiên chỉ muốn lấy lại tiền thôi mà sao khó khăn thế. Quý Nhiên ném điện thoại sang một bên, tâm trạng sa sút.

"Cậu không sao chứ?" Hàn Thâm có vẻ lo lắng.

"Không sao ạ." Quý Nhiên cố gắng nở một nụ cười thật tự nhiên: "Nếu căn nhà kia không bị phá bỏ thì sao em sống ở một nơi đẹp đẽ như vậy được."

Hàn Thâm vẫn lo lắng nhìn cậu.

Nụ cười trên mặt Quý Nhiên sắp không duy trì được mất.

Cậu đứng dậy khỏi sofa, nhưng Hàn Thâm nhanh chóng nắm lấy tay cậu. Anh gần như không dùng chút sức lực nào nhưng cơ thể Quý Nhiên lại trở nên cực kỳ nhạy cảm, trong đầu sấm nổ đùng đùng.

Quý Nhiên van nài nhìn về phía Hàn Thâm, lông mi run rẩy bất lực: "Anh có thể buông em ra không..."

Ánh mắt Hàn Thâm sâu thẳm, sự lo lắng được thay thế bằng một cảm xúc nào đó mà Quý Nhiên không quen thuộc. Anh siết chặt tay Quý Nhiên, cơ bắp dưới bộ vest trở nên căng cứng.

Quý Nhiên bị đau, không khỏi hít một hơi thật khẽ.

Lúc này Hàn Thâm mới buông Quý Nhiên ra, giọng điệu bình tĩnh nói: "Tôi xin lỗi. Cậu đi tắm đi."

Quý Nhiên cảm giác đây không phải điều Hàn Thâm muốn nói, nhưng cậu cũng chẳng dám hỏi, rốt cuộc cậu chỉ đành gật đầu rồi cầm theo bộ đồ ngủ đi vào nhà tắm.

Khi phía sau cánh cửa xuất hiện ánh sáng, Quý Nhiên khóc nấc lên trong phòng tắm.

Những giọt nước nhỏ nhẹ đập vào lưng cậu, Quý Nhiên ngồi xổm xuống bằng chân trần, dùng hai tay ôm lấy cơ thể.

Cậu thực sự rất muốn được ai đó ôm vào lòng.

Mạnh mẽ, đầy khí thế, thậm chí có chút đau đớn. Cậu muốn ai đó sẽ tổn thương mình, giam cầm mình, ra lệnh cho cậu, khiến cậu chết ngạt không còn thời gian quan tâm đến chuyện khác.

Nửa tiếng sau, Quý Nhiên tắm xong rồi đi ra.

Trong nhà lắp đặt hệ thống sưởi dưới sàn, cậu chỉ mặc một chiếc áo phông và quần thể thao, đôi mắt hơi đỏ, gương mặt, ngón tay đều bị nước nóng hun đỏ bừng nên khó mà đoán được cậu đã khóc.

Hàn Thâm vẫn đứng ngoài cửa, Quý Nhiên không hiểu tại sao anh vẫn chưa về, nhưng đây là nhà người ta, cậu không dám mở miệng đuổi người cũng chẳng thể bỏ rơi anh, thế là lại cầm điện thoại ra sofa ngồi.

Cậu không muốn nói chuyện với Hàn Thâm nên lấy cớ sắp xếp hành lý để tránh giao tiếp.

Nhưng đồ đạc của cậu vốn ít ỏi, cũng không có ý định dỡ va li, lục qua lục lại cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Hàn Thâm cho rằng cậu ngại ngùng, chủ động nói: "Tôi không ở đây, em trai một thời gian sẽ không về, tủ quần áo trong nhà cậu cứ dùng tự nhiên."

Quý Nhiên do dự một chút, sau đó mỉm cười lắc đầu nói: "Cảm ơn ý tốt của anh nhưng mai em đi rồi, không cần đâu."

Hàn Thâm: "Tôi muốn nói với cậu một điều."

Tim Quý Nhiên chợt đập mạnh.

Hàn Thâm nói: "Tôi có thể cho cậu thuê căn nhà này với giá thấp."

Hai tay Quý Nhiên bỗng bận rộn hơn hẳn, cậu cũng không biết mình đang thu dọn cái gì, chỉ có trái tim trong lồng ngực đập càng lúc càng nhanh.

Quý Nhiên không muốn phản ứng của mình trông xa cách quá, cố gắng nói chuyện thật bình thường: "Em trai anh không để ý ạ?"

"Tôi hỏi ý kiến em ấy rồi, em ấy đồng ý." Hàn Thâm cho Quý Nhiên xem lịch sử trò chuyện rồi nói tiếp: "Tiền thuê nhà sẽ chuyển khoản cho em ấy, xem đây là một khoản thu nhập."

Quý Nhiên hơi hơi cảm động, vốn dĩ cậu định sống một mình mà cậu cũng thích phong cách trang trí của căn nhà này nữa, hơn nữa ở đây cách công ty gần vô cùng.

Vấn đề duy nhất là ví tiền của cậu, với vị trí và cách trang trí như vậy, giá cả chắc chắn không hề rẻ. May sao gần đây thu nhập của cậu khá ổn, Hàn Thâm cũng tăng lương cho cậu.

Quý Nhiên hỏi thử: "Tiền thuê nhà một tháng là bao nhiêu?"

Một lát sau, Hàn Thâm mới nói: "5000."

Quý Nhiên càng thêm bối rối.

Đây là số tiền mà cậu có thể chi trả, không chỉ vậy còn cải thiện môi trường sống của cậu rất nhiều. Hơn nữa, căn nhà được trang trí rất đơn giản, cả bức tường là một khoảng trắng rộng mênh mông, nếu cậu mà trang trí thêm một chút có khi ngay cả Hàn Thâm cũng không nhận ra đây là đâu.

Nếu đây là nhà cho thuê, gia đình cậu lên thăm sẽ không phải ở khách sạn, có thể tiết kiệm mấy ngàn tiền ăn ở.

Quý Nhiên lung lay dữ dội, nhưng cậu luôn cảm thấy mình đã lợi dụng Hàn Thâm và cậu em trai chưa gặp mặt bao giờ kia.

Có vẻ Hàn Thâm biết cậu đang do dự, bổ sung thêm: "Nếu cậu không định thuê lâu dài thì cứ xem đây là chỗ ở tạm thời thôi, đợi khi nào tìm được nhà mới lại dọn ra ngoài."

Quý Nhiên sau đó đã đồng ý rồi chuyển một tháng tiền thuê nhà và tiền đặt cọc cho cậu em trai kia.

Đợi Quý Nhiên dọn dẹp xong thì đã là đêm khuya, trải qua một ngày vui buồn lẫn lộn, cơ thể cậu mệt mỏi rã rời nhưng đầu óc lại không buồn ngủ lắm.

Mới bước vào một hoàn cảnh lạ lẫm, cậu vẫn còn hơi bối rối và cảnh giác.

"Julian." Hàn Thâm hỏi cậu: "Đêm nay có cần tôi ở lại không?

Quý Nhiên khẽ nghiêng đầu, không hiểu lắm.

"Đừng hiểu lầm, ý tôi là cậu cần tôi ở lại không?" Hàn Thâm nói: "Dù sao hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy."

Quý Nhiên há to miệng, rất nhiều lần muốn từ chối nhưng lời nói vừa ra đến môi lại chuyển thành: "Được không?"

"Được." Hàn Thâm dịu dàng đáp: "Chỉ cần cậu muốn."

Quý Nhiên ngơ ngác nhìn anh mấy giây, đột nhiên quay người lao vào phòng ngủ, một lát sau lại ôm gối chạy ra ngoài.

Hàn Thâm ngẩn người: "Cậu đang làm gì vậy?"

"Em ngủ trên sofa." Quý Nhiên vui vẻ dựa vào gối, vùi mình vào trong chăn.

Sofa rộng lớn hoàn toàn chứa được Quý Nhiên. Có điều Hàn Thâm vẫn ngồi ở phía bên kia nên Quý Nhiên phải cong đầu gối, cố gắng hết mức để không chạm vào Hàn Thâm.

Hàn Thâm chọt chân cậu qua lớp chăn.

Quý Nhiên không thể tin ngẩng đầu lên, nghe thấy Hàn Thâm nói: "Cậu lên giường ngủ đi."

Quý Nhiên không nhúc nhích: "Ở đây chỉ có một cái giường, không thể để chủ nhà ngủ sofa được."

Hàn Thâm: "Bây giờ cậu mới chính là chủ nhà."

Còn lâu Quý Nhiên mới nghe theo anh. Hàn Thâm cao như vậy, to như thế ngủ sofa lỡ nửa đêm rớt xuống đất thì sao.

Cậu nói tiếp: "Em không thích ngủ giường to, nhỏ một chút mới thấy yên tâm."

Từ nhỏ cậu đã quen ngủ giường nhỏ, giường tầng trong ký túc xá, giường đơn trong nhà trọ, tự nhiên giờ nằm trên chiếc giường rộng 1.8m cảm thấy xung quanh quá trống trải, làm sao cũng không thể lấp đầy.

"Cậu thật sự không lên giường ngủ?" Hàn Thâm hỏi.

Quý Nhiên bướng bỉnh lắc đầu.

Hàn Thâm bèn lấy một cái chăn bông khác để lên sofa, dặn Quý Nhiên buổi tối đừng để bị cảm lạnh.

Quý Nhiên tung chăn ra, vui sướng rúc vào trong.

Cậu mỉm cười chìm vào giấc ngủ, nhưng có điều kỳ lạ là sau khi ngủ cậu lại mơ thấy mẹ mình.

Quý Nhiên mơ thấy lúc nhỏ mình bị sốt cao, mẹ cõng cậu qua mười dặm đường núi vào trong trấn khám bệnh.

Cơn sốt đó cực kỳ nghiêm trọng, lúc đến bệnh viện bác sĩ bảo phải truyền nước. Lần đầu tiên truyền penicillin, kim tiêm đâm vào làn da khiến cổ tay cậu sưng phình, đau sắp ngất.

Nhưng bên cạnh có mẹ nên Quý Nhiên đã nhịn xuống.

Chất lỏng lạnh lẽo chảy vào huyết quản, Quý Nhiên mơ màng ngủ.

Lúc tỉnh lại cậu đã hạ sốt, trông thấy mẹ ngồi bên giường.

Dù đã nhiều năm trôi qua, hầu hết ký ức tuổi thơ đều mờ nhạt nhưng cảnh tượng này vẫn còn in rõ trong tâm trí Quý Nhiên.

Lúc đó đang là mùa hè, gió lay lá cây xào xạc, tường bệnh viện cũ kỹ hiện lên nhiều vết ố vàng do thời gian đọng lại.

Cửa sổ không đóng nên gió theo đò lùa vào phòng.

Mẹ cậu ngồi bên giường, nắm lấy bàn tay không bị gắn kim tiêm của cậu. Thấy cậu tỉnh, bà mừng rỡ nói: "Con tỉnh rồi? Vừa rồi con làm mẹ sợ chết khiếp."

Quý Nhiên gật đầu thật mạnh, từng cảm thấy mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời.

Nhưng sau đó mẹ ra ngoài đi làm, mẹ và cha sinh thêm một đứa em trai... Lúc sống ở thành phố mới, thỉnh thoảng họ lại nghĩ đến đứa con trai lớn ở quê nhà nhưng còn lại chỉ là sự lạnh lùng và nghiêm khắc.

Bị sốt tuy khó chịu nhưng đó lại là niềm vui đáng quý đối với Quý Nhiên. Cậu từng vắt óc tìm kiếm lại tất cả ký ức trong hai mươi năm qua, kết quả không tìm thấy hình ảnh tương tự thứ hai.

Thất vọng chồng chất thất vọng, Quý Nhiên nhận ra đây là khởi đầu của bất hạnh gia đình, cậu đã từng muốn từ bỏ.

Nhưng có những khoảnh khắc ấm lòng như vậy khiến Quý Nhiên cảm thấy bố mẹ vẫn yêu thương mình.

Hoặc chí ít họ đã từng yêu thương cậu.

Nhưng loại tình yêu này giống như đào vàng trong cát, cậu và dân đào vàng đều tin rằng có thứ gì đó bên dưới nên liều mạng đào, song dù có cố gắng đến đâu cũng không tìm thấy...

Nửa đêm, Hàn Thâm đột nhiên nghe thấy tiếng động từ phòng khách.

Quý Nhiên gặp ác mộng, phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn, tóc ướt đẫm mồ hôi.

Hàn Thâm định đánh thức cậu dậy, anh vừa chạm vào vai Quý Nhiên thì bàn tay đã bị Quý Nhiên nắm chặt, cậu bắt đầu gọi anh là mẹ.

Cơ thể Hàn Thâm cứng đờ, nhưng anh cũng không tránh khỏi Quý Nhiên.

Tuy nhiên, tình trạng này không kéo dài quá lâu. Có lẽ cậu nhận ra rằng việc cầu cứu mẹ mình chẳng có tác dụng gì, sau đó Quý Nhiên không gọi mẹ nữa. Cậu buông tay Hàn Thâm ra, cắn chặt môi, cuộn tròn bất lực.

Hàn Thâm không muốn Quý Nhiên tổn thương bản thân, anh lập tức nhét ngón tay vào miệng cậu.

Song cậu không có cắn anh, mà chỉ cẩn thận dụi đầu vào lòng bàn tay Hàn Thâm như một con mèo.

*

Lần nữa tỉnh dậy, Quý Nhiên phát hiện mình đang nằm trên giường lớn trong phòng ngủ. Rèm cửa kéo kín, chỉ có một tia sáng lọt qua khe hở.

Quý Nhiên giật giật thân thể, không quá muốn rời giường.

Cậu ngủ thoải mái đến nỗi tinh thần uể oải, xương cốt mềm nhũn sau giấc ngủ.

Đáng tiếc Quý Nhiên còn việc phải làm, cậu vươn vai đứng dậy, tìm thấy điện thoại trên tủ đầu giường.

Đồng hồ báo thức được ai đó tắt đi, giờ đã là 11 giờ sáng.

Trên tủ đầu giường có một tấm thiệp viết tay: Anh cho em một ngày nghỉ, nhớ nghỉ ngơi thật tốt nhé.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi