CẤP TRÊN LẠNH LÙNG LÀ DADDY - CHƯỚC ĐƯỜNG

Quý Nhiên lại nằm xuống, đây là chiếc giường mà Hàn Thâm đã ngủ. Nghĩ tới đây, trái tim Quý Nhiên chợt tê dại như bị ai nhéo nhẹ một cái.

Trên giường vẫn còn thoang thoảng mùi hương của Hàn Thâm, là mùi nước hoa mà Quý Nhiên tặng anh vào dịp giáng sinh, nhưng mùi đã nhạt bớt rất nhiều. Quý Nhiên quấn chặt lấy chăn, hít một hơi rồi lăn lộn trên giường.

Đột nhiên, lưng cậu đụng phải một đồ vật gì đó to và mềm, rất đàn hồi.

Quý Nhiên sững sờ một lúc, ngay cả hơi thở cũng trở nên nhẹ bẫng đi, trong đầu cậu chợt lóe lên một ý nghĩ kỳ lạ, thầm nghĩ có khi nào Hàn Thâm vẫn nằm trên giường không?

Quý Nhiên hé chăn xem thử, chỉ thấy trên giường có một con Cá Voi Sát Thủ bằng bông khổng lồ, thậm chí nó còn cao to hơn Quý Nhiên, sờ vào cảm giác rất thích.

Cậu mơ hồ nhớ ra tối qua dọn dẹp không thấy nó, Quý Nhiên vuốt ve thêm hai cái cũng không dám đụng vào nữa. Sau đó cậu chụp hình gửi cho Hàn Thâm.

[Julian]: Anh để quên à?

[Samuel]: Cho cậu đấy.

[Julian]: Cảm ơn anh, nhưng tại sao...?

[Samuel]: Không phải cậu bảo cảm thấy bất an khi ngủ trên giường lớn sao? Cậu có thể xem nó như búp bê động viên.

Một con búp bê động viên?

Quý Nhiên sửng sốt, hoang mang nhìn con cá voi to bự này.

Mặt của nó nghiêng về phía cậu, trên gương mặt hồn nhiên ẩn hiện chút nét hung dữ, đúng là vừa dữ vừa cưng.

Quý Nhiên vươn tay vuốt ve bộ lông mềm mại của Cá Voi Sát Thủ, do dự một hồi rốt cuộc ôm lấy nó luôn.

Cảm giác này thật ảo diệu, đây là con thú bông đầu tiên mà Quý Nhiên sở hữu.

Trẻ con ở nông thôn làm gì mà được sở hữu mấy món hào nhoáng như vậy, sau này kiếm đủ tiền thì Quý Nhiên đã qua cái tuổi chơi gấu bông.

Nhưng Hàn Thâm lại tặng cho cậu.

Đáng lẽ món đồ mang lại sự ấm áp, cảm giác an toàn và sự hài lòng phải được cha mẹ tặng khi còn bè, nhưng cậu lại được một người đàn ông trao cho nhiều năm sau đó.

Quý Nhiên ôm Cá Voi Sát Thủ thật chặt.

Cảm giác sờ thú bông rất tuyệt vời nhưng vẫn không thể so với cảm giác được người thật ôm.

Không hề báo trước, Quý Nhiên chợt nhớ tới cảnh Cá Voi Sát Thủ ôm cậu từ phía sau lúc quay quảng cáo đồ nội thất. Quý Nhiên bỗng đỏ mặt, cảm thấy đạo đức tự nhiên tha hóa quá. Rõ ràng cậu không muốn liên quan gì đến Cá Voi Sát Thủ nữa nhưng lại thầm hồi tưởng về cái ôm của Cá Voi Sát Thủ.

Tất là đều tại Hàn Thâm, tại sao lại cậu thú bông Cá Voi Sát Thủ chứ?

Quý Nhiên ném cá voi sang một bên, ủ rũ rời khỏi giường.

Nhắc đến Cá Voi Sát Thủ, Quý Nhiên lại nhớ tới những thứ trên mạng, thế là lại đăng nhập vào tài khoản của mình.

Tin tốt là vì được phát hiện kịp thời nên việc rò rỉ thông tin riêng tư vẫn nằm trong tầm kiểm soát, tin đồn đều bị Cá Voi Sát Thủ ép xuống, ngoại trừ địa chỉ và tên thì công việc và trường học đều không bị lộ.

Cuộc điều tra cũng có kết quả, cảnh sát công bố người chuyển phát nhanh cho cậu là một người nổi tiếng trên mạng có ID là Bé chim cánh cụt. Hắn mua tin tức từ bạn cùng phòng của Quý Nhiên, đồng thời lan truyền nó một cách bất hợp pháp.

Lần này Quý Nhiên không muốn nhẫn nhịn nữa, quyết định bắt Bé chim cánh cụt phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.

Nhưng cậu không ngờ Cá Voi Sát Thủ đã làm được điều này. Không chỉ khởi kiện Bé chim cánh cụt mà anh còn đưa ra tuyên bố với những lẽ khá gay gắt.

[@Cá Voi Sát Thủ:

Tôi long trọng tuyên bố, tất cả cư dân mạng không được lấy danh nghĩa tôi để quấy rối người khác. Nếu không, mọi người sẽ phải trả giá bằng pháp luật giống như @Bé chim cánh cụt.

Đối với những fan tự xưng của tôi gây rắc rối cho @Ai đi làm mà không điên, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm. Thân là người công chúng nhưng tôi không kịp thời giám sát người hâm mộ của mình, không thể trở thành tấm gương tích cực cho mọi người noi theo.

Như một hình phát, tất cả lợi nhuận do video của tài khoản này tạo ra từ trước đến này sẽ được quyên góp cho các tổ chức phúc lợi công cộng, mời mọi người kiểm tra.

Ngoài ra, tài khoản này chặn hết fan bạn trai và fan bạn gái. Không tiếp nhận sự phản đối, nếu không thích có thể hủy follow.]

Thông cáo vừa công bố lập tức gây nên một màn sóng to gió lớn.

Nhóm fan bạn trai bạn gái của Cá Voi Sát Thủ là những người đầu tiên bùng nổ. Một số mắng anh vì lợi dụng công việc, số khác mắng anh vì lừa dối fan.

Nhưng ngoại trừ một bộ phận nhỏ fan cực đoan, đa số cư dân mạng vẫn bình thường. Trong khung bình luận, họ vẫn gọi anh là chồng, nhưng nó giống như một lời đùa giỡn hơn chứ không thực sự ảo tưởng rằng mình là đối tượng của Cá Voi Sát Thủ.

[Bị mắng mà thấy sướng thì có bình thường không mấy ông?]

[Thái độ của Daddy cứng rắn chưa, càng ngày càng yêu!]

[Like like, tui cay mấy đứa fan bạn trai bạn gái cực đoan kia lâu lắm rồi, gọi một tiếng chồng thì có làm sao nhưng cứ nhất định phải cô lập người khác mới chịu, làm đủ trò lố bịch, tụi mày cho rằng Daddy là Daddy tụi mày thật à?]

[Đúng vậy, tui chỉ định ngắm trai đẹp thôi, chứ trai đẹp có đối tượng kết hôn hay chưa tui quan tâm chi]

[Tính ra tui thấy có đối tượng có khi lại kích thích hơn ấy]

Cá Voi Sát Thủ đã mất đi một làn sóng người hâm mộ, nhưng vì thái độ mạnh mẽ và đầy trách nhiệm nên nó cũng thu hút một làn sóng người qua đường. Vừa giảm vừa tăng, nhưng càng nổi tiếng hơn.

Về phần Quý Nhiên, hành động của Cá Voi Sát Thủ thu hút mọi sự chú ý nên không còn ai thảo luận về thông tin cá nhân của cậu nữa.

Quý Nhiên thở phào nhẹ nhõm, ít nhiều cũng cảm thấy ngưỡng mộ, cậu ước gì mình có thể mạnh mẽ và dũng cảm như Cá Voi Sát Thủ.

Mặc dù chuyện này cũng vì Cá Voi Sát Thủ mà xảy ra nhưng đối phương xử lý kịp thời, lại vô cùng trách nhiệm, cậu bèn nhắn riêng cho anh một tiếng "cảm ơn".

Lúc đầu cậu không hy vọng anh sẽ trả lời, không ngờ bên kia nhắn lại cho anh: Vậy anh có thể quay video của em không?

[Ai đi làm mà không điên]:?

[Cá Voi Sát Thủ]: Không được à?

[Ai đi làm mà không điên]: Gần đây em hơi bận nên không rảnh lắm.

[Cá Voi Sát Thủ]: Vậy anh sẽ đợi đến khi em rảnh.

Quý Nhiên không đáp lại, tạm thời cậu không muốn dính líu quá nhiều đến Cá Voi Sát Thủ, hơn nữa công việc cậu bận rộn thật. Cuối năm việc nhiều, cha mẹ muốn đến thăm cậu nên cậu phải thu xếp thời gian dẫn họ đi chơi.

Quý Nhiên đặt điện thoại xuống, định kiếm cho mình chút gì để ăn. Căn nhà này có bộ bếp vô cùng cao cấp, Quý Nhiên toan mua đồ ăn về nấu thì bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Quý Nhiên thoáng do dự, hơi cảnh giác ngẩng đầu.

Hàn Thâm chắc chắn sẽ không bấm chuông, vậy đó có thể là ai? Chẳng lẽ địa chỉ chỗ này bị lộ rồi?

Chuông cửa reo ba lần rồi dừng lại, Quý Nhiên tưởng rằng đối phương đã rời đi nhưng không ngờ ngay sau đó, âm thanh nhập mật khẩu từ ngoài cửa truyền đến.

Chẳng lẽ là Hàn Thâm? Quý Nhiên không chắc lắm, vội vàng trốn vào phòng ngủ.

"Xin chào, có ai ở nhà không? Tôi là trợ lý của giám đốc Hàn, Luke. Tôi mang đồ dùng hàng ngày đến."

Thì ra Luke, Quý Nhiên nhẹ nhàng thở ra. Cậu tính ra ngoài chào hỏi nhưng khi tay vừa chạm vào nắm cửa, cậu bèn rụt tay trở về.

Khoan đã, Luke có biết ai sống ở đây không? Lỡ như hắn không biết, cậu mà đi ra chắc bầu không khí sẽ ngượng ngùng lắm?

Chẳng lẽ cậu phải giải thích với Luke rằng mình thuê nhà của sếp? Nhưng như vậy lại lộ ra thêm nhiều chuyện khác nữa.

Quý Nhiên không muốn mối quan hệ giữa cậu và Hàn Thâm ở công ty trở nên khó xử, do dự mãi cuối cùng cậu vẫn quyết định trốn trong phòng.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, sau đó là tiếng đóng mở tủ lạnh. Một lúc sau nữa, Quý Nhiên nghe thấy tiếng chốt cửa, có lẽ Luke đã rời đi rồi.

Hai phút sau, bấy giờ Quý Nhiên mới mở cửa ra, trong phòng chứa đồ có rất nhiều thứ, bao gồm đủ loại đồ dùng sinh hoạt hằng ngày. Trong tủ lạnh còn rau quả, thịt, sữa và đồ đông lạnh. Trên bàn đặt một hộp đồ ăn mang về, Quý Nhiên đưa tay sờ, vẫn nóng hổi.

Toàn bộ đều mua cho cậu à? Hàn Thâm đúng là chủ nhà thần tiên.

5000 tệ một phòng bao cả điện nước, cậu thấy anh đang làm từ thiện thì đúng hơn.

Quý Nhiên lên mạng tra thử giá nhà cùng loại trong khu dân cư, giá thuê cơ bản là hơn một vạn, có nội thất giá phải tăng thêm hai ngàn. Quý Nhiên còn tưởng rằng 5000 tệ là mắc lắm rồi, không ngờ chỉ là số lẻ trong giá thị trường.

Cậu biết Hàn Thâm không quan tâm đến số tiền ít ỏi này, nhưng anh sẵn sàng thu của Quý Nhiên một ít tiền thuê tượng trưng để bảo vệ tôn nghiêm của cậu, Quý Nhiên vô cùng cảm kích.

Ăn trưa xong, Quý Nhiên dọn nhà rồi ngồi trên sofa, ngơ ngác nhìn màn đêm trong phòng khách. Căn nhà đẹp đến mức cậu có thể ngồi yên cả ngày.

Một lúc sau, Quý Nhiên thấy hơi buồn ngủ nên ôm cá voi đến phòng khách, nằm trong lòng nó rồi ngủ thiếp đi.

Trong cơn mơ màng, Quý Nhiên cảm giác ai đó đang vuốt tóc mình, sau đó là gương mặt rồi chạm vào sau tai cậu.

"Đừng..." Quý Nhiên sợ nhột, quay đầu sang chỗ khác nhưng vô tình tạo điều kiện cho bàn tay hướng xuống, động tác càng ngày càng càn rỡ...

Quý Nhiên như muốn phát điên, cậu chưa bao giờ bị đối xử như thế này, cả người vừa khó chịu vừa tức, đồng thời còn có cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ. Cậu vô thức rên rỉ, gần như khóc đến nơi.

Nhưng điều này vẫn không khiến đối phương dừng tay, đáng sợ hơn nữa là Quý Nhiên nhận thấy có thứ gì đó đang giữ lấy mắt cá chân của mình, bàn tay thô ráp thuận một đường hướng lên trên bắp chân. Sau đó dừng lại ở phần [——] của cậu.

Quý Nhiên sợ đến mức bật khóc. Sau đó, cậu rốt cuộc cũng thấy rõ bốn bàn tay xuất hiện trên cơ thể mình, một đôi của Hàn Thâm, một đôi đến từ Cá Voi Sát Thủ.

Trong đầu Quý Nhiên nổ tung, cả người choáng váng.

Động tác của hai người vẫn cứ tiếp tục, Quý Nhiên lại không thể phản kháng chút nào.

Cơ thể cậu tan chảy như bơ, hình ảnh trước mắt bắt đầu mơ hồ, ý thức dần tan ra, bên tai Quý Nhiên xuất hiện một thanh âm xa xăm và huyền ảo. Thì ra là tiếng khóc của cậu.

Không biết Quý Nhiên tỉnh lại lúc nào.

Phòng khách tràn ngập ánh nắng, có một tia nắng chiếu vào cái bụng phẳng lì mềm mại của cậu.

Quý Nhiên thẫn thờ nằm trong lòng cá voi nhồi bông, áo phông không biết đã bị vén lên từ bao giờ, quần thể thao ẩm ướt, bên trong là một mớ lộn xộn...

Cậu đã làm gì vậy? Sao lại có thể mơ thấy giấc mơ kiểu đó?

Quý Nhiên tuyệt vọng che mắt, toàn thân đỏ bừng như tôm luộc.

Quý Nhiên đi tắm, vô cùng chột dạ cầm quần áo đi giặt. Sau đó, lúc cậu tức giận nhốt cá voi vào phòng thì nhận được tin nhắn của Hàn Thâm.

Hàn Thâm nói anh muốn ghé qua sau khi tan làm, hỏi Quý Nhiên có bất tiện không.

Tất nhiên Quý Nhiên không thể từ chối, nhưng cậu vừa mới mơ thấy chuyện đó nên trong lòng áy náy không thôi, chỉ muốn đền bù gì đó. Cậu hỏi Hàn Thâm có muốn ăn tối không, cậu có thể nấu cơm cho anh.

Hàn Thâm hơi bất ngờ nhưng cũng đồng ý, nói khoảng 7 giờ sẽ tới.

Quý Nhiên hỏi Hàn Thâm vài món ăn anh thích nhất rồi bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Lúc trước thuê nhà cậu không nấu ăn mấy, chủ yếu là quá bận cũng lười đặt mua dụng cụ làm bếp. Nhưng tay nghề của Quý Nhiên khá tốt, lúc chưa đầy 10 tuổi cậu đã có thể bắc ghế xào rau, vào ngày mùa người lớn bận rộn ngoài đồng, việc nấu ăn ở nhà đều do Quý Nhiên đảm nhận, thói quen này duy trì đến khi cậu tốt nghiệp trung học.

Quý Nhiên bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn, có lẽ không muốn làm khó cậu nên Hàn Thâm chỉ chọn món thịt kho tàu. Quý Nhiên dựa vào số nguyên liệu mà Luke mang tới làm thêm ba món nữa, lần lượt là thịt bò hầm, tôm tỏi và salad.

Thịt bò hầm tốn nhiều thời gian nhất. Đầu tiên Quý Nhiên lấy miếng nạm bò ra rửa sạch rồi cắt thành miếng, xào với nước màu rồi cho vào nồi tráng men hầm nhừ.

Sau đó cậu bắt tay vào chuẩn bị món thịt kho tàu, tôm nhanh khô nên Quý Nhiên định đợi Hàn Thâm đến mới nấu.

Khoảng 6h30 tối, ngoài cửa truyền đến tiếng chuông, theo sau là tiếng mở cửa.

Quý Nhiên vội vàng đặt cái xẻng cơm xuống, đi ra thì thấy Hàn Thâm vừa vào nhà.

Quý Nhiên: "Anh đến rồi?"

Hàn Thâm: "Tôi về rồi."

Hai người đồng thanh nói, ánh mắt không hẹn chạm nhau, nhất thời sửng sốt.

Hàn Thâm mặc một chiếc áo khoác len cashmere màu xám đậm, trên người vẫn nhiễm chút hơi lạnh từ ngoài đường. Anh lặng lẽ đứng ở tiền sảnh, trên tay cầm một bó hoa và một chai rượu, vừa giống một người bạn sang thăm lại vừa giống chồng mới cưới mang quà về tặng vợ.

Quý Nhiên chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, trên người đeo thêm tạp dề vàng nhạt, chân trần giẫm lên sàn nhà ấm áp, mái tóc nhìn như vừa gội qua, trông mềm mại thôi rồi.

Họ im lặng nhìn nhau, không ai nói gì.

Mãi đến khi trong bếp có tiếng dầu nổ tung thì Quý Nhiên mới chợt bừng tỉnh, chân trần vội vàng chạy về.

Thời gian lại tiếp tục trôi, Hàn Thâm đặt hoa và rượu lên bàn ăn, cởi áo bành tô và áo vest, chỉ mặc sơ mi và ghi-lê đi tới. Anh hỏi Quý Nhiên: "Cậu cần tôi phụ gì không?"

Vừa cởi áo ra, dáng người Hàn Thâm trông càng đẹp hơn.

Quý Nhiên lại nghĩ đến giấc mơ ướt át, chóng mặt và ngượng ngùng lúc chiều. Cậu cúi đầu không nhìn Hàn Thâm nữa, lỗ tai hơi ửng hồng: "Vậy anh bỏ xương sườn ra ngoài giúp em."

Hàn Thâm nhìn một vòng, hơi nghi hoặc: "Xương sườn ở đâu?"

Lúc này Quý Nhiên mới nhận ra mình nói nhầm, cậu đỏ mặt vội sửa lại: "Không có xương sườn, là thịt bò hầm."

Hàn Thâm nghe lời làm theo, nhân lúc Quý Nhiên xào tôm còn trộn salad. 7 giờ tối, hai người đúng giờ ăn bốn món mặn và một món canh.

Hàn Thâm mang rượu tới, nồng độ cồn không cao, có vị chua ngọt, Quý Nhiên rất thích.

Đây không phải lần đầu Quý Nhiên ăn tối với Hàn Thâm, trước đây khi đi công tác cả hai thường xuyên dùng bữa chung, nhưng trong những dịp riêng tư như ở nhà thế này, cảm giác lại khang khác.

Mà cậu phát hiện Hàn Thâm ăn rất nhiều, đặc biệt là thịt.

Thấy Quý Nhiên ăn ít, anh liền nói với cậu: "Cậu gầy quá, ăn nhiều thịt chút đi."

Quý Nhiên hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ anh cho rằng em gầy như vậy là vì sao?

Ngày nào cũng tăng ca, làm việc nghỉ ngơi hỗn loạn, béo được mới lạ.

Nhưng cậu không dám nói như thế trước mặt Hàn Thâm, chỉ xuôi theo: "Em sẽ cố gắng hết sức.

Quý Nhiên nấu hơi nhiều, nghĩ nếu ăn không hết thì có thể bỏ tủ lạnh làm đồ ăn dự trữ, không ngờ tới cuối chỉ còn thừa chút nước canh, thậm chí không đủ để chan cơm.

Quý Nhiên bị sốc trước sức ăn của Hàn Thâm.

Anh nấu hai ký thịt bò, một kg thịt ba chỉ và hai ký tôm, đây gần như là lượng thịt một tuần của Quý Nhiên, vậy mà Hàn Thâm có thể xử xong trong một bữa.

Hơn nữa anh ăn nhiều như vậy sao bụng không béo chút nào? Phía dưới kích thước khá lớn...

Đợi đã, cậu đang nhìn đi đâu vậy?!

Quý Nhiên còn chưa kịp thu tầm mắt lại liền bị Hàn Thâm bắt được: "Cậu nhìn gì thế?"

Quý Nhiên hơi chột dạ dời ánh mắt: "Sức ăn của anh lớn ghê."

Hàn Thâm cầm chén đũa bỏ vào máy rửa bát, nói: "Tôi ăn nhiều, với lại có tập thể dục."

Nhìn cơ thể cơ bắp của anh, Quý Nhiên không khỏi ghen tị. Chờ công việc của cậu vào guồng cậu cũng sẽ bắt đầu tập thể dục.

Ăn tối xong, Hàn Thâm gọi Quý Nhiên ra cửa, bảo cậu đặt mật khẩu mới.

Quý Nhiên ngẩn người: "Đặt mật khẩu?"

"Đổi mật khẩu." Hàn Thâm nói: "Tôi đã xóa hết mật khẩu cũ và face id của người khác. Sau này chỉ cậu mới có thể mở được cửa."

Hóa ra Hàn Thâm tới đây để giúp cậu đổi mật khẩu...

Trong lòng Quý Nhiên ấm áp, cậu cảm thấy mình như được coi trọng.

Sau khi đổi mật khẩu, Hàn Thâm lại hỏi Quý Nhiên về tình hình thuê nhà trước đây của cậu, nói nếu cần thì có thể nhờ anh giúp đỡ.

Quý Nhiên cho biết mọi việc đã được giải quyết, công ty đã hoàn lại tiền đặt cọc cũng như số tiền thuê nhà còn lại cho cậu.

Hàn Thâm không hỏi nữa, cho đến trước khi rời đi, anh mặc áo khoác vào, dừng trước cửa quay đầu nói: "Ban ngày cậu ra ngoài à? Buổi trưa Luke tới bảo không gặp cậu."

Quý Nhiên: "..."

Cậu hơi xấu hổ: "Em không cẩn thận trốn mất."

"Tại sao?" Hàn Thâm hỏi: "Chúng ta đâu có mối quan hệ mờ ám gì đâu."

Hả? Là sao?

Mối quan hệ mờ ám là sao? Bọn họ có gì đâu mà mờ ám.

Mặc dù giấc mơ kia quả thật đáng xấu hổ.

Quý Nhiên ấp úng, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.

"Đừng căng thẳng, tôi đùa thôi." Hàn Thâm nở nụ cười, Quý Nhiên trông thấy anh giơ tay phải lên duỗi về phía cậu.

Nhịp tim của Quý Nhiên không hiểu sao tăng nhanh, thân thể hơi nghiêng về phía trước.

Nhưng tay Hàn Thâm lại dừng giữa không trung, sau đó chuyển hướng cầm chìa khóa xe trên tủ giày. Anh quay người nói: "Tôi về đây, hẹn gặp lại."

"Dạ." Quý Nhiên ngơ ngác nhìn Hàn Thâm, cũng nói theo: "Hẹn gặp lại."

Hàn Thâm không rời đi ngay mà vẫn đứng ở cửa nhìn Quý Nhiên. Cậu mấp máy môi, ngẩng đầu lên nhìn lại.

Trước lối vào chật hẹp có gì đó đang lên men.

Nhưng cuối cùng, Hàn Thâm lùi lại một bước, nói: "Tôi đi nhé."

Cánh cửa trước mặt đóng lại, Quý Nhiên hơi hé môi, ngơ ngác nhìn về hướng Hàn Thâm rời đi. Cậu vừa cảm thấy kinh ngạc vừa cảm thấy hơi lạc lõng.

Vừa rồi cậu còn tưởng Hàn Thầm muốn xoa đầu mình...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi