CẤP TRÊN LẠNH LÙNG LÀ DADDY - CHƯỚC ĐƯỜNG

Việc thừa nhận rằng cha mẹ không yêu mình thật sự rất đau lòng. Nhưng không hiểu sao Quý Nhiên lại có cảm giác nhẹ nhõm một chút.

Cậu cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ thoáng hơn rồi, không còn mãi quẩn quanh tự hỏi tại sao cha mẹ lại thích em trai hơn. Chẳng lẽ là do tính cách mình không tốt nên làm cha mẹ thất vọng sao? Không, không có chuyện đó, đơn giản là vì họ không thương mình mà thôi.

Còn lý do tại sao họ không thương, có lẽ vì xa cách từ bé nên tình cảm không sâu đậm, cũng có thể là do tính cách của mình không hoạt bát như em trai, không mang lại giá trị cảm xúc cho cha mẹ. Quý Nhiên hiểu, so với một đứa trẻ ngoan ngoãn như cậu, cha mẹ thích em trai nghịch ngợm khiến họ đau đầu nhưng lại ngọt ngào, dính lấy họ hơn.

Tuy nhiên điều này đối với cậu không quan trọng nữa. Cậu sẽ không so đo với em trai, không còn chấp nhất với tình thương cha mẹ hão huyền đó nữa.

Quý Nhiên lau khô nước mắt, cậu không bắt bản thân phải ngừng khóc, nhưng đâu đó cậu cảm thấy những giọt nước mắt này không còn rơi vì gia đình của mình nữa.

"Cảm ơn anh." Quý Nhiên ngước lên nhìn Hàn Thâm, bỗng cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều. "Giờ em cảm thấy khá hơn rồi."

Hàn Thâm nhìn cậu một lúc, chắc chắn rằng cậu thực sự ổn mới hỏi: "Vậy cậu đã nghĩ kỹ xem phải làm thế nào chưa?"

Cậu đã thông suốt nhưng tạm thời vẫn chưa biết phải hành động ra sao.

Quý Nhiên lắc đầu: "Dù sao họ cũng là cha mẹ em, em không bỏ rơi họ hoàn toàn được nhưng nếu tiếp tục thì cũng chỉ đem lại đau khổ thôi."

Hơn nữa, rõ ràng nỗi đau này vẫn sẽ đeo đuổi cậu dài dài.

Giống như một lưỡi dao cùn cứa vào thịt, dù cậu hiểu rằng cha mẹ không yêu mình và không còn kỳ vọng vào họ nhưng mỗi khi gặp lại cha mẹ, cậu vẫn sẽ cảm thấy đau đớn như bị lột da róc thịt.

"Nếu em rời xa cha mẹ liệu sẽ tốt hơn chứ?" Quý Nhiên hỏi Hàn Thâm, nhưng ngay khi nói ra cậu lại do dự.

Đúng là rời xa sẽ tránh được nỗi đau nhưng cậu có thể đảm bảo cả đời không gặp lại không? Hơn nữa cha mẹ cậu có tội lỗi đến mức cậu phải bỏ mặc hoàn toàn à?

Đến lúc đó cậu sống vui vẻ bên ngoài, cha mẹ lại chịu đựng khổ sở ở quê nhà?

Quý Nhiên không nỡ tuyệt tình như thế.

"Có rất nhiều cách để đối phó nhưng quyết định vẫn phụ thuộc vào suy nghĩ của cậu." Hàn Thâm hỏi Quý Nhiên. "Điều khiến cậu đau khổ là cha mẹ ưu ái em trai cả về tài chính lẫn tình cảm, không đối xử công bằng với cậu hay sao?"

Quý Nhiên nghĩ một lúc rồi nói: "Đúng, nhưng cũng không hẳn."

Cậu nói với Hàn Thâm: "Giờ em có thể tự kiếm tiền, cũng có thể giúp đỡ gia đình. Em thật sự không quan tâm việc cha mẹ tiêu tiền cho ai, thậm chí em cũng sẵn lòng hỗ trợ em trai."

"Vậy do họ không mang lại giá trị cảm xúc cho cậu?" Hàn Thâm nói. "Cậu hỗ trợ tài chính, nhưng về mặt tình cảm lại bị áp chế nên mới thấy khó chịu?"

Quý Nhiên ngập ngừng một lúc rồi gật đầu: "Chính nó."

Hàn Thâm: "Vậy cậu cần thay đổi cách thức ở chung, bảo họ cung cấp giá trị cảm xúc cho cậu, chỉ khi đó cậu mới sẵn lòng hỗ trợ."

Quý Nhiên lắc đầu, hơi mất mát nói: "Nào dễ như vậy, họ không làm được đâu."

Hàn Thâm: "Vậy cậu đừng hỗ trợ tài chính cho họ nữa."

Quý Nhiên ngẩn người.

Hàn Thâm: "Nếu họ vẫn không thay đổi, vẫn dùng cách đó để áp chế cậu, vậy thì hãy rời xa họ."

Quý Nhiên hoàn toàn sững sờ.

"Cậu cần phải can đảm để kết thúc một mối quan hệ." Hàn Thâm nói với Quý Nhiên. "Chỉ khi họ biết rõ giới hạn của cậu, biết rằng cậu thực sự sẽ rời bỏ họ, họ mới nhìn nhận lại mối quan hệ với cậu."

Quý Nhiên hoang mang: "Nhưng nếu em rời đi mà họ vẫn không chịu đối xử tốt với em thì sao..."

Hàn Thâm im lặng nhìn cậu một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Tôi nghĩ cậu đã biết câu trả lời rồi."

Quý Nhiên lặng người một hồi lâu.

Cuối cùng cậu cũng quyết tâm, ngẩng đầu nói với Hàn Thâm: "Em hiểu rồi, nếu thực sự phải đi đến ngày đó, em sẽ không lặp lại sai lầm nữa."

"Nhưng cậu cũng đừng quá buồn, con người có thể thay đổi." Hàn Thâm nói với Quý Nhiên: "Chỉ cần phương pháp đúng đắn thì cha mẹ có thể thay đổi dễ hơn cậu tưởng."

"Phương pháp đúng đắn?" Quý Nhiên chú ý đến từ khóa này.

"Quy tắc, phần thưởng và trừng phạt." Hàn Thâm giải thích thêm: "Cậu thiết lập quy tắc, sau đó chính cậu sẽ trao thưởng hoặc phạt tùy theo hành vi của họ. Nếu thực hiện đúng, cậu có thể giành lại quyền kiểm soát mối quan hệ này."

Quý Nhiên lặp lại những lời này trong đầu, nhất thời không biết nên làm sao.

Cậu không phải người có nhu cầu kiểm soát mạnh, thậm chí có xu hướng thuận theo người khác. Dù cậu đang cố gắng thay đổi nhưng vẫn rất khó để thực hiện ngay những hành vi như thế.

"Cậu đã từng nuôi thú cưng chưa?" Hàn Thâm bỗng nhiên hỏi.

"Chưa." Quý Nhiên lắc đầu, nghĩ ngợi một chút rồi bổ sung: "Hồi nhỏ nhà em có nuôi mèo."

"Ví dụ như nuôi mèo." Hàn Thâm nói với Quý Nhiên: "Mèo cào người, cắn người là không đúng, nên nếu cậu muốn loại bỏ hành vi đó, cậu phải la to và lạnh lùng rời đi như một hình phạt. Còn nếu cậu muốn mèo gần gũi hơn, biết hợp tác khi tắm rửa hay đi khám bệnh, cậu có thể thưởng cho nó bằng thức ăn để khuyến khích nó."

Quý Nhiên hiểu ra: "Nếu cha mẹ đối xử tốt, em sẽ có thể hỗ trợ thêm cho gia đình; nếu họ không tốt, em sẽ giảm hoặc không trợ giúp."

"Đó chỉ là một khía cạnh." Hàn Thâm nói: "Khi cậu trò chuyện với cha mẹ, nếu họ có hành vi hay lời nói khiến cậu không hài lòng thì cậu cũng cần đưa ra phản hồi mạnh mẽ và rõ ràng, xác lập giới hạn của mình. Sau nhiều lần, họ sẽ dần thay đổi cách đối xử với cậu như cậu mong muốn."

Trước đây khi đối diện với cha mẹ, Quý Nhiên thường hành xử theo cảm xúc và bản năng, khó mà theo lý trí hoàn toàn, thành ra cứ mãi lạc lối trong đau khổ.

Nhưng khi Hàn Thâm phân tích và tách biệt vấn đề, lại chia nhỏ thành các bước, Quý Nhiên bỗng thấy chuyện này cũng không khó như vậy.

Cậu đã có dũng khí để rời đi, giờ cũng có phương pháp để duy trì mối quan hệ. Dù mối quan hệ có tốt đẹp hơn hay tồi tệ đi, cậu cũng không còn sợ hãi nữa.

Điều này khiến Quý Nhiên cảm thấy phấn khích, nhưng khi cơn kích động qua đi cậu lại cảm thấy hơi cô đơn.

Nhận thấy sự thay đổi cảm xúc của cậu, Hàn Thâm hỏi: "Cậu còn có vấn đề gì sao?"

Quý Nhiên lắc đầu nhưng một lát sau lại nói: "Em cảm thấy kiểu quan hệ này có chút lạnh lùng, như thể bất kể họ làm gì cũng không thể ảnh hưởng đến em nữa."

Hàn Thâm đáp: "Cảm giác của cậu không sai, đây là quyền kiểm soát đơn phương từ phía cậu."

"Nhưng em nghĩ," Quý Nhiên hơi do dự, song dưới ánh nhìn khích lệ của Hàn Thâm, cậu tiếp tục: "Em nghĩ một mối quan hệ lành mạnh không nên chỉ thuộc về một phía. Ngay cả khi em đã kiểm soát mối quan hệ này bằng cách đó, em cũng không cảm thấy vui vẻ."

Quý Nhiên chờ Hàn Thâm nói gì đó nhưng Hàn Thâm chỉ nhìn cậu, đôi mắt đen sâu thẳm thêm chút phức tạp.

"Xin lỗi." Quý Nhiên hơi ngại ngùng: "Em nói gì sai à?"

Hàn Thâm lại nhắm mắt, cơ thể cứng đờ, biểu hiện đột nhiên kỳ lạ, như thể anh đang cố kìm nén điều gì đó, lại như có gì đó làm anh phấn khích.

Quý Nhiên nghiêng đầu: "Samuel?"

Hàn Thâm hít một hơi thật sâu, lồng ngực căng tràn theo nhịp thở.

Khi anh mở mắt ra lần nữa, nét mặt đã trở lại bình thường, mang theo sự khích lệ và khen ngợi: "Không có, cảm giác của cậu rất nhạy bén. Đây không phải một mối quan hệ lành mạnh tiêu chuẩn, nói đúng hơn đây là một mối quan hệ một chiều. Dù sao thì gia đình cậu không phải là dạng tiếp thu tốt, điều này không thể tránh được."

Quý Nhiên cũng hiểu rằng đây đã là giải pháp tối ưu nhất trong tình hình hiện tại. Khi tình thân trở thành một loại trách nhiệm, việc duy trì hòa thuận ngoài mặt là điều không dễ dàng.

"Nhưng điều này không có nghĩa là quy tắc, phần thưởng và trừng phạt không phù hợp." Hàn Thâm nói với Quý Nhiên: "Một mối quan hệ tốt đẹp là khi cả hai bên đều cảm thấy vui vẻ và rút ra được bài học từ đó để trưởng thành."

Điều này quá xa lạ với cậu, Quý Nhiên chưa hoàn toàn hiểu.

Hàn Thâm nói: "Ví dụ cậu nghe theo đề nghị của tôi, hành động theo cách tôi hướng dẫn. Cậu giải quyết được khó khăn của mình và từ đó có phản hồi tích cực đối với tôi. Cả hai chúng ta đều được lợi, đó là một mối quan hệ lành mạnh."

Cậu và Hàn Thâm sao? Bên trao và bên nhận?

Quý Nhiên ngẩn người, cậu chưa bao giờ tiếp xúc với khái niệm này trước đây, chỉ mới nghe Hàn Thâm nói mà trái tim cậu đã đập rộn lên.

Hàn Thâm hỏi: "Cậu có ghét khi bị tôi dẫn dắt hay nhận lời khuyên từ tôi không?"

Quý Nhiên đỏ mặt, khẽ lắc đầu.

Hàn Thâm: "Tôi cấm cậu ăn mày quá khứ, cấm cậu tiếp tục lấy lòng cha mẹ, cậu có cảm thấy phản cảm không?"

Quý Nhiên lắc đầu: "Ngược lại, em rất biết ơn."

Hàn Thâm kết luận: "Mối quan hệ như vậy sẽ mang lại trải nghiệm tốt đẹp cho cả hai."

"Nhưng mà," Quý Nhiên vẫn chưa hiểu lắm: "Em hiểu hướng dẫn, đề nghị và thưởng phạt, nhưng thật sự sẽ có ai đó tìm thấy niềm vui trong quy tắc và trừng phạt sao?"

"Quy tắc có phạm vi rất rộng." Hàn Thâm giải thích: "Ngoài những giới hạn cụ thể, quy tắc còn là ranh giới trong quan hệ giữa người với người. Quy tắc là thứ mà cậu tự đặt ra, quyết tâm duy trì, và không cho phép bất kỳ ai kể cả chính cậu phá vỡ."

Lúc này Quý Nhiên mới hiểu. Trên thực tế, các quy định trong xã hội cũng là quy tắc, và con người đều sống trong những quy tắc đó.

Cậu lại hỏi: "Thế còn trừng phạt thì sao?"

Hàn Thâm không nói gì, chỉ nhìn cậu bằng đôi mắt sâu thẳm.

Quý Nhiên chợt nhận ra Hàn Thâm thực sự có một đôi mắt rất dịu dàng. Ngũ quan của anh sắc nét nhưng không thô kệch, nó mang nét thanh nhã của người phương Đông. Điều đó khiến anh trông bớt hung hãn hơn, thiên về sự dịu dàng dẫn dắt, kiểm soát không lời.

Mắt anh đen như ngọc, tựa bầu trời đêm với những vì sao. Ban đầu Quý Nhiên còn dám nhìn thẳng vào mắt anh nhưng nhìn lâu lại cảm thấy không thể chịu nổi, sợ rằng mình sẽ lạc vào đó lúc nào không hay.

Quý Nhiên cúi đầu.

Có điều cậu nhận thấy Hàn Thâm vẫn đang nhìn mình.

Điều này khiến Quý Nhiên có chút bối rối. Hôm nay cậu đã khóc rất nhiều, mắt chắc chắn là sưng đỏ, tóc cũng chưa kịp gội, cả người lôi thôi hết sức. Cậu không muốn xuất hiện trước mặt Hàn Thâm trong bộ dạng này chút nào.

Nhưng cậu lại không muốn rời đi, cuộc trò chuyện quan trọng nhất đã kết thúc, nếu cậu rời đi lúc này có lẽ sẽ không còn cơ hội ngồi đối diện với Hàn Thâm, nghe anh nói về những điều ngoài công việc nữa.

Quý Nhiên thích cảm giác này, so với tiền bạc hay vật chất cụ thể, cậu thích đắm mình trong những điều trừu tượng này hơn.

Không có tác dụng gì nhưng lại khiến cậu vui vẻ.

Ngay lúc Quý Nhiên nghĩ rằng Hàn Thâm sẽ không trả lời mà chuyển sang chủ đề khác, Hàn Thâm lại nói: "Trừng phạt cũng vậy thôi, không phải cứ đánh vào lòng bàn tay mới là trừng phạt. Thật ra việc tôi muốn cậu học cách trừng phạt cha mẹ mình, thậm chí sẵn sàng rời đi khi cần thiết, đó cũng là một dạng trừng phạt đối với cậu."

Quý Nhiên có chút mơ hồ: "Đó là trừng phạt dành cho em sao?"

Hàn Thâm đáp: "Vì tôi biết điều đó sẽ khiến cậu đau đớn."

Quý Nhiên cảm thấy mặt mình nóng lên.

Tuy nhiên cậu nghĩ rằng Hàn Thâm hiểu lầm gì đó rồi, ít nhất cậu không cho đó là một sự trừng phạt. Dù sự thay đổi có đau đớn, cậu vẫn sẵn sàng chịu đựng, bởi vì cậu biết đó là điều đúng đắn.

Hàn Thâm tưởng cậu vẫn chưa hiểu nên nói tiếp: "Đương nhiên, việc chỉ đơn thuần gây ra đau khổ là hành vi thấp kém. Trừng phạt không phải là mục đích, quan trọng là giúp người kia nhận thức được sai lầm của mình, từ đó cải thiện hành vi vào lần sau."

Thực ra Quý Nhiên hiểu điều này, nếu không có sự thúc đẩy của Hàn Thâm, tự thân cậu cũng chưa chắc đã có can đảm thay đổi ngay lập tức.

Cậu rất biết ơn Hàn Thâm.

Nhưng không biết vì sao, mặt Quý Nhiên càng lúc càng đỏ.

Cậu cảm thấy Hàn Thâm lúc này thật sự quyến rũ một cách đáng sợ, cả con người anh đều tỏa ra sức hút mãnh liệt, mỗi cử chỉ đều toát lên một loại hào quang nguy hiểm.

Anh không cần nói gì cũng chẳng làm gì, chỉ thế thôi đã khiến Quý Nhiên chìm đắm trong niềm vui mới lạ, thậm chí còn cảm thấy hơi chóng mặt.

Suy nghĩ của cậu lại lang thang, không kiềm chế nổi mà nhớ về khoảnh khắc khi cậu ôm Hàn Thâm.

Pặc!

Không gian vang lên tiếng động giòn tan, giống như tiếng roi quất lên da.

Quý Nhiên theo phản xạ giật mình, tưởng rằng mình vừa bị đánh.

Nhưng cậu không cảm thấy đau.

Nhìn kỹ lại mới phát hiện, Hàn Thâm vừa tự vỗ vào lòng bàn tay mình.

Không biết từ lúc nào, trong tay Hàn Thâm đã xuất hiện một chiếc roi da.

Thật ra gọi nó là roi da cũng không đúng, đó chỉ là vỏ con dao trên bàn.

Hàn Thâm không biết từ khi nào đã lấy con dao đi, chỉ để lại lớp vỏ da dài khoảng 20 cm, rộng chừng 2 cm. Vừa rồi, anh dùng vật đó để vỗ lên lòng bàn tay mình.

Da màu đen tiếp xúc với da thịt, tạo cảm giác khiến người ta mê muội.

Quý Nhiên nhất thời nhìn đến ngẩn ngơ.

Pặc!

Tiếng động ấy lại vang lên, Hàn Thâm vỗ nhẹ vào lòng bàn tay mình, dường như đang thử lực tay.

Anh không nhìn Quý Nhiên, miệng vẫn nói: "Julian, cậu lại đang phân tâm rồi đấy. Nếu cứ tiếp tục thế này thì cuộc trò chuyện của chúng ta sẽ khó lòng tiếp diễn."

Quý Nhiên ngay lập tức đỏ bừng mặt, cuối cùng cũng hiểu ra Hàn Thâm đang dùng cách này để nhắc nhở cậu.

Hoặc có thể nói là... trừng phạt cậu.

Quý Nhiên cảm thấy ngại ngùng, nhưng từ sâu thẳm trong lòng lại dâng lên một niềm phấn khích khó tả.

Cậu nhìn đôi tay của Hàn Thâm, nghĩ rằng anh chắc chắn sẽ rất hợp với găng tay, đặc biệt là loại găng tay đen bằng da, ôm sát từng đường nét trên tay. Chỉ tưởng tượng đến đó thôi Quý Nhiên đã thấy vui vẻ đến khó cưỡng.

Cậu định nói điều gì đó hoặc ghi nhớ hành động tiếp theo của Hàn Thâm, nhưng anh lại đặt vật trong tay xuống và nói: "Buổi trò chuyện đến đây thôi, cậu có thể rời đi rồi."

Giống như vừa xem xong một bộ phim tuyệt vời trong rạp chiếu phim, Quý Nhiên cảm thấy vui sướng và mãn nguyện, nhưng cũng có chút hụt hẫng vì nó đã kết thúc.

Nhưng cậu cũng biết, mình đã ở đây đủ lâu rồi.

Quý Nhiên không bộc lộ sự lưu luyến nào, cậu đứng lên cúi chào Hàn Thâm: "Cảm ơn anh đã giúp đỡ, em thật sự rất biết ơn."

Hàn Thâm gật đầu, rồi lại nói: "Nhiệm vụ hôm nay của cậu là về nhà, từ chối những yêu cầu vô lý của cha mẹ, sau đó thể hiện cảm xúc thật của mình."

Thì ra còn có cả bài tập về nhà.

Chút hụt hẫng trong lòng Quý Nhiên cũng tan biến, cậu gật đầu nói: "Em hiểu rồi."

Hàn Thâm nói tiếp: "Hoàn thành rồi thì báo cáo với tôi."

Báo cáo sao?

Tim Quý Nhiên lỡ một nhịp, cậu mong chờ hỏi: "Vậy em có thể gọi điện thoại cho anh không?"

Điều này có vẻ nằm ngoài dự đoán của Hàn Thâm, anh nhìn Quý Nhiên một chút nhưng vẫn nói: "Nếu cậu muốn, có thể."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi