CẤP TRÊN LẠNH LÙNG LÀ DADDY - CHƯỚC ĐƯỜNG

Trước khi về nhà, Quý Nhiên đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, cậu nghĩ rằng mình sẽ phải đối mặt với sự phản kháng kịch liệt, thậm chí là cuộc cãi vã gay gắt với cha mẹ.

Nhưng khi gặp cha mẹ rồi mới phát hiện, họ nhượng bộ dễ dàng hơn cậu tưởng rất nhiều.

Có lẽ họ vốn thiếu sự chính đáng khi làm điều này, nếu không có Quý Nhiên cung cấp tài chính, họ cũng chẳng đủ dũng khí bán nhà để có tiền nuôi Quý Thừa Hiên ăn học.

Thực ra cha mẹ ích kỷ hơn cậu nghĩ, dù họ rất thương Quý Thừa Hiên nhưng vẫn không thể hy sinh nhiều đến vậy vì em ấy.

"Con không muốn thì thôi vậy." Mẹ lại dùng câu này để kết thúc chủ đề, như thể những gì bà làm đều là bất đắc dĩ, bà mãi là nạn nhân

Quý Nhiên há miệng định nói gì đó nhưng lại kiềm lại, cậu quá mệt mỏi khi cứ phải phán xét cha mẹ mình.

Hơn nữa so với suy nghĩ viển vông của cha mẹ, tình trạng của Quý Thừa Hiên khiến cậu đau đầu hơn.

Quý Thừa Hiên cực kỳ mê game, dù cấm nhóc chơi thì nhóc vẫn xem video ngắn về game, học những câu nói nhảm trên mạng, chẳng có hứng thú học hành. Hỏi nhóc sau này định làm gì, nhóc nói muốn làm streamer chơi game.

Cha mẹ cũng không đồng ý với ước mơ hão huyền đó, ngoài miệng thì mắng nhiếc nhưng hành động lại như tiếp tay cho nhóc.

Quý Nhiên hơi hối hận vì không quan tâm cậu nhóc từ trước, nhưng lúc ấy cậu còn chưa rõ ràng về cuộc sống của mình, trong lòng thì oán giận đứa em này, tuy về mặt vật chất không khắt khe nhưng cũng không thực sự suy nghĩ cho tương lai của nhóc.

Lần này Quý Nhiên không định ngồi yên nữa, cậu hỏi Quý Thừa Hiên: "Em nói em không muốn học, chỉ muốn chơi game?"

Quý Thừa Hiên: "Anh có cấm cũng vô ích, đến khi em đủ mười tám em sẽ làm streamer chơi game."

"Mười tám tuổi làm streamer chơi game sao?" Quý Nhiên nói: "Năm nay em 12 tuổi rồi, phải tranh thủ bồi dưỡng kỹ năng."

Câu trả lời này khiến Quý Thừa Hiên rất bất ngờ, nhóc ngẩng đầu lên hỏi: "Anh không phản đối việc em chơi game ạ?"

"Sao lại phản đối?" Quý Nhiên lắc đầu: "Anh đến là để giúp em thực hiện ước mơ mà."

Hình như Quý Thừa Hiên không tin tưởng lắm, Quý Nhiên lấy một bản thời gian biểu luyện tập và nghỉ ngơi ra rồi nói: "Đây là lịch trình của các tuyển thủ chuyên nghiệp, từ ngày mai em cứ căn theo đấy mà luyện tập."

Luyện tập như tuyển thủ chuyên nghiệp ư?! Quý Thừa Hiên hưng phấn hẳn ra, không nói hai lời lập tức gật đầu.

Chuyện này không cho kết quả nhanh như vậy, Quý Nhiên định bụng bàn một số chuyện trước với Hàn Thâm.

Cậu toan gọi điện nhưng nghĩ rằng mình mới chỉ hoàn thành một nửa nhiệm vụ nên tự ép mình phải nhịn xuống.

Quý Nhiên ơi Quý Nhiên à, mày đừng dính người ta như thế chứ.

Cậu nhắn tin cho Hàn Thâm để báo cáo: "Em đã thuyết phục được bố mẹ, nhưng trường hợp của em trai em cần thêm chút thời gian nữa để xử lý. Em có thể báo cáo muộn hơn được không ạ?"

Samuel: Được.

Quý Nhiên muốn nói thêm gì đó nhưng sau khi gõ xong lại xóa hết, chỉ để lại một tin nhắn đơn giản: "Vâng, cảm ơn anh vì hôm nay, chúc anh ngủ ngon."

Gửi tin nhắn xong, cậu đặt điện thoại qua một bên, nghĩ rằng Hàn Thâm sẽ không trả lời nữa. Nhưng ngay sau đó cậu lại thấy một tin nhắn hiện lên.

Hàn Thâm: "Không có gì, ngủ ngon."

Quý Nhiên chợt thấy vui trong lòng, cậu đáp lại bằng một sticker đáng yêu rồi đọc lại đoạn trò chuyện của hai người. Cậu đổi tên Hàn Thâm trong danh bạ từ [Samuel] thành [Hàn Thâm].

Từ giây phút này, cậu cảm thấy mình và Hàn Thâm đã có một mối liên kết ngoài công việc.

Điều này khiến cậu cảm thấy mình đặc biệt hơn.

Tối đó Quý Nhiên mơ một giấc mơ đẹp, dù cậu không nhớ rõ nội dung nhưng khi tỉnh dậy vẫn cảm thấy niềm vui từ trong giấc mơ.

Về phần Quý Thừa Hiên bị cậu đánh thức từ 7 giờ rưỡi lại không may mắn như thế, cậu nhóc mắt nhắm mắt mở bị Quý Nhiên lôi khỏi nhà, chạy bộ quanh khu chung cư.

Sau khi 40 phút chạy kết thúc, Quý Thừa Hiên mệt rã rời, cậu nhóc vội vàng ăn sáng cho xong để vào ngủ bù.

Thế nhưng Quý Nhiên lại vén chăn nhóc lên, nói: "Đừng ngủ nữa, bây giờ là thời gian luyện tập của tuyển thủ chuyên nghiệp."

Quý Thừa Hiên ngáp một cái rồi lại ngồi dậy chơi game. Ban đầu nhóc còn hào hứng, nhưng leo rank đơn mệt mỏi hơn nhóc tưởng, nhất là khi bị hệ thống ghép với một đội toàn tạ.

Sau 6 tiếng leo rank cũng đủ khiến Quý Thừa Hiên vô cùng bực bội, không ngờ tối đến còn bị Quý Nhiên bắt train.

2 tiếng training, Quý Thừa Hiên mới bắt đầu được 20 phút đã muốn từ bỏ.

Quý Nhiên: "Đứng dậy, tiếp tục."

Quý Thừa Hiên nằm bất động, giả vờ chết.

Quý Nhiên cúi xuống ghé sát tai nhóc, thì thầm đầy ám ảnh: "Không phải em muốn làm streamer game sao? Thế này là không được đâu."

Quý Thừa Hiên cắn răng cố gắng luyện tập tiếp, sau đó lại bị ép phải xem lại trận đấu và luyện tập thêm nữa.

Quý Thừa Hiên: "..."

Aaaaaa!!! Nhóc muốn nổ tung rồi!!!

Sau khi kết thúc nhiệm vụ cuối cùng của ngày, cậu nhóc mệt rã rời, tắm rửa xong là ngủ say ngay, thậm chí chẳng buồn lướt video ngắn như mọi khi.

Mẹ của hai anh em rất ngạc nhiên: "Trước đây nói mãi nó cũng không chịu nghỉ ngơi, giờ lại tự giác đi ngủ."

Nhìn em trai đang ngủ say ngáy khò khò, Quý Nhiên nghĩ thầm: Giờ mới chỉ là khởi đầu thôi.

Ngày hôm sau, họ lặp lại thời gian biểu đó. Đến buổi chiều Quý Thừa Hiên đã bắt đầu nản chí, nhưng nghĩ đến việc ngày mai anh trai đi làm sẽ không có ai kèm cặp nữa, cậu lại cố gắng chịu đựng.

Ai ngờ anh trai lại thuyết phục được bố mẹ nên sau khi đi làm, bố sẽ cùng cậu chạy bộ, còn mẹ sẽ giám sát cậu chơi game.

Trải qua ba ngày huấn luyện, Quý Thừa Hiên đã đến giới hạn, kết quả bùng nổ vào một đêm nào đó.

"Em không chơi game nữa!" Cậu nhóc quăng điện thoại xuống, hét lên.

Quý Nhiên nhặt điện thoại lên rồi đặt lại vào tay nhóc: "Nghỉ mười phút rồi tiếp tục."

Quý Thừa Hiên không chịu nhận: "Em không chơi nữa!"

Quý Nhiên: "Không chơi game thì sao làm streamer game được?"

Quý Thừa Hiên: "Em không muốn làm streamer nữa!"

Quý Nhiên: "Mới gặp một chút khó khăn đã muốn bỏ cuộc sao?"

"Em thực sự không muốn chơi game nữa." Quý Thừa Hiên hét lên: "Em chơi game vì muốn có chuyện để nói với bạn thôi."

Quý Nhiên hỏi: "Em chơi game chỉ vì muốn kết bạn thôi sao?"

Quý Thừa Hiên có vẻ xấu hổ nhưng sau mấy ngày bị ép chơi game đến phát ngán, nhóc thật sự không muốn tiếp tục nữa nên gật đầu thừa nhận.

Nhóc chỉ là một cậu nhóc mũm mĩm, học lực và gia cảnh đều bình thường, tính cách cũng không mấy dễ gần nên ở trường không có nhiều bạn bè. Mãi đến khi nhóc nói rằng mình muốn trở thành streamer thì mới thu hút được một nhóm bạn cũng thích chơi game.

Thế là nhóc bắt đầu nói về game mọi lúc mọi nơi, luôn miệng khoe rằng mình sẽ thành streamer, sẽ trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp. Nói nhiều đến mức ngay cả nhóc cũng gần như tin tưởng điều đó.

Quý Nhiên thở dài, cũng không nỡ mắng cậu nhóc nữa.

Cậu cứ nghĩ Quý Thừa Hiên được cha mẹ cưng chiều như vậy thì ở trường sẽ có nhiều bạn, ai ngờ lại là một cậu nhóc bị mọi người xa lánh.

Quý Nhiên vỗ vai nhóc, dịu dàng nói: "Anh hiểu em muốn kết bạn, nhưng tình bạn miễn cưỡng không bền đâu em."

Quý Thừa Hiên cúi đầu không nói gì.

Quý Nhiên lại hỏi: "Em nghĩ họ là bạn mình nên không muốn rời bỏ họ, đúng không?"

Quý Thừa Hiên gật đầu.

Quý Nhiên hỏi: "Vậy ngoài game ra các em còn nói về chủ đề nào khác không? Khi làm bài tập hay đi chơi, các bạn có rủ em không?"

Quý Thừa Hiên im lặng một lúc rồi khẽ lắc đầu.

Quý Nhiên không nỡ nói nặng lời, chỉ nhẹ nhàng bảo: "Anh hiểu cảm giác em muốn có bạn, nhưng đây chỉ là một sự đồng hành ngắn ngủi thôi. Tình bạn thực sự không phải như vậy. Tình bạn thật sự là sự bình đẳng, tôn trọng và tin tưởng lẫn nhau, là cùng chia sẻ niềm vui và nỗi buồn, chứ không phải là em cứ phải chiều theo họ mãi."

"Nhưng mà..." Quý Thừa Hiên thút thít, giọng đã bắt đầu nghẹn ngào: "Nhưng mà em chẳng thể nào tìm được những người bạn như thế."

Quý Nhiên lại nhớ đến thời học sinh của mình, cậu đã từng có cơ hội tìm được tình bạn chân thành, nhưng vì nhiều lý do mà bỏ lỡ.

Lần cậu nhớ nhất là sau kỳ thi đại học, cậu và một vài bạn cùng phòng đã có mối quan hệ rất tốt. Sau khi thi xong, cả đám rủ qua nhà nhau chơi, bạn cùng phòng hỏi Quý Nhiên có muốn tham gia không.

Cậu thực sự muốn nhưng lúc đó cậu vẫn ở quê, ngại bạn bè thấy hoàn cảnh nghèo khó của gia đình và cũng không biết phải xin phép bố mẹ ra sao.

Cuối cùng Quý Nhiên đành cười từ chối, bỏ lỡ cơ hội kết thân với mọi người.

Vài năm sau, trong buổi họp lớp, cậu thấy ba người bạn kia vẫn rất thân thiết, gần gũi hơn hẳn với những người khác. Quý Nhiên nhiều lần muốn bắt chuyện nhưng không tìm được cơ hội, cuối cùng chỉ đành mỉm cười chào hỏi như những người bạn bình thường.

Nếu ngày đó cậu đồng ý thì tốt biết mấy.

Nếu ngày đó cậu đủ dũng cảm tiến lên, có lẽ cậu đã có được tình bạn vĩnh cửu.

Quý Nhiên đã nghĩ như thế không chỉ một lần, nhưng tiếc rằng không còn cơ hội để bù đắp.

Nhưng bây giờ Quý Thừa Hiên còn nhỏ, cậu nghĩ em trai cậu vẫn còn cơ hội thay đổi.

Quý Nhiên nói với Quý Thừa Hiên: "Thông thường, chúng ta dễ dàng xây dựng tình bạn với những người xung quanh, ví dụ như hàng xóm hay bạn học. Vì khoảng cách gần, dễ gặp nhau, và có thể tạo nên nhiều kỷ niệm chung."

Quý Thừa Hiên ngẩng đầu lên, lắng nghe chăm chú.

"Tiếp theo là có cùng sở thích." Quý Nhiên nói: "Em muốn kết bạn thông qua việc chơi game, bản thân điều này không sai. Đáng tiếc là vì nhiều lý do mà các em không phải là bạn bè đúng nghĩa."

Quý Thừa Hiên thút thít hỏi: "Tại sao vậy?"

Quý Nhiên: "Có lẽ là vì người ta đã có bạn thân, hoặc giữa họ và em không có chủ đề nào khác ngoài game, nên quan hệ của các em chỉ dừng lại ở đó."

Khuôn mặt Quý Thừa Hiên trông càng buồn bã.

"Nhưng việc kết bạn qua sở thích chung không hề sai." Quý Nhiên nói, "Ngoài chơi game, em hãy nghĩ xem mình thực sự thích điều gì, rồi dốc lòng học hỏi, làm điều đó với niềm vui. Trong quá trình ấy, em tự khắc sẽ tìm được bạn."

Quý Thừa Hiên nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu nói: "Em hiểu rồi."

"Nhưng còn hai điều nữa em nên nhớ. Thứ nhất là phải dũng cảm kết bạn." Quý Nhiên nói với nhóc: "Khi em muốn làm bạn với ai, muốn chơi với ai thì hãy bày tỏ mong muốn đó. Tất nhiên, chúng ta phải cư xử lịch sự."

Quý Thừa Hiên gật đầu rồi hỏi: "Còn điều thứ hai là gì?"

"Bây giờ chưa có bạn thì cũng không sao." Quý Nhiên nói: "Không cần cố gắng lấy lòng người khác, chỉ cần tập trung làm tốt việc của mình. Khi đến thời điểm thích hợp, em sẽ có được tình bạn thuộc về mình."

Nghe những lời này, ánh mắt Quý Thừa Hiên ánh lên sự ngưỡng mộ: "Anh giỏi quá!"

"Dù gì anh cũng lớn hơn em nhiều," Quý Nhiên xoa đầu nhóc, dịu dàng nói: "Muộn rồi, đi ngủ thôi."

Quý Thừa Hiên nhõng nhẽo: "Tối nay em muốn ôm anh ngủ."

Quý Nhiên: "Không được."

"Vậy cho em ôm tay anh thôi." Quý Thừa Hiên cầm tay cậu đung đưa: "Chỉ một tay thôi, được không?"

"Quý Thừa Hiên." Quý Nhiên bất ngờ gọi cả tên đầy đủ của nhóc.

Quý Thừa Hiên nhạy bén nhận ra điều gì đó, sợ hãi buông tay.

Quý Nhiên nhìn thẳng vào mắt cậu nhóc: "Anh muốn hỏi em một chuyện, em hãy trả lời thật lòng, được không?"

Quý Thừa Hiên cẩn thận gật đầu.

Quý Nhiên: "Tại sao em lại bán chiếc máy đọc sách điện tử anh tặng?"

Quý Thừa Hiên cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Em xin lỗi."

Quý Nhiên: "Anh muốn biết lý do, có phải em thiếu tiền không?"

Quý Thừa Hiên lắc đầu, im lặng mười mấy giây rồi cuối cùng bật khóc: "Anh ơi, em xin lỗi, em đã lừa anh, em tặng máy đọc sách cho bạn rồi."

"Tặng bạn?" Câu trả lời này khiến Quý Nhiên hơi bất ngờ.

Quý Thừa Hiên gật đầu, nói: "Em lấy nó làm quà sinh nhật bạn em."

Sắc mặt Quý Nhiên trầm xuống: "Em biết mình sai ở đâu không?"

Quý Thừa Hiên khóc dữ hơn: "Em xin lỗi, em đưa quà của anh cho người khác, lần sau em sẽ không làm thế nữa đâu."

Quý Nhiên không bỏ qua, nghiêm khắc phê bình: "Nhớ kỹ lời anh nói, nếu để anh thấy em không trân trọng món quà của anh thêm lần nào nữa thì anh không bao giờ tặng em bất cứ thứ gì nữa đâu."

"Em biết rồi." Quý Thừa Hiên tội nghiệp gật đầu.

Quý Nhiên: "Còn gì nữa không?"

Quý Thừa Hiên nghĩ ngợi rồi lắc đầu: "Em không biết."

Quý Nhiên nói: "Bạn bè với nhau cũng phải tự lượng sức, đừng tặng những món quà vượt quá khả năng của mình."

Quý Thừa Hiên sụt sùi rồi lại hỏi: "Còn gì nữa không anh?"

Quý Nhiên bảo là còn.

Quý Thừa Hiên suýt khóc lần nữa.

Nhưng Quý Nhiên lại chìa tay phải ra, nói: "Không phải muốn ôm tay anh ngủ sao?"

Quý Thừa Hiên sững người trong giây lát, sau đó nín khóc vui vẻ nắm chặt lấy tay Quý Nhiên.

Tối đó, cậu nhóc mũm mĩm nằm bên cạnh Quý Nhiên, tiếng ngáy to làm cậu không tài nào ngủ nổi.

Quý Nhiên đưa tay bóp nhẹ mũi em trai, Quý Thừa Hiên yên lặng được vài giây, nhưng khi cậu thả tay ra tiếng ngày còn to hơn nữa.

Quý Nhiên hoàn toàn mất ngủ, cậu khẽ nhéo cái má mềm mại của nhóc, vừa thấy vui vừa mất mát. Giá mà hồi ấy có ai nói với cậu những lời như thế này.

Quý Thừa Hiên, thằng nhóc nhà em phải biết điều nhé, đừng xem những may mắn mình có là điều hiển nhiên.

Quý Nhiên mặc thêm áo khoác, định ra ban công hóng gió một chút.

Mọi người trong nhà đã ngủ, không gian thật tĩnh lặng. Quý Nhiên rón rén mở cửa kính ban công, thời tiết có hơi lạnh, thành phố chìm trong ánh đèn neon đủ màu sắc. Cậu khẽ thở dài một hơi, bất giác nhớ đến Hàn Thâm.

Cậu muốn nói với anh rằng mọi chuyện đã ổn thỏa, cậu đã hoàn thành nhiệm vụ mà anh giao.

Quý Nhiên chạy vào phòng lấy điện thoại, nhưng ngay khoảnh khắc chuẩn bị gọi thì chợt dừng lại. Giờ này muộn rồi, Hàn Thâm chắc đã ngủ rồi nhỉ.

Cậu định bỏ qua ý nghĩ đó nhưng lại nhớ đến lời mình đã nói với Quý Thừa Hiên—

Phải dũng cảm kết bạn.

Phải dũng cảm bày tỏ.

Quý Nhiên mở khung chat với Hàn Thâm nhắn một dòng: "Chào buổi tối, anh đã ngủ chưa?"

Bên kia không có hồi âm.

Muộn thế này chắc chắn là anh đã ngủ rồi.

Quý Nhiên đợi mười phút mà vẫn không thấy trả lời, khi cậu không ôm hy vọng gì nữa và đi ngủ thì điện thoại trong tay rung lên.

Hàn Thâm: "Vừa tắm xong, có chuyện gì à?"

Giữa cơn gió lạnh, tim Quý Nhiên đột nhiên đập thình thịch. Cậu mím môi, cẩn thận cân nhắc từ ngữ: "Chuyện gia đình em đã xử lý xong rồi, giờ em có thể gọi cho anh không?"

Tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại lập tức đổ chuông.

"Quý Nhiên, chào buổi tối." Giọng trầm của Hàn Thâm vang lên bên tai, Quý Nhiên gần như không giấu được nụ cười trên môi.

Hàn Thâm gọi tên cậu, Hàn Thâm đang khen ngợi cậu.

"Chào anh." Quý Nhiên đáp: "Hy vọng không làm phiền anh quá muộn thế này."

"Không đâu, tôi vẫn chưa ngủ." Hàn Thâm hỏi, "Khó khăn đã giải quyết rồi, cậu có thể kể tôi nghe mình đã làm gì không?"

Tối hôm ấy Quý Nhiên và Hàn Thâm trò chuyện rất lâu, ban đầu là về cha mẹ, em trai, về cách cậu xử lý mọi chuyện. Nhưng sau đó, câu chuyện chuyển sang những chia sẻ vụn vặt đời thường.

Dù nói về điều gì thì Quý Nhiên vẫn thấy rất vui, như thể cả cơ thể mình trở nên nhẹ bẫng, gần như muốn bay lên.

Ban công quá lạnh, Quý Nhiên hắt xì một cái, Hàn Thâm liền bảo cậu vào trong nhà. Nhưng Quý Nhiên chưa muốn kết thúc cuộc gọi, cậu nằm trên ghế sofa, tay vẫn cầm điện thoại.

Để không làm phiền gia đình, cậu bèn hạ giọng, điều đó khiến âm thanh từ phía cậu mềm mại hơn qua điện thoại, nghe như lời nỉ non của người yêu.

Phía bên kia Hàn Thâm im lặng rất lâu, nhưng không dừng cuộc trò chuyện.

"Sao anh vẫn còn thức vậy, thật sự anh chỉ cần ngủ 4 tiếng một ngày thôi à?"

"Em thật sự rất ngưỡng mộ, còn em đi làm ngày nào cũng thiếu ngủ."

"Cảm ơn anh rất nhiều." Cậu vốn muốn nói cảm ơn với Hàn Thâm không biết bao lần: "Em muốn mời anh ăn cơm, uống rượu... muốn ngủ..."

Cậu mệt quá rồi nhưng vẫn nhớ mình đang gọi điện, nói xong câu "muốn ngủ" là cậu thiếp ngay.

Hàn Thâm kiên nhẫn lắng nghe những lời ngớ ngẩn của cậu, lần lượt trả lời từng câu.

"Thời gian ngủ bình thường là 6 tiếng, nếu công việc bận quá thì chỉ còn 3 tiếng hoặc không ngủ."

"Không cần ngưỡng mộ tôi, thể chất mỗi người mỗi khác, cậu ở tuổi này như vậy là giỏi lắm rồi."

"Ăn cơm thì được, uống rượu cũng không sao, còn muốn ngủ cùng tôi thì..."

"Xin lỗi, nhưng bây giờ chưa được."

Phía đầu dây bên kia trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở đều đều.

Hàn Thâm cũng im lặng, mười mấy phút sau, anh nói lời chúc ngủ ngon.

Trong màn đêm, giọng anh trở nên vô cùng dịu dàng, biết rằng Quý Nhiên không nghe thấy, anh lại khẽ nói thêm: "Chúc em mơ đẹp."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi