CẤT GIẤU NGƯỜI ĐẸP - LƯU THỦY THỦY

Chu Đỉnh Nguyên nhìn chằm chằm vào thùng rác, nơi có miếng bông gòn bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, mắt hắn di chuyển theo từng động tác của nhân viên y tế mà trong lòng cảm thấy lo sợ tột độ. Bác sĩ vừa nói rằng nếu vết thương sâu hơn một chút, Quý Thiên sẽ phải khâu lại. Quý Thiên cũng đáng thương quá đi mất, vai vẫn chưa lành hẳn mà giờ tay lại bị thương nữa rồi. Nói về thể lực của Quý Thiên thì cũng khó mà đoán được, nếu bảo là kém thì y chịu đòn cũng khá tốt, còn nếu bảo là tốt thì một chuyện nhỏ cũng đủ làm y sốt vó.

Sau khi bác sĩ và y tá rời đi, Chu Đỉnh Nguyên đi qua đi lại trước mặt Quý Thiên, "Như thế này đi, nếu cảnh sát kiểm tra chứng minh nhân dân thì cậu cứ bảo là chứng minh để ở nhà, còn những lúc khác thì đừng lên tiếng, cứ để tôi lo liệu."

Quý Thiên chống tay nhìn Chu Đỉnh Nguyên với vẻ mặt bình tĩnh. Từ phản ứng của Chu Đỉnh Nguyên, Quý Thiên đoán chứng minh nhân dân rất quan trọng và việc không có thứ đó chắc chắn là vấn đề lớn.

"Không có chứng minh nhân dân thì thế nào?"

Nghe Quý Thiên hỏi, Chu Đỉnh Nguyên đứng khựng lại. Hắn rất sợ cảnh sát biết được sự thật là Quý Thiên không có giấy tờ hợp pháp, vì hắn không biết hậu quả sẽ ra sao - liệu Quý Thiên sẽ bị bắt hay bị trục xuất? Nếu sau khi họ chia tay, Quý Thiên vẫn tiếp tục nói linh tinh, người khác sẽ không kiên nhẫn như hắn, họ chắc chắn sẽ coi y là kẻ điên, một người khi đã vào viện tâm thần thì cả đời sẽ bị gán mác tâm thần.

"Làm sao tôi biết được, có thể bị đuổi ra khỏi đất nước này đấy. Cậu không chỉ thiếu chứng minh nhân dân, mà còn có vấn đề về trí óc, đến lúc đó có thể sẽ bị coi là điên rồi bị bắt giữ. Còn tôi thì sao, tôi có thể giúp cậu nhận trợ cấp xã hội, nhưng cả đời này cậu đừng mong có được công việc tử tế."

Lời nói lộn xộn thế, có thể thấy Chu Đỉnh Nguyên đang rất lo lắng. Vẻ mặt Quý Thiên không có gì thay đổi, y tiếp tục nói: "Anh không muốn em bị mang đi đúng không?"

Chu Đỉnh Nguyên ngừng lại một lúc, hắn ấp úng mãi mà không thốt ra được câu nào.

"Khó trả lời lắm sao? Muốn hay không muốn, không có khả năng thứ ba, không thể vừa muốn vừa không muốn được."

Chu Đỉnh Nguyên không ngờ Quý Thiên lại kiên quyết như vậy, hắn rũ mắt trả lời, "Tôi cũng không đến mức tàn nhẫn, sao lại muốn cậu bị mang đi chứ..."

"Anh biết em không muốn hỏi chuyện đó." Quý Thiên tiến tới, y không để Chu Đỉnh Nguyên lảng tránh, "Nếu chúng ta không phải là bạn đời, thì một Alpha như em sống chung với anh trong một căn nhà thật sự không thích hợp."

Lại là cái lý do về Alpha, hai người đàn ông sống với nhau thì có gì không hợp lý chứ? Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy đau đầu, mặc dù hắn không hiểu Alpha là gì nhưng ngụ ý Quý Thiên muốn nói là y muốn rời đi thì hắn hiểu.

Đây là cái gì chứ? Ép mình phải có mối quan hệ với y, không thì y lại dọa bỏ nhà ra đi? Hắn đã nói mình không phải người đồng tính, sao Quý Thiên cứ ép buộc người khác phải thành người đồng tính như vậy?

"Tôi không phải người đồng tính."

Quý Thiên cũng không hiểu Chu Đỉnh Nguyên có ý gì, "Anh không trả lời vấn đề của em, Chu Đỉnh Nguyên, em thích anh, anh có phải là cũng thích em đúng chứ?"

Chu Đỉnh Nguyên không ngờ Quý Thiên lại nói thẳng như vậy, đầu hắn như bị một vật nặng đập vào, ong ong không ngừng.

Thời gian trôi qua từng giây, Quý Thiên vẫn yên lặng chờ đợi câu trả lời từ Chu Đỉnh Nguyên. Những lời Quý Thiên nói thì Chu Đỉnh Nguyên không hiểu, còn những gì Chu Đỉnh Nguyên nói thì Quý Thiên cũng chẳng hiểu, nhưng từ "thích" thì chắc chắn không có sự mơ hồ nào cả. Trong lòng Chu Đỉnh Nguyên chắc chắn sẽ có câu trả lời.

Tiếng gõ cửa cắt ngang sự im lặng của hai người, y tá trực thò đầu ra, "Đã lấy thuốc rồi thì có thể về, nhớ đúng giờ quay lại để thay băng."

Nhân lúc lấy thuốc, Chu Đỉnh Nguyên lại muốn lẩn trốn, nhưng Quý Thiên đã nhanh tay giữ lấy hắn.

Nhiệt độ từ lòng bàn tay khiến Chu Đỉnh Nguyên bất giác phân tâm, khi hắn quay sang nhìn Quý Thiên, ánh mắt không tự chủ được mà tránh đi, Quý Thiên đang thật sự nghiêm túc.

"Tôi không biết..." Chu Đỉnh Nguyên nuốt nước bọt, cổ họng đau rát, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện này. Hắn đã sống ba mươi năm rồi, chưa từng nghĩ sẽ dây dưa với một người đàn ông, thế nào cũng thấy ngớ ngẩn, hắn rất hoang mang.

Sức lực trên tay giảm bớt, Quý Thiên buông tay ra, cúi mắt rồi đứng dậy.

Ánh mắt thất vọng chỉ thoáng qua, Chu Đỉnh Nguyên muốn nhìn rõ nhưng Quý Thiên đã đi rồi, không cho hắn cơ hội, hắn lại do dự một lát rồi vẫn bước theo sau.

Sau khi rời bệnh viện, hai người lại đến đồn cảnh sát báo cáo sự việc xảy ra tối nay.

"Cả hai tên trộm này đã do thám trước đó, biết rằng cửa hàng các anh hiện nay làm ăn khá nên đã nhắm đến các anh. Hai người cũng biết khu này có rất nhiều người già, họ rất dễ bị tổn thương khi gặp phải kẻ xấu, ông Lương là một ví dụ. Tối nay nhờ có hai anh báo cảnh sát kịp thời."

Hai người đều giữ im lặng một cách khó hiểu, cảnh sát hơi ngạc nhiên, dù sao trước đây họ cũng nhớ rõ những sự việc đã xảy ra nên đùa giỡn một câu.

"Chu Đỉnh Nguyên, trước đây anh chẳng bảo là cậuta là kẻ điên sao? Sao giờ lại sống chung rồi? Anh báo cảnh sát giả đấy à?"

Chu Đỉnh Nguyên há miệng, đầu óc hắn rối bời, không thể phản ứng ngay được, "Không..."

Cả hai đều không mấy để tâm, cảnh sát cũng không nói thêm gì nữa, "Nói đùa thôi, tối nay có vẻ sẽ mưa đó, về nghỉ ngơi sớm đi, tối nay các anh vất vả rồi."

Trên đường về, Chu Đỉnh Nguyên cứ theo sau Quý Thiên, đến trước cửa nhà, Quý Thiên không một lần quay đầu lại.

Khi vào nhà, Quý Thiên nhẹ nhàng nói "Chúc ngủ ngon" rồi định lên lầu, Chu Đỉnh Nguyên chợt tỉnh lại, hắn lao tới chắn đường Quý Thiên.

"Có chuyện à?"

Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy rất khó chịu trước thái độ lạnh lùng của Quý Thiên. Trước đây giữa họ chỉ là quan hệ giữa người lạ và... bạn đời sao? Hắn tưởng hai người còn có thể làm bạn, dù đã có quan hệ tình dục nhưng vẫn có thể là bạn, thật ra có chút kì, nhưng... nhưng hắn thật sự không muốn làm mối quan hệ giữa hai người trở nên căng thẳng. Hắn không chịu nổi khi phải chiến tranh lạnh với Quý Thiên, thà là hai người cãi nhau.

Nhưng để thừa nhận mình thích Quý Thiên thì hắn lại không dám nói ra, lời lấp lửng trên đầu lưỡi, Chu Đỉnh Nguyên cuối cùng lấy ra hộp thuốc của Quý Thiên từ trong túi.

"À... trên hộp thuốc có ghi mỗi lần uống bao nhiêu, cậu... uống một lần trước khi đi ngủ đi..."

Quý Thiên nhận lấy túi nhựa, y không thể nhẫn tâm với Chu Đỉnh Nguyên giống như cách Chu Đỉnh Nguyên cũng không thể nói ra những lời không thể cứu vãn với mình vậy, cuối cùng y hỏi một câu, "Chu Đỉnh Nguyên, nếu một ngày nào đó em rời đi rồi, anh sẽ làm gì?"

Rời đi? Rời đi đâu? Về lại quốc gia mà Quý Thiên hay nói đến sao? Câu giả định không thể giả hơn nữa, chuyện không thể xảy ra, không cần phải trả lời.

Thấy Chu Đỉnh Nguyên vẫn do dự, Quý Thiên thở dài, "Cảm ơn." Sau đó không ngoảnh lại mà lên lầu.

Hình bóng Quý Thiên biến mất ở cửa cầu thang, Chu Đỉnh Nguyên mới lấy lại được giọng nói của mình phát ra một âm thanh ngắn gọn, vừa yếu ớt lại vừa tức giận, khiến hắn không biết phải làm gì.

Trở về phòng, Quý Thiên vẫn cầm hộp thuốc Chu Đỉnh Nguyên đưa cho mình, y uống một lần như lời dặn, rồi bỏ phần thuốc còn lại vào túi.

Y không thể ngủ được. Nếu như lúc đầu y chỉ coi Chu Đỉnh Nguyên là trách nhiệm của Alpha, thì bây giờ, y thật sự thích Chu Đỉnh Nguyên, thậm chí là còn không thể xác định được vào lúc nào thì y đã thay đổi thái độ, lúc đầu Chu Đỉnh Nguyên trong mắt y chỉ là một Beta lười biếng.

Có phải vì sự tốt bụng của Chu Đỉnh Nguyên, được Chu Đỉnh Nguyên dịu dàng chấp nhận, hay là vì thấy sự thay đổi của Chu Đỉnh Nguyên, hay là từng khoảnh khắc bên nhau mỗi ngày?

Có thể là tất cả, dù lý do là gì, Quý Thiên cũng đã đi đến kết luận giống nhau, đó là y thích Chu Đỉnh Nguyên, tuyệt không liên quan đến trách nhiệm.

Còn Chu Đỉnh Nguyên thì sao? Điều khiến Quý Thiên tức giận không phải là Chu Đỉnh Nguyên không thích mình, mà là Chu Đỉnh Nguyên rõ ràng thích mình nhưng không chịu thừa nhận, y không hiểu lý do gì khiến Chu Đỉnh Nguyên phải nói dối như vậy nữa.

Quý Thiên dựa mệt mỏi vào đầu giường, nhưng tâm trí thì cực kỳ tỉnh táo. Y không phải đang đe dọa Chu Đỉnh Nguyên điều gì, y chẳng đi đâu được, trở về... nếu thật sự có thể trở về, nếu một ngày nào đó y biến mất, Chu Đỉnh Nguyên có tìm y không? Có hối hận không? Hay sẽ quay lưng quên y ngay lập tức?

Một tiếng sấm rền vang, xé toạc sự yên tĩnh của đêm đông, Quý Thiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm mùa đông lạnh lẽo, vắng vẻ. Y nhớ lại lời của viên cảnh sát nói, tối nay có vẻ sẽ có mưa.

Y lấy điện thoại ra định xem dự báo thời tiết, phần dưới ứng dụng vẫn còn nhiều tin tức hot, một trong số đó là tin về mưa sao băng đêm nay. Quý Thiên chẳng quan tâm đến mưa sao băng, nhưng dự báo thời tiết quả thực nói rằng nửa đêm sẽ có mưa nhỏ.

Quý Thiên nghĩ đến đống quần áo và ga trải giường vẫn đang phơi trên mái nhà từ hai hôm trước, y đứng dậy đi lên đó.

Mưa lớt phớt rơi xuống, Quý Thiên sờ thử vào ga trải giường còn ẩm ướt, nếu thu lại thì chắc chắn sẽ phải phơi lại.

Gió đêm nay có vẻ đặc biệt lạnh, tiếng sấm lôi rền liên tục, trời đông như thế này có mưa to sao?

Quý Thiên không kịp nghĩ nhiều, chỉ muốn nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

Ngay sau đó, một tiếng sấm vang rền chớp sáng rực rỡ thắp sáng cả bầu trời đêm, Quý Thiên vừa chạm tay vào ga trải giường, theo bản năng ngẩng lên nhìn một cái, trước mắt y lại là một luồng ánh sáng trắng nhợt, một giây sau, y ngất xỉu.

Mùa đông cũng có sấm chớp, Chu Đỉnh Nguyên trở mình trên giường, nghĩ đến việc trên tầng thượng vẫn có đồ phơi, không biết có nên lên đó kiểm tra không.

Nhưng để lên tầng thượng, hắn phải đi qua cửa phòng của Quý Thiên, liệu mình có nên đi kiểm tra y không? Thôi, bỏ đi, hắn thật sự sợ Quý Thiên lại truy hỏi mình liên tục, nếu không thì đồ đạc và ga trải giường lại phải giặt lại một lần nữa.

Một tiếng xẹt điện, chớp sáng rực như sắp đánh thẳng vào cửa sổ, Chu Đỉnh Nguyên gần như bị ánh sáng làm cho lòa mắt, hắn vốn dĩ đã khó ngủ, giờ lại bị tiếng động này làm bực mình, hắn khó chịu cầm điện thoại lên, lướt video trên ứng dụng.

Một video của mấy cô gái lướt qua, Chu Đỉnh Nguyên chẳng có hứng thú với những thứ đó, xem xong cũng chẳng thấy gì, tâm trạng hắn chẳng hề dao động.

Mưa sao băng.

Một tin hot trên địa phương hiện lên trước mắt, Chu Đỉnh Nguyên hiếm khi dừng lại nhìn thêm một chút, "Lại là mưa sao băng, ngày nào cũng có cả trăm lần, mưa gì cũng chẳng còn mới lạ nữa."

Chỉ xem được một giây, tiếng sấm càng lúc càng lớn, Chu Đỉnh Nguyên đã bắt đầu buồn ngủ, mắt dần nhíu lại, điện thoại rơi xuống giường, video vẫn còn đang phát lặp đi lặp lại, còn Chu Đỉnh Nguyên thì đã ngủ thiếp đi.

Lời tác giả:

Nói thế này, bất cứ ai phải rời xa quê hương đều rất khổ sở, nhưng nếu Chu Đỉnh Nguyên phải đến thế giới ABO thì sẽ còn khổ sở hơn nhiều so với Quý Thiên khi đến thế giới bình thường. Quý Thiên ở đó có quyền lực, nhưng môi trường và bối cảnh xã hội thực sự ảnh hưởng lớn đến con người. Hiện tại họ có thể coi là bình đẳng, nhưng nếu qua đó rồi sự bất bình đẳng không phải do Quý Thiên mang đến cho Chu Đỉnh Nguyên, mà là do cả thế giới. Thực ra, tôi nghĩ thế giới ABO rất phong kiến, chế độ phong kiến đó dường như không thể lật đổ được, vì trong bối cảnh đó bản chất của con người đã được định trước, thậm chí còn đáng sợ hơn cả thời cổ đại (có lẽ đây là lý do họ nên ở lại thế giới bình thường).

(Nếu buộc phải chọn một con đường, Quý Thiên chỉ có thể là một đội trưởng tàu vũ trụ băng qua dải Ngân Hà, tự do đi qua lại giữa hai thế giới.)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi