Con phố trung tâm thành phố vào lúc nửa đêm vẫn đông nghịt xe cộ, một bóng người lạc lõng đứng giữa làn xe tấp nập.
Một tiếng còi xe vang lên chói tai, một Alpha hạ cửa sổ xe xuống mắng chửi người đàn ông đứng chắn trước mặt, "Mày muốn chết à!"
Mùi pheromone thoang thoảng trong không khí khiến Quý Thiên vui mừng khôn xiết. Y nhanh chóng quan sát xung quanh, trên biển chỉ dẫn bên đường là một địa danh quen thuộc, ánh nhìn y vượt qua đèn giao thông gần đó hướng về tòa nhà rực rỡ ánh đèn giữa đêm tối - là tòa nhà của gia tộc Quý.
Có lẽ thấy Quý Thiên không nhúc nhích, Alpha mở cửa xe đi thẳng đến chỗ y, "Mày điếc à..."
Quý Thiên ngẩng mắt lướt qua, ánh nhìn của y khiến lời mắng chửi của Alpha đột ngột ngưng bặt. Alpha đứng trước mặt đối phương chẳng khác gì người được in trên biển quảng cáo xa xa, Quý Thiên thì không xa lạ gì với cái tên của mình.
"Quý tổng, giờ này đứng giữa đường nguy hiểm lắm đó." Alpha chợt đổi giọng, cười gượng một tiếng rồi lúng túng quay lại xe vòng qua Quý Thiên, tăng ga phóng vút đi.
Quý Thiên không có thời gian để tính toán với Alpha kia, y bước nhanh về phía tập đoàn của họ Quý. Dọc đường, các quảng cáo của Quý tràn ngập khắp nơi, có thể thấy thành quả nghiên cứu của họ đã được đền đáp xứng đáng.
Khi đứng trước cửa tập đoàn Quý lần nữa, Quý Thiên không khỏi xúc động. Trong một khoảnh khắc, y thậm chí có chút hồi hộp, y thực sự đã trở về sao? Liệu có phải trời đang trêu đùa y lần nữa không?
Có bóng người đi đi lại lại trước cửa, bảo vệ nhanh chóng tiến lên. Khi thấy Quý Thiên, ông ta sửng sốt một chút rồi lập tức thốt lên, "Là Quý tổng!"
Tiếng gọi của bảo vệ nhanh chóng thu hút sự chú ý của lễ tân vẫn còn trực ca. Cô lễ tân lập tức gọi điện cho trợ lý Nghiêm, cô giải thích ngắn gọn rồi chạy vội ra đón.
"Quý tổng, ngài đã trở về rồi."
"Nghiêm Chấn có ở công ty không? Dù cậu ấy có ở đó hay không, bảo cậu ấy đến gặp tôi ngay bây giờ." Quý Thiên vừa dặn dò vừa bước vào thang máy, đầu óc y đang rối bời, không thể suy nghĩ đâu ra được mạch lạc để nói những gì mình cần.
Lễ tân đi theo Quý Thiên, "Tôi vừa gọi cho trợ lý Nghiêm xong, anh ấy vẫn còn ở công ty..."
Chưa dứt lời, thang máy mở ra với tiếng "ding", Nghiêm Chấn xuất hiện với gương mặt căng thẳng, đôi mắt vẫn ánh lên vẻ ngạc nhiên. Khi nhìn thấy Quý Thiên, nét mặt nghiêm nghị của anh khẽ cứng lại, gượng gạo nở một nụ cười khôi hài, "Qúy tổng..."
Khi gặp Nghiêm Chấn, Quý Thiên cũng đã xác nhận được rằng mình thực sự trở về. Y đưa tay nắm cánh tay của Nghiêm Chấn, cảm xúc y dâng trào trong lòng, song trên mặt vẫn phải cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, "Chúng ta lên lầu nói sau."
Thang máy thẳng lên tầng hai mươi tám, bên trong sáng rực, mọi thứ vẫn nguyên vẹn như cũ. Quý Thiên nhẹ nhàng vén tay qua bàn làm việc, cảm nhận sự thật của mọi thứ xung quanh.
"Quý tổng, mấy ngày qua ngài đã đi đâu vậy?"
Mặc dù thời gian không dài, nhưng Quý Thiên cũng đã phần nào bình tĩnh lại. Nghiêm Chấn hỏi như vậy có nghĩa là thời gian ở thế giới trước của y vẫn tiếp diễn bình thường, không bị ngừng lại khi y rời đi. Vậy là, trong những ngày qua chắc chắn đã xảy ra không ít chuyện mà y không biết.
"Quý tổng, vết thương của ngài đã ổn chưa?"
Quý Thiên ngồi xuống ghế văn phòng, "Tôi không sao, còn cậu thì sao?"
"Chỉ có chút trầy xước và chấn động nhẹ ở não, nhưng đã hồi phục rồi." Nghiêm Chấn vẫn nhìn Quý Thiên với ánh mắt dò xét.
Lúc đó y ngồi ở hàng ghế sau, còn không thắt dây an toàn nên bị thương nặng nhất. Nghiêm Chấn chắc chắn có rất nhiều thắc mắc, mà không chỉ anh ấy, ngay cả Quý Thiên cũng khó mà giải thích rõ ràng được.
"Chuyện cũ để sau, giờ nói về những gì đã xảy ra sau khi tôi rời đi."
"Vì tai nạn xe nên buổi họp báo đã bị hoãn lại, nhưng vẫn không thể liên lạc được với ngài. Công ty đã tổ chức cuộc họp hội đồng cổ đông và nhất trí quyết định tổ chức buổi họp báo trước. Tin tức ngài mất tích được công ty giữ kín, chỉ nói là ngài đang bận việc khác thế nên tạm thời rời đi một thời gian. Nhưng người trong công ty đã nghe được một số tin đồn, không tìm thấy ngài nên không thể làm dập tắt sự nghi ngờ."
Không có gì lạ khi nhân viên vừa rồi nhìn mình với vẻ kinh ngạc như vậy, Quý Thiên ra hiệu cho Nghiêm Chấn tiếp tục.
"Thuốc mạnh có tác dụng rất rõ rệt, Beta dùng thuốc này đều có thể thực hiện thành công lần phân hóa thứ hai, nhưng..." Nghiêm Chấn ngừng lại một chút.
Quý Thiên nhíu mày, "Có tác dụng phụ à?"
"Không phải, là có những ý kiến trái chiều." Nghiêm Chấn thở dài, mở ra một số tin tức gần đây, "Có người lên tiếng chỉ trích rằng loại thuốc này không tôn trọng quyền con người của Beta, việc phân hóa lần thứ hai là để Beta trở thành công cụ sinh sản."
Quý Thiên lướt qua các bài báo, nhận thấy nội dung chủ yếu vẫn xoay quanh vấn đề bình đẳng. Những tiếng nói kêu gọi nâng cao địa vị xã hội của Beta ngày càng nhiều, hơn nữa,trên khắp thế giới đã xảy ra không ít cuộc biểu tình.
Trước đây, khi thấy những bài báo tương tự, Quý Thiên không có cảm giác gì đặc biệt, vì Alpha vốn sinh ra đã được xem là cao quý hơn, cái ý thức tiềm ẩn đó có lẽ đã ăn sâu vào từng xương tủy của mỗi Alpha.
Nhưng hiện tại khi nhìn thấy những phát biểu của Beta, Quý Thiên có chút do dự. Y trở về từ một thế giới không có sự kìm chế của pheromone và giờ y đã không thể phân biệt được đâu là quy tắc xã hội đúng đắn.
Thấy Quý Thiên không nói gì, Nghiêm Chấn cho rằng y đang lo lắng về việc những bình luận tiêu cực sẽ ảnh hưởng đến công ty, anh vội vàng nói: "Chúng ta đã cố gắng định hướng dư luận, sẽ không để công ty bị ảnh hưởng."
Quý Thiên không trả lời.
"Cần tôi sắp xếp một cuộc kiểm tra cho ngài không?" Dù Quý Thiên nói mình không sao, Nghiêm Chấn vẫn có chút lo lắng. Ánh mắt anh rơi xuống trang phục của Quý Thiên, không giống phong cách thường ngày của y lắm, điều đó càng khiến anh tò mò hơn về những gì Quý Thiên đã làm trong khoảng thời gian biến mất, "Vết thương trên tay ngài..."
Quý Thiên xua tay, y hiểu rõ suy nghĩ của Nghiêm Chấn nhưng không thể giải thích, giống như lúc trước không thể giải thích với Chu Đỉnh Nguyên vậy. Phản ứng của Chu Đỉnh Nguyên đã nói lên tất cả, Quý Thiên không thể không nghi ngờ rằng nếu kể lại những trải nghiệm của mình, Nghiêm Chấn sẽ đề nghị y đi khám tâm lý.
Chu Đỉnh Nguyên...
Quý Thiên ngẩn người, niềm vui khi trở về bỗng tan biến ngay lập tức. Chu Đỉnh Nguyên thì sao đây?
"Quý tổng?" Nghiêm Chấn để ý đến sự thay đổi trên gương mặt Quý Thiên, "Ngài trông có vẻ rất mệt, để tôi đưa ngài về nghỉ ngơi?"
Quý Thiên gật đầu.
Trên đường về, điện thoại của Nghiêm Chấn cứ reo liên hồi. Anh không chỉ cần sắp xếp công việc và sinh hoạt tiếp theo cho Quý Thiên, mà còn phải báo tin về sự trở lại của Quý Thiên với các cổ đông.
Quý Thiên bình thản nhìn Nghiêm Chấn bận rộn, y hạ cửa sổ xe xuống dõi mắt ra ngoài. Ánh đèn vàng nhạt đang lùi nhanh về phía sau, mọi thứ xung quanh đều rất quen thuộc, nhưng y chẳng thể vui nổi.
Đời người trớ trêu, lúc trước khi y cố gắng hết sức để trở về thì không có cách nào, nhưng khi y đã có sự ràng buộc, thì lại bị đưa trở lại một cách im lặng.
Chu Đỉnh Nguyên, Chu Đỉnh Nguyên sẽ ra sao đây?
Bàn tay Quý Thiên đưa vào túi quần lấy điện thoại. Góc trên bên phải của màn hình hiện lên dòng chữ "Không có tín hiệu". Y lại mở WeChat, trước đây, khi hai người luôn ở kè kè bên nhau nên không có nhiều cơ hội cần dùng WeChat liên lạc. Lần cuối cùng y nhắn tin cho Chu Đỉnh Nguyên chỉ là dùng WeChat như một ghi chú để nhắc hắn còn vài món hàng chưa gửi đi.
Sau khi thoát khỏi WeChat, Quý Thiên mở danh bạ lên. Người mà y có thể liên lạc gần như chỉ có một, ngoài chủ cửa hàng thì chỉ có Chu Đỉnh Nguyên.
Cậu mẹ nó là kẻ lừa đảo đúng không? Nếu thật sự là lừa đảo thì lừa xong điện thoại thì cút đi đi. Nhưng thẻ SIM này là làm từ chứng minh thư của tôi, nếu cậu muốn chạy thì trước tiên nhớ trả lại tôi cái thẻ SIM.
Quý Thiên khẽ cười, lời của Chu Đỉnh Nguyên vẫn còn văng vẳng trong đầu, hỏng rồi, lần này thật sự không thể giải thích được. Chu Đỉnh Nguyên thật sự sẽ nghĩ y là kẻ lừa đảo mất.
Cả đêm qua, Chu Đỉnh Nguyên không ngủ ngon, trong giấc mơ luôn hiện lên hình ảnh Quý Thiên bị thương, máu me bê bết. Đến giờ nhất định, hắn không thể ngủ được nữa, mở mắt ra ngẩn ngơ nhìn bầu trời xám trắng, cho đến khi ánh sáng chiếu vào làm mắt hắn cay xè mới lật người.
Đây là lần thứ hai Quý Thiên vì hắn mà dấn thân vào nguy hiểm rồi bị thương. Chu Đỉnh Nguyên cũng không phải sắt đá, không thể nói là hắn không động lòng. Quý Thiên là một người bạn tốt như vậy, sau này chắc chắn hắn sẽ sẵn sàng hy sinh vì y, giúp y không tiếc mạng, nhưng đáng tiếc Quý Thiên không muốn làm bạn với hắn, cứ mãi nhớ thương cái mông hắn.
Nếu là người khác, Chu Đỉnh Nguyên chắc chắn đã tranh cãi một trận sống chết với người đó rồi cắt đứt quan hệ, nhưng mỗi khi nghĩ đến ánh mắt đầy đau khổ của Quý Thiên khi bị thương, hắn lại cảm thấy mình như một người vô tình bạc nghĩa làm hắn cảm thấy hơi có lỗi với Quý Thiên.
Ở dưới lầu ngày càng náo nhiệt, Chu Đỉnh Nguyên cũng tỉnh dậy, không muốn dậy cũng không được, hắn còn phải gọi Quý Thiên dậy uống thuốc.
Chu Đỉnh Nguyên đành phải đứng dậy, mặc đồ, rửa mặt sơ qua, từ từ đi lên lầu ba, vẫn còn gọi lớn tên Quý Thiên từ ngoài hành lang.
"Quý Thiên, cậu dậy chưa?"
Không nghe thấy tiếng trả lời, Chu Đỉnh Nguyên đoán có lẽ vì tối qua quá mệt nên sáng nay y đã ngủ quên, nghĩ đến việc Quý Thiên là người bị thương, Chu Đỉnh Nguyên không đánh thức người mà đi xuống mở cửa, dọn dẹp một chút cửa hàng. Lúc này, hai bà cụ đến đổi dây lưng quần, làm xong việc, lại có người già nhìn thấy thông báo dán trên bảng tuyên dương của ủy ban.
"Tiểu Chu này, tối qua cậu bắt được kẻ trộm rồi! Tốt quá, coi như là giúp dân trừ hại rồi!"
Chu Đỉnh Nguyên được khen ngợi có chút ngại ngùng, trò chuyện với mấy hàng xóm một chút, rồi khi nhìn thời gian đã là giữa trưa rồi, bụng hắn đói cồn cào, hắn lẩm bẩm: "Sao cậu ấy vẫn chưa dậy nhỉ?"
Sợ Quý Thiên lại bị sốt gì đó, Chu Đỉnh Nguyên phải lên lầu xem thử.
"Quý Thiên! Đã trưa rồi!"
Chu Đỉnh Nguyên chạy lên lầu ba, cửa phòng của Quý Thiên chỉ khép hờ. Hắn do dự một chút, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, "Quý..."
Giường được sắp xếp gọn gàng, trong phòng không có ai.
"Người đâu rồi?" Chu Đỉnh Nguyên lẩm bẩm nhìn quanh một lượt. Có lẽ vì tối qua trời mưa, phòng vẫn còn hơi lạnh lẽo. Hắn lại quay đầu đi lên tầng mái, "Quý Thiên!? Dậy thì uống thuốc đi..."
Gió trên tầng mái hơi ồn ào, quần áo và ga trải giường vương vãi trên sàn một cách lộn xộn.
Trong cổ họng Chu Đỉnh Nguyên bỗng cảm thấy nghẹn, nuốt nước bọt nuốt xuống cũng thấy đau, hắn bước thêm hai bước nữa ra ngoài khỏi phạm vi của mái che, tầm mắt lập tức trở nên rộng rãi. Cả tầng mái, hắn vẫn không thấy bóng dáng Quý Thiên đâu.
Hắn đứng ngược gió một lúc, tóc bị thổi rối tung, tai cũng kêu lên ù ù, trong lòng không thể diễn tả cảm giác hiện tại.
Quý Thiên đâu rồi?