CẬU ẤY ĐẾN TỪ 1945

Sáng sớm, trước tòa cao ốc của tập đoàn Thịnh Vũ, bầu không khí đã khác trước.

Lãnh đạo của các bộ phận đứng thành hai hàng, thỉnh thoảng mới dám nhỏ giọng xì xào bàn tán vài câu, một vài người mới đến muộn không biết gì bị thế trận này doạ sợ, trốn ở phía sau nhỏ giọng hỏi đồng nghiệp đã xảy ra chuyện gì?

Đồng nghiệp nhỏ giọng nói: "Hôm nay công ty sẽ tổ chức một cuộc họp lớn, tất cả quản lý cấp cao đều sẽ đến."

"Thật là như lời đồn sao? Trữ tổng sắp phải ra nước ngoài rồi?"

"Không rõ nữa, cũng có thể chỉ là tung tin vịt, dù sao thì lão Trữ tổng cũng sẽ quay trở lại chiếm giữ nhỉ... Suỵt, đừng nói nữa, có xe tới kìa."

Bảy tám chiếc ô tô con màu đen từ từ lái vào hành lang trước cổng tòa nhà. Các cổ đông và lãnh đạo hiếm khi xuất hiện vào ngày thường lần lượt xuống xe, trao đổi ánh mắt với nhau, để lộ tin tức như đã hiểu ngầm với nhau.

Cho đến cuối cùng lại có thêm ba chiếc xe lái vào, mọi người lần lượt quay đầu nhìn lại.

Bước xuống từ trên hai chiếc ô tô trước và sau đều là vệ sĩ đeo kính đen, bọn họ nhanh chóng lao đến bên cửa xe của chiếc ở giữa rồi mở ra, một giây sau, một đôi giày da đen không dính một hạt bụi bước xuống.

Người đến cúi đầu, khom người xuống xe khiến cho không ít người nhìn mà sững sờ.

Có cổ đông quen biết không biết nghĩ đến gì mà thay đổi sắc mặt, mở miệng đã nói: "Châu tổng? Sao hôm nay cậu lại tới đây?"

"Ngô tổng ngạc nhiên lắm sao?" Châu Thanh dẫn đầu tiến lên hai bước, cười như bình thường, nhìn thoáng qua cửa rồi thu tầm mắt lại, vừa cởi găng tay vừa nói: "Tôi nghe nói hai ngày nay giá trị thị trường của Thịnh Vũ có dao động rất lớn, các vị cũng biết rồi, Châu thị có được ngày hôm nay không thể không có công lao của Thịnh Vũ. Mọi người có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu (*), hôm nay Trữ tổng đặc biệt mời tôi đến dự thính."

(*) bản gốc là 一荣俱荣一损俱损, ý chỉ là một người được vinh hoa thì những người khác cũng được vinh hoa, một người bị tổn hại thì những người khác cũng bị tổn hại.

Lời này được nói rất khéo léo, nhưng ý tứ ở trong đó không khó để đoán ra được.

Nếu đặt trong một năm trước, bất kỳ một cổ đông nào của Thịnh Vũ cũng sẽ không để Châu thị vào trong mắt nhưng thị trường đang thay đổi trong nháy mắt, Châu Thanh của bây giờ cũng mang theo sự uy hiếp.

Một khi cậu công khai bày tỏ chiến tuyến, sự việc sẽ trở nên vô cùng khó nhằn.

Một vị lãnh đạo trung niên cười lạnh chế giễu: "Xem ra khu vực phía Bắc không đủ cho Châu tổng bận rộn nhỉ, Thịnh Vũ này thành lập nhiều năm rồi, giống như không ít mấy lão già bọn tôi đều cùng với Kiến Hùng gây dựng nên. Nói cho cùng, hôm nay cùng lắm chỉ là giữa cha con nhà họ Trữ xảy ra tranh chấp về ý kiến, tuổi Châu tổng còn trẻ như vậy, nhúng tay vào việc này không tốt lắm nhỉ?"

"Lời này ngài nói sai rồi." Giọng điệu của Châu Thanh nhàn nhạt, "Trên thương trường không có cha con, huống hồ gì sự việc có liên quan đến lợi ích của Châu thị tôi, ở đâu ra cái đạo lý sống chết mặc bay chứ."

Châu Thanh chặn lời nói này lại, sau đó lại ngước mắt lên nhìn đối phương, cười nói: "Hơn nữa, ngài đã nói đây là tranh chấp giữa cha con nhà họ Trữ, vậy thì cũng là việc nhà của nhà họ Trữ, sáng sớm thế này các vị vội vàng đến đây xen vào việc nhà người khác, có phải là cũng không có đạo lý như vậy hay không?"

Châu Thanh nói đến mức khiến cho một nhóm người già tái mặt.

"Châu Thanh! Người trẻ tuổi vẫn đừng nên kiêu ngạo quá mới tốt."

Sắc mặt của Châu Thanh không thay đổi, đưa bao tay sang bên cạnh, trả lời: "Ngài nhất định phải nói như vậy, nếu đổi thành người lớn tuổi, chẳng phải gọi là cậy già lên mặt sao?"

Châu Thanh biết rõ rằng trong bất kỳ tình huống nào, lùi một bước mới là phiền phức.

Năm 39, cậu thay cha quay lại thương hội, khi đó không chỉ là áp lực từ các giới bên ngoài mà bên trong còn là một mớ hỗn độn. Gián điệp xâm lược, mượn danh hiệu góp vốn, đã khuấy động nước hồ đến mức đục ngầu không thể tả.

Châu Thanh mang theo người, chĩa súng vào nhau với người khác trước quảng trường Huy Mã công quán, viên đạn xẹt qua tai sẽ mang đến cảm giác mất đi thính giác tạm thời.

Sau lần đó, sau cuộc thanh trừng và chỉnh đốn, mọi việc mới trở nên suôn sẻ.

Trong những sự việc mà cậu đã từng trải qua và chứng kiến đều có một đạo lý.

Công bằng và chính nghĩa chưa hẳn sẽ chiếm ưu thế, đối mặt với sự đàn áp cũng không thể một mực nhượng bộ.

Bạn phải xác định chính xác điểm then chốt, một đòn đánh trúng phóc.

Trên tầng cao nhất của Thịnh Vũ, Châu Thanh đặt tài liệu mang theo lên bàn.

Sắc mặt Trữ Húc Minh mang theo vẻ mệt mỏi, mở ra rồi lướt qua, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu một cái.

"Số liệu có chính xác không?" Trữ Húc Minh hỏi.

Châu Thanh: "Đương nhiên. Chiến lược hợp tác giữa Châu thị và Thịnh Vũ hiện tại đã đạt 20% doanh thu của cả tập đoàn trong vòng nửa năm. Anh cả, anh và em đều biết điều này có nghĩa là gì. Bọn họ cùng lắm cũng chỉ đang nhắm vào phân chia lợi nhuận kếch xù cuối năm mà thôi, chưa hẳn sẽ thật sự sẵn sàng đảm đương rủi ro lớn như vậy."


Sắc mặt Trữ Húc Minh tối sầm lại, "Anh không ngờ ba sẽ làm quyết liệt như vậy, bên phía anh vừa mới có hành động, ông ấy thế mà lại thật sự muốn trực tiếp điều anh ra nước ngoài."

Châu Thanh ngồi trên chiếc ghế văn phòng đối diện, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

Tầm nhìn từ đây đủ để nhìn rõ toàn bộ trung tâm tài chính của Lam Thành, một tầng nắng vàng đang phủ lên những tòa nhà chọc trời.

Châu Thanh chậm rãi nói: "Địa vị cao này của Thịnh Vũ, quả thật không tầm thường."

"Cái gì?" Sự chú ý của Trữ Húc Minh đang phân tán nên không nghe rõ.

Châu Thanh quay đầu lại, cười nói: "Anh cả, hoa quá sặc sỡ sẽ làm con người ta loá mắt, một khi những trói buộc trên người nhiều lên rồi sẽ quên mất rằng thật ra bản thân mình có năng lực tự cởi dây thừng."

Trữ Húc Minh sao có thể không hiểu chứ, dựa vào ghế rồi nhắm mắt lại.

"Đúng rồi, quên hỏi mất, Khâm Bạch đâu rồi?" Anh ngồi thẳng dậy hỏi.

Châu Thanh cầm ly cà phê thư ký mới bưng vào lên, cũng không uống mà chỉ cầm trong tay, "Đi Cát Thành rồi, cần thương lượng việc hợp tác."

Trữ Húc Minh cười khổ: "Cũng may nó không có ở đây, nếu có nó thì nhất định sẽ nói anh đáng đời."

"Anh ấy vẫn luôn như vậy, cũng không có gì đáng ngạc nhiên." Cậu nhớ lại lúc đầu khi gặp anh cũng chưa từng thấy anh ăn nói khách sáo bao giờ, cười nói: "Nhưng mà chuyện hôm nay ngược lại em cảm thấy là chuyện tốt. Lịch sử nội bộ Thịnh Vũ để lại không ít vấn đề, cũng xem như là một cơ hội. Ngài Trữ có lẽ cũng không ngờ bên phía anh đã để lại người kế nhiệm nên mới luôn cầm cự mãi như vậy."

Trong mắt Trữ Húc Minh lóe lên một tia xót xa: "Lúc đầu ông ấy tận tay trao công ty cho anh, ít nhất vào thời điểm đó, anh cho rằng đó là thật lòng."

Châu Thanh không bình luận gì về điều này.

Cậu biết rằng việc Trữ Kiến Hùng xuống ngựa có lý do rất lớn là vì Trữ Khâm Bạch.

Sói đầu đàn bị một thằng nhãi con cắn xé, cảm thấy không thể hoà hợp được nên quay đầu ở ẩn, chọn một đứa trông có vẻ ngoan ngoãn vô hại. Việc này rất giống một thủ đoạn tra tấn, người dựng lên nhà tù cho rằng sau khi giam giữ người trong bóng tối một thời gian dài thì cảm thấy phạm nhân sẽ bắt đầu quen với nó.

Về mặt sin.h lý, Châu Thanh không thích những người như vậy.

Bởi vì dụ.c vọng kiểm soát tất cả của loại người này rất đáng sợ, sẽ tàn nhẫn bóp chết những ai dám phản kháng.

Châu Thanh nhìn Trữ Húc Minh ở trước mặt, nghĩ đến Trữ An Nam, người có đứa con suýt nữa bị bắt đi, cuối cùng trong đầu xuất hiện dáng vẻ Trữ Khâm Bạch mang người đến, bình tĩnh chúc người kia phúc như Đông Hải.

Đứa con bất hiếu trong mắt của tất cả các vị khách trong sảnh lớn chính là người duy nhất trốn thoát khỏi nhà tù phải không?

Con sói nhỏ nhất ấy, quay đầu đã biến thành một con mãnh thú hung hãn, cắn trả một miếng.

Sự liên tưởng này khiến cho khoé miệng Châu Thanh khẽ cong lên một nụ cười nhạt.

Trữ Húc Minh ở đối diện chú ý tới, thu lại nỗi niềm rồi thở dài nói: "Nếu như Khâm Bạch biết anh kéo cậu xuống nước thì có lẽ tên tuổi của anh cả anh đây cũng xong luôn."

"Anh ấy sẽ không đâu." Châu Thanh nói.

Trữ Húc Minh nhìn cậu, chắc chắn: "Sẽ."

"Nhưng hôm nay em xuất hiện Thịnh Vũ không chỉ là giao tình hợp tác," Châu Thanh liên tưởng đến công ty đứng sau vụ náo loạn của công nhân vừa điều tra ra được, rồi lại nghĩ về mọi việc xảy ra trong khoảng thời gian này, chậm rãi nói: "Kế hoạch Vọng Giang Thành phải cố gắng hết sức để tránh phát sinh thêm phiền toái, giúp anh cả cũng giống như giúp chính em mà thôi."

Việc Tân Nguyên gây rắc rối ở Bắc Kinh lúc đó và chuyện các công nhân bị xúi giục bởi người có ý đồ lần này đều trông có vẻ như làm việc độc lập và không có chút liên quan gì, nhưng khi gộp lại liền mang đến cho cậu cảm giác không thể chờ đợi.

Thời gian đã đến gần trưa.

Sắc mặt từng cổ đông một đều lộ ra vẻ xanh xao, bước ra khỏi phòng họp.

Châu Thanh và Trữ Húc Minh sóng vai đi phía sau, theo sau còn có không ít cấp dưới thành một nhóm người hoành tráng.

Đi ra ngoài không bao lâu, Châu Thanh phát hiện người phía trước còn chưa rời đi, đúng lúc thư ký của Trữ Húc Minh cũng vội vàng chạy tới.

"Có chuyện gì vậy?" Trữ Húc Minh hỏi.

Sắc mặt của thư ký có chút kỳ quái, dừng hai giây, do dự nói: "Cậu ba tới rồi."


Trữ Húc Minh đột nhiên ngước mắt lên, sau đó lại quay đầu nhìn Châu Thanh một cái.

Châu Thanh không hề chú ý tới ánh mắt này, nghe thư ký nói xong thì sự chú ý của cậu đã đặt ở vị trí cách đó không xa.

Trữ Khâm Bạch đứng ở đối diện cách đó mười mét, không mang theo bất kỳ ai, tay cầm một chiếc vali nhỏ, khí chất vẫn như cũ nhưng không hiểu sao lại khiến cho Châu Thanh cảm thấy trên người anh có một hương vị như thể vừa gió bụi dặm trường trở về.

Tiếng xì xào kinh ngạc của nhân viên xung quanh vang lên không dứt.

"Sao anh Trữ lại đến công ty vậy?"

"Tôi nghe nói anh ấy về cơ bản sẽ không xuất hiện ở Thịnh Vũ, chẳng lẽ là nghe nói về chuyện của công ty nên đặc biệt vội vàng trở về đấy chứ?"

"Chắc cũng đúng tám phần đấy, ngay cả trợ lý cũng không mang theo, tình anh em làm người ta cảm động."

"Bên ngoài luôn nói anh em nhà hào môn bất hoà, hoàn toàn chỉ là nói nhảm thôi. Tôi nghe giám đốc của chúng tôi nói lúc đầu là một tay cậu ba thúc đẩy thì lão Trữ tổng mới giao công ty cho Trữ tổng đấy."

"Trữ tổng cũng quản lý công ty rất tốt mà."

"Đúng thật, mặc dù nói là anh em ruột thịt nhưng phận làm nhân viên như chúng ta cũng là vạn năm khó gặp một lần, đến mức tôi khó mà nhớ ra được cậu ba nhà họ Trữ chính là ảnh đế Trữ luôn."

Ở bên đây thì thầm to nhỏ, các cổ đông đi phía trước nhìn thấy người thì sắc mặt càng thêm nhợt nhạt. Sẽ không ai quên được trong nửa năm hỗn loạn nhất kia của Thịnh Vũ, bọn họ đã trải qua những gì trước mặt Trữ Khâm Bạch.

Một người rồi hai người rủa thầm trong lòng nhưng trên mặt người này lại khách sáo hơn người kia, mỉm cười chào hỏi: "Khâm Bạch, hôm nay sao lại có thời gian qua đây vậy?"

"Thế này là vừa xuống máy bay nhỉ, chú nói ấy mà, giới giải trí này cả ngày cứ bay đi bay lại, còn không bằng cứ dứt khoát trở lại công ty đi."

Trữ Khâm Bạch thu lại ánh mắt đang đặt lên người Châu Thanh ở phía xa xa, kiềm lại suy nghĩ muốn đi thẳng về phía trước, chuyển sự chú ý sang người ở trước mặt, cười nhạt nói: "Chú Dư thật sự muốn tôi vào công ty sao?"

Khuôn mặt của người được gọi là chú Dư ngay lập tức trở nên xấu hổ, miễn cưỡng trưng ra một nụ cười, "Nói cái gì vậy? Những người làm chú như bọn ta đây, có ai mà không từng nhìn con lớn lên đâu?"

"Ừ." Trữ Khâm Bạch làm như có thật mà gật đầu, "Đợi ngày nào đó con trở lại công ty, nhất định sẽ ghi nhớ sự chỉ bảo của các vị cha chú."

"Ôi ôi, khách sáo quá."

"Đúng vậy, khách sáo rồi."

Cổ đông này thúc giục cổ đông kia, trên mặt suýt nữa thì viết lên mấy chữ "tuyệt đối đừng đến", lại giống như đang tránh phiền phức, chỉ mong sao có thể tức tốc rời đi.

Châu Thanh ở phía sau nhìn cảnh này đến mức cảm thấy mới lạ.

Trữ Húc Minh cũng cảm thấy buồn cười, nói với cậu: "Cảnh tượng này bất ngờ nhỉ?"

"Sao bọn họ lại sợ anh ấy như vậy?" Châu Thanh hỏi.

Trữ Húc Minh nói: "Không còn cách nào, nếu như cậu để điểm yếu rơi vào tay người khác, thế mà đối phương lại cứ không muốn làm cho cậu chết mà cứ treo cả ngày như vậy, đổi thành cậu, cậu cũng sẽ chột dạ. Nhìn mấy người này trưng ra dáng vẻ vênh váo hiên ngang trong công ty thế thôi chứ không ít người từng chịu thiệt trong tay nó đâu, người lăn lộn trong giới giải trí một thời gian dài rồi, mạch não đối phó người khác không giống những người làm kinh doanh như chúng ta đâu."

Lời này không biết là đang tổn thương chính anh hay là tổn thương Trữ Khâm Bạch nữa.

Nói tóm lại, cậu ba này vừa đến thì phong cách liền thay đổi.

Cái gì mà mưu quyền soán vị, tranh đoạt cổ quyền, khẩu chiến trong cuộc họp lớn, công kích lẫn nhau đều không còn nữa.

Các công nhân viên đã thả lỏng, nghĩ đến việc tìm cơ hội để xin ký tặng và chụp ảnh.

Các cổ đông vốn dĩ đã không còn cơ hội chiến thắng ngày hôm nay, bây giờ chỉ muốn tránh xa Diêm vương này xa một chút.

Châu Thanh đứng tại chỗ cảm thán: "Thật sự rất có thiên phú làm con nhà quyền quý."

Trên mặt Trữ Húc Minh không có biểu cảm gì: "Anh cảm thấy cậu như đang khen nó vậy."


"Khen thật mà." Châu Thanh khái quát lại ấn tượng của anh trước công chúng, "Ai mà không yêu cậu ba chứ, đứa con kiêu hãnh của nhà hào môn, lại còn là ảnh đế của giới giải trí, đi đâu cũng náo nhiệt."

Biểu cảm của Trữ Húc Minh một lời khó nói, nói: "Anh vẫn luôn cảm thấy cuộc hôn nhân này của hai đứa khó có thể duy trì."

"Sau đó thì sao?"

"Là anh đã sai, mức độ bao dung của cậu với nó cao hơn nhiều so với anh tưởng tượng."

Châu Thanh mỉm cười, "Anh cả."

"Hửm?"

"Ai cũng cho rằng anh ấy là người mạnh mẽ không chịu hạ mình cúi đầu, ngay cả quản gia AI ở nhà cũng nói anh ấy hà khắc, nhưng trên thực tế anh ấy cũng nhường nhịn em không ít lần."

Lời này nói ra không rõ ràng lắm nhưng Trữ Húc Minh nhìn cậu mà không nói gì.

Lúc Trữ Khâm Bạch đi tới, sắc mặt không được xem là tốt lắm, đến khi đến gần, Châu Thanh thậm chí còn nhìn thấy quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt anh, lớp râu mỏng trên cằm thậm chí còn khiến cho anh trông có vẻ tiều tuỵ và nhếch nhác.

Chuyến đi này vất vả lắm sao? Châu Thanh nghĩ.

Trữ Khâm Bạch cũng nhìn cậu.

Châu Thanh không hiểu những sự phức tạp sâu sắc trong cảm xúc của anh, còn tưởng là anh đang nghi ngờ vì sao mình lại xuất hiện ở đây.

Trữ Khâm Bạch bỏ qua đám đông đang lặng lẽ quan sát ở xung quanh, buông vali ra, đi đến trước mặt Châu Thanh, đưa tay kéo chiếc áo khoác trên vai cho cậu, mỗi động tác gọn gàng và linh hoạt nhưng cũng nặng nề không thể giải thích được.

Châu Thanh cảm nhận được sức nặng của quần áo ôm chặt lấy mình, ngước mắt lên nhỏ giọng nói, "Sao vậy?"

Trữ Khâm Bạch nhìn cậu một cái nhưng lại không nói chuyện mà quay đầu nhìn về sau lưng Trữ Húc Minh, cười lạnh nói: "Em còn tưởng lão già phải đích thân tới, xem ra không phải vậy."

Trữ Húc Minh nhìn lại anh, gật đầu thừa nhận: "Em nói đúng."

Châu Thanh ở bên cạnh nói thay cho Trữ Húc Minh: "Thật ra trước cuộc họp thì kết quả cũng đã rất rõ ràng rồi, không tới cũng không kỳ lạ."

"May mà có Châu tổng." Ánh mắt Trữ Khâm Bạch hơi nhìn về phía cậu, "Đích thân mở rộng hành động, tăng thêm đầu tư ngay trong đêm, làm cho đối thủ trở tay không kịp."

Châu Thanh nhỏ giọng hùa theo: "Anh biết cũng nhiều phết."

Trữ Khâm Bạch cũng không tính toán chuyện này nữa, trước mặt rất nhiều công nhân viên ở đó, nhìn Trữ Húc Minh ra hiệu rồi trực tiếp mang Châu Thanh đi.

Công nhân viên đương nhiên không dám đuổi theo mà chỉ điên cuồng trao đổi với nhau trong các nhóm nhỏ.

"Cái tình huống gì đây? Tình huống gì đây? Anh Trữ và cái vị kia của Châu thị???"

Người không biết tình hình nói: "Chẳng có tình huống gì hết, cô đang hỏi cái gì vậy?"

"Cái này mà không có gì á?! Có nhìn thấy ánh mắt anh Trữ nhìn người kia vừa rồi không, tôi dám bảo đảm là anh ấy có đóng phim cũng chưa từng có ánh mắt thâm tình như vậy bao giờ!"

"Đúng đúng đúng, anh ấy còn chỉnh áo cho người kia nữa kìa! Anh sẽ làm điều như vậy với một người chẳng có quan hệ gì với mình không?"

"Hơn nữa, mọi người có phát hiện ra không, thái độ của Trữ tổng chúng ta cũng rất đáng để suy ngẫm."

"Vậy nên là?"

"Quan hệ giữa hai người này chắc chắn không bình thường!"

"Nhưng ảnh đế Trữ đã kết hôn rồi mà."

"Có khả năng nào đối tượng kết hôn chính là vị Châu tổng này không?"

"Làm sao có thể, phú nhị đại chơi bời lêu lổng, còn nhớ cái tiền đề này không? Có biết vị Châu tổng kia là nhân vật như thế nào không? Thời gian tiếp quản Châu thị còn chưa tới một năm mà đã khiến cho Châu thị trở lại vị trí đầu trong ngành sản xuất truyền thống của Lam Thành mười năm trước, bây giờ còn là nhà đầu tư xây dựng khu phát triển kinh tế của khu vực phía Bắc, trong tương lai sẽ là nhân vật số một toàn thị trường khu vực phía Bắc, phía sau có chính phủ chống lưng, người như vậy, cô cảm thấy có chút liên quan nào với một kẻ chơi bời lêu lổng không?"

"Nghĩ thì đúng vật thật, cuộc hôn nhân này của anh Trữ thật sự khiến người ta cạn lời."

"Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng người ta có mối quan hệ gần gũi với người như Châu tổng nha."

"Ừm, vậy nên đây chính là thế giới của người giàu à."

"Không biết là nên lên án hay là ngưỡng mộ nữa..."

"Nghĩ mà xem, bất kể là có được Châu tổng hay là ngủ được với anh Trữ thì cũng kiếm được bộn tiền có được không, vậy nên tôi sẽ không cần mặt mũi mà chọn ngưỡng mộ!"

"Ngưỡng mộ +1"


Châu Thanh không biết rằng mình đã trở thành người mà người khác muốn có được trong miệng người khác.

Lúc rời khỏi tòa nhà Thịnh Vũ, xe vẫn đậu ở dưới lầu.

"Ekip của anh đâu?" Châu Thanh hỏi.

Trữ Khâm Bạch đưa vali cho vệ sĩ, mở cửa xe, vừa đẩy cậu ra hiệu lên xe vừa nói: "Về studio rồi."

Châu Thanh bước vào trong, nhìn người vào sau một bước, "Chuyến công tác thuận lợi chứ?"

Trữ Khâm Bạch ngồi xuống, cởi khuya thắt lưng: "Ừm, khá thuận lợi."

Châu Thanh bán tín bán nghi, cậu có thể cảm nhận được có điều gì đó không đúng lắm trên người anh nhưng lại không nói ra được tại sao.

Trữ Khâm Bạch quay đầu lại, thấy cậu vẫn luôn nhìn mình thì dứt khoát vươn tay ra ôm người sang.

Châu Thanh giật mình, ngồi nghiêng giữa ha.i chân anh.

Tư thế này nếu như không phải là ở trong xe, để người khác nhìn thấy thật sự rất không đứng đắn.

Châu Thanh vốn muốn ngồi dậy nhưng cảm nhận được sức mạnh ở eo, do dự một lúc rồi không nhúc nhích nữa.

Trữ Khâm Bạch ôm cậu, "Châu tổng."

Xưng hô này nghe như thể có một loại cảm xúc khác vào lúc này.

Châu Thanh nhìn anh một cái: "Có việc gì muốn nói sao?"

Trữ Khâm Bạch dường như không hề gấp gấp, hay nói cách khác là anh đang suy nghĩ về chuyện khác, cố ý hay vô tình nắm lấy tay cậu, tuỳ ý hỏi cậu: "Hôm nay còn biết mang theo người à? Ba chiếc xe, thế trận không nhỏ."

Châu Thanh: "Thua người chứ không thua trận, phải bày vẽ một chút."

Ở thời đại ngày nay, không ai có thể dễ dàng vi phạm pháp luật, thứ hai là không thể mang theo vũ khí, cậu cũng không thật sự có ý định làm gì người ta.

Trữ Khâm Bạch cười một tiếng: "Trông cũng ra gì đấy."

Châu Thanh gật đầu, "Đương nhiên, trong xã hội văn minh, mọi người đều là người văn minh."

Động tác của Trữ Khâm Bạch hơi khựng lại, ngước mắt lên hỏi cậu: "Vậy xã hội không văn minh thì sao? Phải làm sao đây?"

Châu Thanh liền dùng tay làm một động tác cắt dưới cổ anh.

Một người ngày ngày bảo người khác tuân thủ pháp luật cũng có lúc không mềm lòng nương tay.

Điều này thật sự khá giống với người của thời đó.

Trữ Khâm Bạch nhớ lại dáng vẻ lần đầu tiên cậu bị sốt ở huyện Lâm Thuận, đối diện với súng đo nhiệt độ, nghiêm túc nói: "Đừng có chĩa súng vào tôi."

Thật ra Châu Thanh hoàn toàn không để ý nhiều đến vậy, vẫn còn đang suy nghĩ câu hỏi này của anh, ngón tay cậu sờ cằm Trữ Khâm Bạch, sờ đến mức cảm nhận được sự châm chích trong lòng bàn tay. Sau khi sờ được một lúc thì nhìn vào mắt anh, nâng lên rồi khẽ khàng hôn xuống, chạm vào, rời đi rồi mới trả lời câu hỏi của anh: "Không có làm sao hết, ít nhất cũng sẽ không hôn môi trong xe giữa thanh thiên bạch nhật."

Có lẽ là Trữ Khâm Bạch hoàn toàn không ngờ tới hành động của cậu, nhìn cậu một lúc, sau đó giơ tay đè cổ cậu xuống, nhỏ giọng nói: "Nhưng ở xã hội văn minh, người ta cũng không hôn môi như em đâu."

Lúc này, nếu Châu Thanh muốn rút lui lần nữa thì đã quá muộn.

Hơi thở dây dưa hỗn loạn.

Vách ngăn cách âm thanh chặn những âm thanh mờ ám ngày càng đặc sệt và mơ hồ.

Sáng sớm mang người đến cổng tòa nhà, Châu tổng luôn tỏ ra bình tĩnh và tự nhiên khi đương đầu với người khác.

Nửa ngày trôi qua, bị người đẩy lên xe, hoàn toàn mất đi lý trí và chừng mực.

Nụ hôn này quá sâu.

Châu Thanh chỉ còn lại cảm giác này.

Có lúc cậu thậm chí còn cảm thấy Trữ Khâm Bạch có lẽ muốn ăn luôn mình, sức lực đè lên eo lần đầu tiên làm cho cậu cảm thấy đau.

Trong sự rối bời, Châu Thanh cuối cùng cũng có thể lấy lại hơi, dùng chất giọng khàn đặc nói: "Hết sức rồi."

Rõ ràng chỉ là một câu trần thuật nhưng ánh mắt lại mê man, da dẻ lại đỏ ửng như dáng vẻ đã rơi vào thế tục và bừng lên lửa d.ục vọng.

Người bị bao vây đưa tay giữ lấy sau gáy anh, cảm xúc một ngày một đêm không kìm được để lộ ra, ôm lấy người kia, ôm không chừa một kẽ hở nào, nhỏ giọng như thể dỗ dành: "Vậy anh Trữ ôm em đi."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi