CẬU ẤY ĐẾN TỪ 1945

Châu Thanh phải hoà hoãn lại trước mặt Trữ Khâm Bạch một lúc mới khôi phục lại từ trạng thái thiếu oxy, Trữ Khâm Bạch biết rằng ngay cả bữa trưa cậu còn chưa ăn, lo lắng cơ thể này của cậu sẽ xuất hiện triệu chứng hạ đường huyết nên trực tiếp đưa cậu đến một nhà hàng.

"Chắc chắn ăn ở đây chứ?" Châu Thanh nhìn không ít người ở bên trong, nghi ngờ hỏi.

Trữ Khâm Bạch cởi dây an toàn, nhìn ra ngoài cửa sổ xe một cái, nói: "Nghe nói nhà hàng này ăn rất ngon, anh đã đặt chỗ trước rồi, trên tầng 2, sẽ không đông như tầng 1 đâu."

Châu Thanh vẫn không hiểu, nhắc nhở: "Thật sự có thể sao? Tầng 2 cũng là nơi công cộng mà."

Trữ Khâm Bạch nhìn cậu, khá nghiêm túc nói: "Nhưng em không phải."

"Hả?" Châu Thanh lộ ra ánh mắt nghi hoặc.

Trữ Khâm Bạch đè nén cảm xúc xuống mới có thể kiềm chế được không nói gì cả.

Mất ngủ cả một đêm, cho dù sự thôi thúc truy hỏi chứng cứ mạnh mẽ đến đâu cũng nên bình tĩnh lại.

Anh đã chắc chắn rằng là một tai nạn đã mang Châu Thanh đến, từ ngày tỉnh lại trong bệnh viện, cậu đã là cậu rồi.

Cũng là cậu mới có được sự thay đổi như thay hình đổi dạng của "Châu Thanh", nhưng nghĩ kỹ lại, sức khỏe cậu không tốt, mấy tháng đầu tiên còn không ngừng uống rất nhiều thuốc, một thời gian dài sách không rời tay để tiếp thu thông tin và tri thức, vào Châu thị rồi lại mang theo người đến Phủ Thành.

Trong quá trình thích nghi dần dần này, đã từng cảm thấy mình lạc lõng hay chưa?

"Đã lâu lắm rồi anh không ăn cơm bên ngoài." Trữ Khâm Bạch đặt lý do lên người mình, bây giờ ngược lại cũng không vội chứng minh gì cả mà cúi người giúp cậu mở cửa xe, "Châu tổng nể mặt được không?"

Châu Thanh không cảm thấy yêu cầu này có gì kỳ quái, cho dù không thấu hiểu sâu sắc nhưng vẫn có phán đoán với sức ảnh hưởng của anh ở trong nước, cảm thấy việc anh ra ngoài được một lần thật sự không dễ dàng. Những việc không thể bình thường hơn với người bình thường, đối với ngành công nghiệp của anh mà nói lại có nghĩa là những phiền phức vô tận.

"Được." Châu Thanh thỏa hiệp, sau đó lấy khẩu trang ra cho anh, "Vậy đeo cái này vào đi."

Trữ Khâm Bạch nhận lấy khẩu trang, đeo vào, giống như thuận miệng hỏi cậu: "Có sợ mình xuất hiện trên tin tức không?"

Châu Thanh xuống xe trước một bước, đứng bên cửa xe, chờ Trữ Khâm Bạch khom người xuống xe.

Bây giờ là một giờ chiều, vẫn chưa quá giờ ăn nên xung quanh có không ít người. Chỉ cần Trữ Khâm Bạch đứng ở trên đường, tỉ lệ cơ thể đó có nhìn thế nào Châu Thanh cũng cảm thấy bắt mắt. Cậu bình tĩnh di chuyển một bước, chặn lại tầm nhìn, mở miệng: "Không phải sợ, mà là không thể, tình hình ở khu vực phía Bắc chưa ổn định, mạo hiểm quá lớn, hơn nữa, em quen với việc không bị người khác chú ý hơn."

"Vậy xem ra em chưa đủ hiểu rõ chính mình." Sau khi Trữ Khâm Bạch đi xuống thì tiến lên một bước, lấy một cái khẩu trang khác màu đen từ trong túi ra rồi đeo lên cho cậu, nhìn vào mắt cậu nói: "Đường đường là sếp tổng của Châu thị, dưới trướng có cả mười triệu công nhân viên, khu vực phía Bắc đang có nhiều người nhắm vào như thế, các công ty cùng ngành đang mong chờ. Cho dù có thêm sự chú ý đi chăng nữa, sức nặng này em cũng sẽ mãi mãi chịu đựng được."


Châu Thanh vẫn còn sững sờ trước lời này của Trữ Khâm Bạch.

Lời này dường như có ý tứ gì đó, cậu còn chưa kịp hỏi thì đã có người từ trong nhà hàng đi ra đón.

"Anh Trữ." Người mặc đồ phục vụ đẩy cửa kính, nhìn hai người có ngoại hình vô cùng xuất chúng ở bên ngoài, nói: "Ông chủ nói đồ ăn đã chuẩn bị xong cả rồi, mời ngài."

Trữ Khâm Bạch gật đầu: "Làm phiền rồi."

"Ngài khách sáo quá, ông chủ đã đặc biệt gọi điện tới dặn dò mà."

Lúc này, Châu Thanh mới biết nơi này là do bạn trong giới của anh đầu tư mở, hơn nữa tình huống cậu lo lắng cũng không hề xuất hiện.

Những người dùng bữa ở đây nhiều nhất là tò mò nhìn thêm vài lần, Châu Thanh không biết có ai nhận ra Trữ Khâm Bạch không, ít nhất là không xảy ra gì giống như sự việc ở trung tâm mua sắm trước đó.

Vị trí đã đặt hẹn cũng ở trong góc cạnh cửa sổ trên tầng 2.

Một chậu cây xanh khổng lồ trong nhà vừa vặn ngăn lại tầm nhìn về phía bàn ăn bên này, là vị trí đẹp nhất để ngắm nhìn quang cảnh đường phố.

Châu Thanh vừa lật thực đơn vừa hỏi anh: "Trong giới của anh có phải là có rất nhiều người đầu tư vào ăn uống không?"

"Cũng khá nhiều." Trữ Khâm Bạch dùng khăn ăn lau tay, "Sao vậy?"

Châu Thanh đặt thực đơn xuống, sau đó nói: "Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ đến trước đây ăn cơm với một vài ông chủ, gặp được một lãnh đạo của Bộ Y tế trên bàn ăn, nói là phải kiểm soát chặt chẽ vệ sinh an toàn thực phẩm nên thuận miệng hỏi chút thôi."

Trữ Khâm Bạch ném khăn tay sang bên cạnh bàn, "Vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm của những nhà hàng nổi tiếng nhờ hiệu ứng của minh tinh quả thật không ít."

Châu Thanh cau mày, "Phải biết tự ràng buộc và quản lý chính mình, chịu trách nhiệm cho cả khách hàng và chính bản thân mình."

Làm trong ngành công nghiệp quốc gia cũng chưa hẳn sẽ quan tâm đến dân sinh, có lẽ là chỉ có người đang ngồi trước mặt anh đây thôi, Trữ Khâm Bạch không nghi ngờ gì cả, lời nói của cậu xuất phát từ tận đáy lòng.

Anh nhìn chằm chằm người kia một lúc: "Có muốn mở cho em một nhà hàng không?" Trữ Khâm Bạch đột nhiên hỏi: "Thích cái gì? Nhà hàng Trung Quốc hay nhà hàng Tây, em thích ẩm thực Tô Châu, hay là mở một nhà hàng các món ăn nổi tiếng Tô Châu đi? Trước đây anh tình cờ nhìn trúng một toà nhà kiểu Trung Quốc..."

"Đợi đã!" Châu Thanh kinh ngạc ngắt lời.

Cậu dùng ánh mắt vừa kỳ lạ vừa nghi hoặc nhìn người đã cởi áo khoác ngoài ngồi đối diện, chậm rãi hỏi: "Anh Trữ, anh sẽ không nghiêm túc đấy chứ?"


"Em nghĩ anh nói dối à?" Trữ Khâm Bạch dửng dưng liếc cậu một cái, xắn ống tay áo sơ mi lên, dùng nĩa xiên một con tôm càng xanh vừa được bưng lên, đặt lên đĩa rồi vừa dùng tay bóc vỏ vừa nói: "Đương nhiên là thật, dùng tên em để mở, anh tìm chuyên gia trông coi, em không cần quản lý."

Càng nói càng thấy vô lý.

Châu Thanh chống tay lên đầu, "Đừng quậy."

Trữ Khâm Bạch đặt con tôm đã bóc vỏ lên đĩa của cậu, "Không nói đùa với em đâu."

Châu Thanh nhìn con tôm trên đĩa trước mặt mình rồi lại ngẩng đầu nhìn Trữ Khâm Bạch, không biết làm thế nào: "Cho dù anh có nhiều tiền đến mức không có chỗ nào để đốt nhưng cũng đừng nghĩ muốn tiêu là tiêu, không có việc gì mà đi mở nhà hàng cho em?"

"Bây giờ anh không chỉ muốn mở nhà hàng cho em."

Trữ Khâm Bạch dường như không hề cảm thấy đề xuất của mình có bất kỳ vấn đề gì, "Đến lúc đó mở thêm nhiều cái khác nữa, rải rác khắp các đường phố và ngõ hẻm của Lam Thành, mọi ngành mọi nghề, đi đến đâu cũng sẽ có người thay anh trông chừng em."

Châu Thanh: "..."

Cậu đã không biết nên nói gì nữa rồi, đành phải nói: "Trông chừng em làm gì? Hơn nữa, quá nhiều tài sản không rõ ràng đứng tên em sẽ bị điều tra."

"Tài sản chung trong hôn nhân, điều tra ai mà chả như nhau, có vấn đề gì đâu."

Châu Thanh cảm thấy thế là đủ rồi, nói anh: "Không biết nói lý."

Trữ Khâm Bạch đang bóc con tôm thứ hai, dáng vẻ kiêu ngạo với quần áo đắt tiền và đồng hồ nổi tiếng đó cũng không che giấu được sự ung dung trong động tác phục vụ, còn gật đầu: "Đúng vậy, bắt đầu từ hôm nay, anh cũng không định nói lý với em nữa."

Châu Thanh quan sát lời nói và biểu cảm của anh, hỏi một cách cực kỳ chính thức: "Có phải là anh có yêu cầu gì với em không?"

Động tác của Trữ Khâm Bạch dừng lại một chút, đưa con tôm thứ hai cho cậu, tự nhiên nói: "Yêu cầu của anh bây giờ chính là em ăn cơm cho đàng hoàng, không phải nói là đói à?"

Châu Thanh có hơi khó hiểu, nhưng như những gì Trữ Khâm Bạch nói, nhà hàng này rất có danh tiếng, mùi vị thức ăn quả thật không tệ. Châu Thanh vừa mới thoát thân khỏi một buổi sáng bận rộn nên quả thật bụng có hơi trống rỗng, hậu quả là không cẩn thận lỡ ăn hơi nhiều.

Sự "nhiều" này của cậu thật ra cũng chỉ là hai phần ba sức ăn của Trữ Khâm Bạch, cùng một tốc độ nhưng những gì đối phương bỏ vào bụng lại nhiều hơn cậu, khi Châu Thanh đặt đũa xuống mới cảm nhận được sự chướng bụng.

Sau khi ăn xong ra khỏi nhà hàng, Trữ Khâm Bạch đề xuất trước tiên không nên ngồi xe mà đi bộ trên đường một chút, nếu không sẽ không tốt cho dạ dày.


Châu Thanh cũng không phản đối.

Giữa đường đi ngang qua một hội trường trải nghiệm VR (*), Châu Thanh dừng chân lại hai giây.

(*) VR: viết tắt của Virtual Reality, hay còn gọi là thực tế ảo, là một trải nghiệm mô phỏng có thể giống hoặc khác hoàn toàn với thế giới thực. Các ứng dụng của thực tế ảo có thể bao gồm giải trí và mục đích giáo dục.

Công việc kinh doanh của nơi này có vẻ rất tốt, có không ít người xếp hàng trước cửa.

"Có muốn thử không?" Có người hỏi bên tai.

Châu Thanh quay đầu nhìn Trữ Khâm Bạch đang đứng đó một cái, lắc đầu: "Không cần."

Cậu luôn có sự tò mò về những món đồ có cảm giác công nghệ, nhưng đối với Châu Thanh của bây giờ mà nói, cuộc sống đã đầy ắp những công việc và tài liệu không xử lý hết, việc giải trí và thư giãn là điều rất xa vời với cậu, không những không giống việc mà cậu nên làm mà còn là việc mà cậu không đủ nhàn rỗi để làm.

Kết quả là cậu vừa nói không cần xong, ngẩng đầu liền phát hiện Trữ Khâm Bạch đã đi đến phía hàng dài bên kia rồi.

Châu Thanh muốn gọi người lại nhưng lại lo lắng về địa điểm, trơ mắt nhìn anh đi đến cuối hàng rồi đứng đó, vài người trẻ tuổi xung quanh chen lấn và nhắc nhở lẫn nhau, âm thầm cảm thấy phấn khích. Không biết có phải là đơn thuần cảm thấy người đeo khẩu trang này cực kỳ bắt mắt hay là có người nhận ra rồi nữa.

Lúc Châu Thanh đến gần, cậu đành phải giả vờ không quen đứng sau Trữ Khâm Bạch nửa mét, vài giây sau lại âm thầm đưa tay ra chọc vào sau eo anh, nhỏ giọng nói sau lưng: "Em nói này ngài Trữ, rốt cuộc là anh muốn làm gì vậy? Chạy đến chơi với một nhóm người trông có vẻ như mấy đứa nhóc sinh viên, lên bản tin sẽ rất mất mặt."

Trữ Khâm Bạch quay đầu lại, "Mất mặt sao?"

Châu Thanh khẳng định, "Rất mất mặt."

May mắn là tốc độ của phòng vé rất nhanh, trước khi bị người khác xác định được thân phận đã lấy được vé mà không gặp phải vấn đề gì. Châu Thanh, người vừa nói rằng rất mất mặt thế mà lại không phản đối việc đi vào, ngồi trong hội trường trải nghiệm tối om, giống như đang ngồi trong quán cà phê và đang đàm phán công việc với người khác.

Vị trí nằm bên trong hàng cuối cùng, rất khuất.

Châu Thanh nhìn xung quanh, nói: "Bây giờ thật sự không sợ người khác nhận ra anh nữa rồi."

Trữ Khâm Bạch không nói rằng rất có khả năng có tia hồng ngoại xuyên qua nơi này, gật đầu phụ hoạ: "Đúng vậy, không nhận ra được."

Mãi cho đến khi chiếc ghế lắc lư, trong đôi mắt được ánh sáng xanh chiếu rọi của Châu Thanh mới lộ ra một tia kinh ngạc.

Một loại cảm giác dửng dưng nhưng cũng không thể che giấu sự mới lạ đối với những sự vật mới, bây giờ lại trở nên cực kỳ quý giá trong mắt Trữ Khâm Bạch, đồng thời trong lòng không khỏi mềm nhũn, còn mang theo một chút đau xót kéo dài đã tới muộn.

Buổi chiều này là sự lén lút thư giãn của Châu Thanh trong bận rộn, thế nhưng lại là sự hối tiếc của Trữ Khâm Bạch. Người khoe khoang cho mình là người theo đuổi trước, bây giờ nghĩ lại, thế nhưng vẫn bỏ qua rất nhiều.

Bóng tối che giấu rất tốt những cảm xúc trong mắt anh, hỏi người bên cạnh: "Thích không?"


Châu Thanh quay sang đối mặt với anh, thừa nhận: "Khá thú vị, con người bây giờ rất thông minh, những thứ công nghệ cao này người bình thường cũng không thể làm ra được."

Cậu không chút đề phòng nhắc đến "bây giờ".

Trữ Khâm Bạch rất muốn hỏi, đây có phải là đang nói em không phải là người hiện đại không?

Em, người thất thần trước lối vào cơ sở điện ảnh và truyền hình, người lặng lẽ thắp từng ngọn đèn Phật trong chùa để tưởng niệm anh linh vong hồn, lúc nhớ người nhà, có phải là cũng từng nghĩ đến việc quay trở lại quá khứ?

Trở lại những năm tháng chiến loạn tràn lan, nhưng tình nghĩa và lý tưởng cũng vừa dày vừa nặng.

Người trước mặt là Châu tổng điềm tĩnh và tự kiềm chế trong văn phòng, cũng là người lúc này sẽ bị một công nghệ VR nhỏ xíu thu hút.

Sinh trưởng trong ngọn lửa mãnh liệt, ở một thế giới mới, thỉnh thoảng sẽ để lộ ra dáng vẻ ngây thơ và chân thành này.

Trữ Khâm Bạch vừa nghĩ đến phần lai lịch này đã cảm thấy sợ hãi không thể chịu nổi dù chỉ một ngày.

Cái gì mà mở nhà hàng, để tên tuổi cậu rải rác khắp các con phố. Trở về sớm như vậy, anh chỉ muốn ôm người lại thật chặt một cách hoang đường, giam giữ lại ở nơi mắt có thể nhìn thấy, tay có thể với tới.

Nhưng không thể.

Có một loại mất mát, không phải là biến mất khỏi thế giới này mà là bóng tối và sự điên cuồng cắm rễ và nảy mầm trong đáy lòng. Để rồi đến cái ngày giấu trời che đất, gió lặng cây dừng, không thể nhìn thấy bình minh và hoàng hôn, người lẳng lặng mà đến thì khi ra đi cũng sẽ trở nên tự nhiên hơn cả tự nhiên.

Điều mà cái người mà không được xem là cha kia thật sự dạy anh chỉ có một điểm này.

Thấy rõ được tầm quan trọng của việc kiềm chế, đừng trở thành một kẻ mất trí đến ngay cả bản thân cũng không thể kiểm soát được, huống hồ gì người trước mặt lại là Châu Thanh, anh chỉ có thể nhắc nhở bản thân rằng phải kiên nhẫn và kiên nhẫn hơn nữa.

Trữ Khâm Bạch đáp lại cậu, "Em cũng rất thông minh."

"Hình như hôm nay anh rất thích khen người khác." Châu Thanh thả lỏng tư thế ngồi trong bóng tối, dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu, vừa cảm nhận công nghệ cao vừa hỏi: "Rốt cuộc anh làm sao vậy? Việc hợp tác bàn bạc không được vừa ý sao?"

Trữ Khâm Bạch không lập tức lên tiếng, qua một lúc mới nói: "Không phải."

Châu Thanh nghiêm túc hơn một chút, nghĩ đến hôm nay trước tiên là đi nhà hàng, sau đó đi dạo phố, có một cảm giác như không bận tâm lắm, lại thăm dò: "Xảy ra chuyện rồi sao? Anh sẽ không muốn lật xe (*) nữa đấy chứ?"

(*) lật xe: tình huống khiến người bị lộ bản chất, bị tự vả hoặc không biết giấu mặt đi đâu (kiểu muốn đội quần)

Trữ Khâm Bạch giơ tay lên che trán, bật cười như tự tạo nghiệp, quay đầu nhìn sang chỉ còn lại sự bất đắc dĩ, "Nhắc nhở em lần nữa, đừng có học ngôn ngữ mạng lung tung."

Châu Thanh hiếm khi thả lỏng, thờ ơ tranh luận: "Nhưng em hiểu rất nhiều, không phải là học ngay."

"Vậy thì bắt đầu từ bây giờ đừng học nữa." Để không dạy hư quý ngài Dân Quốc nào đó, Trữ Khâm Bạch tự hủy nói: "Bây giờ trên mạng tối tăm rối loạn, giới giải trí cũng chẳng có lấy thứ gì tốt lành, không cho học."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi