CẬU ẤY ĐẾN TỪ 1945

Sau ngày hôm đó, Trữ Khâm Bạch dường như bận rộn với việc gì đó, Châu Thanh cho rằng sau lần anh đến Cát Thành để thảo luận về việc hợp tác, có một số vấn đề sau đó đang chờ xử lý. Kết quả là hai ngày sau mới nhận ra là định chuyển nhà.

Hôm đó Châu Thanh tan làm sớm, còn chưa đến sáu giờ, sau khi vào cửa mới thẫn thờ nhìn những chiếc vali đã đóng gói chất đầy dưới sàn, còn có cả bảy tám nhân viên công tác chạy Đông chạy Tây chuyển đồ, không biết còn tưởng căn hộ bị người ta cướp.

Đúng lúc Trần Đăng Đăng ôm đồ đi tới, nhìn thấy Châu Thanh đang đứng ở cửa thì kinh ngạc nói: "Anh Châu, hôm nay tan làm sớm vậy ạ?"

Châu Thanh bước qua một thùng các tông ở cửa, nghi ngờ hỏi: "Căn hộ cũng không an toàn sao? Anh Trữ của các cô quyết định chuyển về lại Đông Hồ?"

"Hả? Anh Trữ không bàn bạc với ngài ạ?" Trần Đăng Đăng sửng sốt.

Châu Thanh nhìn xung quanh, lắc đầu: "Bàn bạc cái gì?"

Trần Đăng Đăng há hốc mồm rồi vò đầu bứt tóc, trong lòng cũng lẩm bẩm, suy nghĩ một lát mới do dự nói: "Không trở lại Đông Hồ, căn nhà đó mặc dù có vị trí tốt và an ninh cũng không tệ nhưng về cơ bản đã được xem như địa chỉ công khai trong giới rồi. Anh Trữ cũng không nói cụ thể chuyển đến đâu, bảo em mang theo người đến thu dọn hành lý thôi ạ."

Cô nói đến mức mà ngay cả chính mình cũng nghi ngờ, chuyển nhà không bàn bạc với anh Châu, lại còn đặc biệt dặn dò bọn họ đừng tuỳ tiện động vào đồ đạc cá nhân của anh Châu, việc này đừng nói là cãi nhau hay là muốn ra ở riêng đấy chứ?

Trần Đăng Đăng bị suy nghĩ của chính mình doạ một trận, cẩn thận nhìn sắc mặt của Châu Thanh, lưỡng lự hỏi: "Anh Châu, anh cãi nhau với anh Trữ ạ?"

Châu Thanh làm sao biết được trợ lý người ta đang nghĩ gì trong lòng, nghe thấy câu hỏi thì nói: "Cãi nhau? Không có, à đúng rồi, ông chủ các cô đâu rồi?"

"Anh Trữ, anh ấy..." Bản thân Trần Đăng Đăng tuy rằng là trợ lý nhưng bình thường đều là nghe theo dặn dò mà làm việc, cũng đã hai ngày nay rồi không gặp người, đành phải lắc đầu, "Không biết ạ."

Châu Thanh cũng đột nhiên nhận ra từ chiều hôm qua đến giờ mình cũng chưa từng gặp lại người kia, nghi ngờ rằng anh chuyển nhà có khả năng là do xuất hiện tin tức phiền phức nào đó nên lập tức lấy điện thoại ra tìm kiếm những chuyện có liên quan đến anh.

Kết quả là tin đầu tiên hiện ra trên trang lại là tin tức về việc dường như tình cờ gặp Trữ Khâm Bạch.

Thứ được lan truyền rộng rãi nhất là hai bức ảnh.

Một trong số đó là ở hội trường VR hai ngày trước, nhưng chỉ là ảnh chụp từ phía sau, không có chính diện, hơn nữa, trong đó cũng không chụp được Châu Thanh.

Bức ảnh thứ hai được chụp lén trong nhà.

Trong góc tối đen như mực, một nửa khuôn mặt đang đeo khẩu trang của Trữ Khâm Bạch không thấy rõ, nghiêng đầu nhìn thẳng sang bên cạnh.

Châu Thanh càng dựa sát vào bên trong, về cơ bản đã bị che lại hoàn toàn.

Điểm được cư dân mạng chú ý đến cũng lạ lùng.

"Tôi có thể nói tôi đã từng đi hội trường trải nghiệm đó không? Cheap moment tôi đã đi cùng với anh Trữ nàyyyy!"

"Chắc chỉ trông giống anh ấy thôi, phim của chính anh ấy đều dùng đến kỹ thuật 4D 5D kìa, làm sao có thể có hứng thú mà đi trải nghiệm thứ này, trừ phi dẫn theo bạn nhỏ đi hẹn hò?"

"Tôi ở đó đây, vì sợ nên không dám đi hỏi, chỉ chắc chắn là có dẫn theo người."

"Sẽ không có người dựa vào hai bức ảnh ngay cả mặt cũng không nhìn rõ rồi lại chụp mũ ngoại tình cho người ta đấy chứ?"


"Giải tán đi, anh tôi còn đang bận đây này, vừa mới hợp tác với Ngũ Dương xong đã không đợi được phải nhảy ra hắt nước bẩn rồi."

"Ừm, hy vọng ngày nào đó tin tức ảnh đế Trữ ngoại tình lộ ra thì fan hâm mộ đừng có cảm thấy sưng mặt nhé."

"Có mấy người thích bận tâm như vậy à, không bằng bận tâm cho cha mẹ mình nhiều hơn đi!"

Không thể tránh khỏi việc mở rộng thành một cuộc cãi vã.

Thân phận vẫn chưa được xác định nên sự việc cũng không ầm ĩ quá lớn.

Châu Thanh chỉ nhìn hai chữ "bạn nhỏ" mà mặt có hơi nóng lên, thầm nghĩ, quả nhiên là trò chơi của trẻ con à?

Sau khi thoát khỏi phương tiện truyền thông giải trí, Châu Thanh suy nghĩ một lúc rồi gửi tin nhắn cho Trữ Khâm Bạch.

Lúc đầu bên kia gọi điện đến, Châu Thanh sửng sốt một giây.

"Về nhà rồi à?" Giọng nói của Trữ Khâm Bạch truyền đến.

Châu Thanh "ừm" một tiếng.

Trữ Khâm Bạch: "Đang lái xe, sắp về đến nơi rồi."

Châu Thanh vừa vào cửa chưa đầy mười phút đã bị một người nào đó vội vàng trở về mang đi.

Châu Thanh ngồi trong xe, vẫn còn hơi chưa rõ tình huống, nhìn phong cảnh không hề quen thuộc xung quanh rồi lại nhìn về phía Trữ Khâm Bạch đang lái xe ở bên cạnh, hỏi anh: "Đây là định đi đâu vậy?"

"Đến nơi rồi em sẽ biết thôi."

Thật ra Châu Thanh không cần đoán cũng biết có khả năng là chỗ ở mới.

Đến ngày hôm nay, Châu Thanh thật ra chưa bao giờ nhắc lại những lời như tự bỏ tiền mua nhà hay chuyển ra ngoài. Một là do cậu của bây giờ và Trữ Khâm Bạch đều không có vấn đề về tiền bạc, Châu Thanh không phải là người sẽ cảm thấy ai trả tiền sẽ làm tổn thương thể diện và lòng tự trọng của ai. Hai là từ một cuộc hôn nhân không có hiệu quả bước vào trạng thái tình cảm dường như là một trải nghiệm rất mới mẻ, người này không chỉ là chồng hợp pháp mà còn là một sự trói buộc về mặt thân phận.

Cậu nhỏ từng nói, em phải tìm được người mà mình thật lòng yêu thích và đối phương cũng thích em.

Châu Thanh chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này. Trong thế đạo không còn được xem là khó khăn và khốn khổ này, lại cứ là người mà cậu gặp được này, giống như cơn gió xuyên qua vách đá vào mùa đông, dường như không ai có thể chống đỡ được.

Bao gồm cả chính cậu.

Châu Thanh nghĩ đến đây thì khóe miệng cong lên, ngược lại thả lỏng người, dựa lưng vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ.

Với tiết trời như bây giờ, trời tối khá sớm nhưng vì hôm nay là một ngày nắng nên ráng chiều xanh đỏ đan xen treo lơ lửng trên bầu trời ở phía xa xa của thành phố, mang đến một khung cảnh huy hoàng và rực rỡ như thể đã trống vắng từ ​​​​lâu.

Trữ Khâm Bạch đang lái xe, nghiêng đầu sang nhìn thấy sự thả lỏng giữa hai lông mày của cậu thì hơi nắm chặt tay lái.

Khoảng hơn một tiếng sau, xe lái vào một biệt thự sân vườn kiểu Trung Quốc, chiếm diện tích không thể ước tính bằng mắt thường, Châu Thanh chỉ nhìn thấy từ xa đã cảm thấy kinh ngạc, mãi cho đến khi xe dừng lại.


Châu Thanh ngồi trong xe, nhìn hai chữ "Thê Viên" được khắc trên cổng rồi mới quay sang nhìn Trữ Khâm Bạch ở bên cạnh.

Trữ Khâm Bạch cũng nhìn về phía cửa, sau đó lại nhìn về phía Châu Thanh, nói: "Ngài Châu, đã đến phủ đệ của em rồi."

Châu Thanh hơi mở to mắt, "Của em?"

"Đúng vậy." Trữ Khâm Bạch cởi dây an toàn: "Nơi này chỉ ghi tên một mình em, đi xuống xem thử không?"

Châu Thanh mang theo một trái tim tràn ngập sự kinh ngạc và không biết làm thế nào, trong lúc tâm tư còn chưa kịp khôi phục lại đã theo Trữ Khâm Bạch xuống xe.

Bên trong Thê Viên có sảnh trước cao và hành lang uốn khúc kéo dài liên tục, có ao và vườn hoa, con đường lát đá và cây thông lùn, mỗi một thứ đều bổ sung cho nhau. So với sự tinh xảo và tao nhã của các kiến trúc tương tự ở phía Nam, Thê Viên càng rộng mở và hoành tráng hơn, một khi gió thổi qua sẽ tràn đầy sức sống.

Châu Thanh nhìn xung quanh, đứng bên cạnh con đường cỏ nhỏ, quay lại nhìn Trữ Khâm Bạch đang đứng trước mặt với chiếc áo khoác vắt trên cánh tay, hỏi: "Đây có nghĩa là gì?"

"Có thích nơi này không?" Trữ Khâm Bạch chỉ hỏi.

Châu Thanh không phủ nhận mà gật đầu: "Thích, nhưng mà..."

"Vậy bắt đầu từ hôm nay, nơi này chính thức thuộc về em." Trữ Khâm Bạch ngắt lời cậu, tiến lên trước một bước, cầm tay cậu lên rồi đưa một cái chìa khóa sang.

Đến khi trọng lượng đặt lên lòng bàn tay mới khiến cho Châu Thanh bừng tỉnh, hiểu được rằng anh không nói đùa.

Châu Thanh khôi phục lại bình thường, nhìn đồ vật trong tay, nói: "Thật ra không cần đâu, dù điều kiện có tệ hơn em cũng có thể ở được."

"Nhưng anh muốn để em sống ở đây."

Trữ Khâm Bạch duỗi tay ra vân vê cành cây khô không biết đã rơi xuống ngọn tóc của Châu Thanh từ bao giờ, cúi đầu nhìn vào mắt cậu, "Anh biết em có thể sống ở bất cứ đâu, điều kiện ở Phủ Thành không tốt không phải em cũng ở được sao. Có lẽ em còn từng sống trong toa tàu, từng sống trên gác xép của một tiệm may, từng sống ở nhiều nơi mà anh thậm chí không thể tưởng tượng được, đúng không? Ngài Châu."

Châu Thanh đột nhiên căng thẳng, ngẩng đầu lên nhìn Trữ Khâm Bạch.

Phản ứng đầu tiên là anh đã biết rồi.

Làm sao anh biết được?

"Châu Thanh" là một phú nhị đại, Trữ Khâm Bạch có thế nào cũng sẽ không nói lời như vậy với "cậu", những lời này rõ ràng là nói cho Châu Thanh nghe. Cũng đúng, Trữ Khâm Bạch là ai chứ? Anh là một người quen với những mưu mô nơi làm việc, trước đó mình cũng đã từng từ chối anh bằng cách ám chỉ này.

Anh làm gì là người đã cắn rồi sẽ dễ dàng buông ra.

Nhưng Châu Thanh vẫn cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng lạnh.

Che giấu cho tới bây giờ, cậu chưa bao giờ nghĩ đến một ngày bị vạch trần, việc mất trí nhớ đã không thể lấy làm cái cớ nữa rồi, đối diện với Trữ Khâm Bạch, cậu càng không thể nói ra lời nói dối này.


Cổ họng cậu khô khốc và căng chặt, như muốn xác nhận lại một lần nữa, nhẹ giọng hỏi: "Anh đang nói gì vậy?"

"Nghe không hiểu sao?" Giọng nói của Trữ Khâm Bạch nghe có vẻ dịu dàng hơn so với trước đây rất nhiều, nhưng anh dường như đã hạ quyết tâm, không có ý định dừng lại mà tiếp tục nhìn cậu, âm thanh rơi xuống rồi vang lên, "Hay là em muốn phủ nhận? Châu Thanh, cuối năm 1945, Vũ Thành hứng chịu trận đánh bom lớn nhất từ ​​​​trước đến nay, có nhớ không?"

"Bùm" một tiếng, tiếng nổ liên tiếp xuất hiện trước mắt cậu.

Đám đông khóc lóc la hét, những bức tường cháy đen và bùn đất nhuốm máu tạo thành hiện trường thảm họa của thế kỷ.

Sắc máu hồng hào trên mặt Châu Thanh dần nhạt đi, đã lâu lắm rồi cậu không nhớ lại ngày đó, những đồng đội quen thuộc xung quanh cứ một người lại một người lần lượt bỏ mạng, cố sống cố chết nhưng vẫn không đợi được tin vui.

Trận tuyết đó quá lớn nhưng không thể dập tắt ngọn lửa trong thành phố, không thể nhìn thấy ánh sáng trên bầu trời.

Trữ Khâm Bạch thấy sắc mặt cậu đột nhiên thay đổi, trong lòng cũng theo đó mà đau nhói.

Dựa vào thời gian tử vong đại khái, Trữ Khâm Bạch đã có thể điều tra được tài liệu cụ thể có liên quan đến năm đó, chính là vụ đánh bom này rồi. Theo như những gì giáo sư nói, lại kết hợp với sự thật lịch sử, hỏi câu hỏi này vốn là một sự thăm dò, nhưng phản ứng của Châu Thanh đã chứng thực suy đoán này.

Trữ Khâm Bạch không nói tiếp được nữa, trực tiếp tiến lên trước ôm người vào lòng, nghiêng đầu hôn lên tóc Châu Thanh, khàn giọng nói: "Xin lỗi."

Giọng nói của Châu Thanh bởi vì đang đè lên áo của Trữ Khâm Bạch nên có hơi mơ hồ, "Anh nói xin lỗi cái gì."

Cậu không hề nhúc nhích, cũng không có phản ứng gì khác, không phản bác, lại giống như ngầm thừa nhận.

Trữ Khâm Bạch bắt đầu nghi ngờ có phải là mình đã quá nóng vội hay không.

Trữ Khâm Bạch vuốt ve tấm lưng của Châu Thanh, hỏi cậu: "Có lạnh không?"

"Không lạnh." Châu Thanh nghẹn giọng lắc đầu, một lát sau mới thẫn thờ hỏi: "Anh đã biết được những gì rồi?"

Trữ Khâm Bạch không nhẫn nhịn được nữa, cũng biết rằng giờ phút này đây không thể lùi lại được nữa.

Anh hơi buông người kia ra, lấy từ trong túi ra một thứ gì đó rồi đặt trước mặt Châu Thanh.

Châu Thanh không đưa tay ra nhận mà chỉ cố gắng mở to mắt nhìn những bức ảnh cũ nhỏ xíu trước mặt.

Suốt một thời gian dài, cậu cũng đã quên rằng còn có một bức ảnh như vậy.

Phạm Tú Vân mặc sườn xám ở đối diện cười nói: "Thanh Thanh, con đứng qua đây một chút, không phải năm nào cậu nhỏ của con cũng đến, phải chụp lại để làm kỷ niệm. Đến lúc đó cho cậu nhỏ con cầm về, ông bà ngoại con đều đang lo lắng bây giờ con có cao thêm hay không đấy."

Châu Triệu Đường đang ngồi trên bàn đá trong sân đọc báo, nghe thấy giọng nói thì nhìn sang, nói với Phạm Tú Vân: "Em cũng đừng đứng đó chỉ đạo lung tung nữa, để bọn nó tự chụp đi."

Phạm Trọng Thanh, người cao hơn cậu rất nhiều ở bên cạnh nắm lấy vai cậu, cười toe toét lộ cả răng, phóng khoáng nói với người đang đi vào hiệu ảnh ở đối diện: "Chụp thế này đi, nhưng phải chụp cho em và Châu Thanh Thanh trông đẹp một chút nhé."

Những người phụ trách quét dọn trong sân, còn có những dì phụ trách nấu ăn trong nhà đặc biệt đi ra xem cuộc vui, tất cả đều bật cười.

Cành cây mà Châu Thanh vung vẩy trong tay ngoan ngoãn rủ xuống.

Nhìn về phía đối diện, ánh sáng trắng lóe lên, bức tranh đóng khung vào mùa hè năm 1923.

Lúc Châu Thanh chớp mắt mới phát hiện ra rằng mình đã không còn nhìn rõ Trữ Khâm Bạch nữa.

Trữ Khâm Bạch nhìn biểu cảm hoảng sợ của cậu, lòng dạ kiên cường, "Bởi vì Phạm Trọng Thanh là cậu nhỏ của em, vậy nên em mới rất quen thuộc với ông ấy như vậy, phải không? Cha em được gọi là Châu Triệu Đường? Có phải mẹ tên là Phạm Tú Vân không? Đều là phần tử tri thức và nhà hào môn thời đó, còn em, Châu Thanh, công tử nhỏ lớn lên trong tương lai tươi sáng, ra nước ngoài rồi về nước lật lại vụ án cho cha mình, sau khi tiếp quản sản nghiệp của nhà họ Châu và đi lên trở thành ông chủ Châu."

Trữ Khâm Bạch nói xong thì đưa tay lau mí mắt của Châu Thanh, chạm đến một giọt nước mắt.


Giọt nước trong suốt lay động khiến cho trái tim Trữ Khâm Bạch cũng bắt đầu run lên, giọng nói càng ngày càng khàn đi, đỡ sườn mặt của Châu Thanh, như thể nhìn thấu cậu, nhẹ giọng nói: "Đáng tiếc chuyện sau này không rõ nữa, Châu Thanh, quyên tặng vật tư hết khoản này đến khoản khác, những việc hoà giải tác thành đến mức còn ảnh hưởng đến thời cuộc, đi xuống thương hội đánh nhau, tại sao vẫn phải đi con đường đó? Tại sao lại đi đến bước này?"

Không thể đợi được nhìn rõ bình minh.

Cuối cùng Châu Thanh cũng nhắm mắt lại, không kìm được những giọt nước mắt còn sót lại, nghẹn ngào trả lời anh: "Bởi vì phải như vậy."

Đây chính là thói cũ còn sót lại của một gia đình trung thành với quốc gia sao?

Đã tác thành cho người vượt qua thế kỷ và đứng trước mặt anh đây.

Châu Thanh đã thừa nhận, "bởi vì phải như vậy" chính là câu trả lời của cậu cho tất cả các câu hỏi.

Trong lòng Trữ Khâm Bạch vô cùng đau đớn, không tiếp tục nữa mà vươn tay ra ôm người kia thật chặt một lần nữa.

Châu Thanh vùi đầu không động đậy, lại qua một lúc nữa, đột nhiên nhẹ giọng hỏi: "Anh Trữ, anh không sợ sao? Người trước mắt anh bây giờ đây, nói khó nghe một chút thì có lẽ còn không được xem là con người nữa rồi."

Trữ Khâm Bạch cảm thấy như thể trái tim mình bị chọc thủng.

Anh không hề biết rằng Châu Thanh vốn dĩ lại để ý việc này, một người trông có vẻ như kiên quyết tuyệt đối như vậy, đấu tranh để thoát khỏi núi thây biển máu, vậy mà vẫn luôn không cảm thấy mình toàn vẹn.

Hốc mắt Trữ Khâm Bạch đỏ lên, dụi lên tai Châu Thanh, "Thế cho nên đây là lý do ngay từ đầu em từ chối anh sao?"

Châu Thanh: "Có lẽ không biết vào một ngày nào đó, em sẽ đột nhiên biến mất."

"Câm miệng." Trữ Khâm Bạch cắn răng, giam giữ người lại, nói: "Có phải ma hay không em nghĩ anh để ý à? Đời này em chỉ có thể ở chỗ anh, không được đi đâu hết."

Châu Thanh nghe được lời này thì dừng lại một chút, đột nhiên buông bỏ sức lực trên cơ thể.

Bí mật đột nhiên bị vạch trần, thật ra phần lớn là kinh ngạc và tê liệt, mặc dù cậu định giấu đến cùng, nhưng người phát hiện ra tất cả những chuyện này là Trữ Khâm Bạch thì ngược lại cậu cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Trên đường trở về từ lần tảo mộ kia, bước thêm một bước.

Nỗi niềm chưa giải quyết được trong lòng đến bây giờ lại có cảm giác như đã lắng xuống. Người luôn tôn thờ khoa học tự nhiên không cảm thấy hoang đường, còn có thể nói ra lời dứt khoát như "không để ý có phải là ma hay không", còn nói "em không được đi đâu hết".

Điều này thật sự giống như lời anh có thể nói ra được.

Chân tướng đột ngột mở ra dẫn đến việc Trữ Khâm Bạch luôn cảm thấy như thể mình đang ôm một ảo ảnh không thể thành hiện thực.

Trong lúc ôm người kia thì bóp gáy cậu, nói: "Từ hôm nay trở đi, chuyển đến đây đi."

"Em..." Châu Thanh vẫn muốn phản kháng.

Trữ Khâm Bạch không chịu buông tay, nói với cậu: "Mặc dù diện tích nơi này lớn nhưng cách Thê Viên chưa đến nửa dặm là khu biệt thự cao cấp, sẽ không đến mức quá yên tĩnh đâu. Mời khách đến nhà hay các cuộc gặp gỡ đàm phán trong công việc cũng có thể chọn nơi này. "

"Còn anh thì sao?" Châu Thanh còn chưa bình phục lại từ sự chấn động vừa rồi, chọn cách hỏi rõ ràng nhất.

Trữ Khâm Bạch: "Em có thể giấu anh ở đây."

Châu Thanh đang ở trong một mớ hỗn độn nên không thể theo kịp dòng suy nghĩ, bật ra một âm tiết nghi hoặc.

Trong ánh hoàng hôn buông xuống, Trữ Khâm Bạch thở dài, "Vốn dĩ muốn trưng cầu ý kiến ​​​​của em để khôi phục lại nơi ở như trong trí nhớ của em, nhưng nghĩ lại thì không muốn vậy. Thiếu gia Châu này, quà mọn đã tặng rồi, Thê Viên xem như là dinh thự riêng anh tặng em, mong em từ bây giờ có nơi để trở về, xem đây là nhà."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi