CẬU BẺ CONG TÔI RỒI (PHẦN 2)

Thất Thất kể từ ngày Hạ Nhi hồi phục trí nhớ thì vẫn chưa đi chơi với nó được bữa nào, hôm nay chủ nhật rảnh rỗi ghé qua nhà cậu rồi tiện thể rủ rê nó đi mua đồ chuẩn bị cho chuyến du lịch.

Hạ Nhi ở nhà đang trong trạng thái nằm dài chán nản trên ghế sofa, Trình Nhất Lâm thì sáng giờ bày đặt đi tập thể dục.

"Gớm, béo như mình còn chẳng tập thì thôi. Bày đặt! Cậu ta định tập cho béo lên chắc?" Hạ Nhi đưa miếng snack vào mồm nhai nhồm nhoàm với thái độ khó ở.

Vừa nghe tiếng chuông, con bé nghĩ cậu về, vừa bước tới mở cửa vừa giở cái giọng mỉa mai:

"Tưởng đi tập thể dục gì đấy cơ mà? Sao về sớm thế, kiểu này là mệt quá không chịu nổi chứ gì?"

Vừa mở cửa, một bóng dáng thiếu nữ quen thuộc đập ngay vào mặt nó.

Vì Hạ Nhi chỉ học cùng Thất Thất và Hàn Mộc Dương đến hết năm nhất sau đó chuyển trường nên sau ngần ấy năm gặp lại cảm thấy thật lạ lẫm, hơn nữa còn rất nhớ vì trong ngần ấy năm không gặp trừ cái hôm bất đắc dĩ tưởng nhầm cô là vợ Trình Nhất Lâm đó. Hạ Nhi nhìn thấy cô đứng trước mặt mà như không tin nổi vào mắt mình.


Hạ Nhi suиɠ sướиɠ ôm chầm lấy khiến Thất Thất giật mình, con bé giả vờ mè nheo:

"Hu hu Thất Thất của tao, mày có biết là tao nhớ mày lắm không? Hức..."

"Haiz...vẫn y như xưa." Thất Thất khẽ mỉm cười, cô vỗ nhẹ vào lưng nó rồi nói:

"Tao cũng nhớ mày lắm. À mà...Nhất Lâm có nhà không thế?" Cô nhìn vào thấy nhà cửa im ắng chỉ có mỗi tiếng ti vi thì ngạc nhiên, nay ngày nghỉ mà cậu để "bạn gái" ở nhà một mình sao?

"Hả??? Sao mày biết đây là nhà cậu ấy????!!"

Thất Thất cười nham nhở:

"À thì...bọn tao chung công ty, đương nhiên là phải biết rồi!"

Hạ Nhi kéo cô vào nhà rồi bắt đầu tra hỏi mọi thứ, về công việc và cả cuộc sống của Thất Thất dạo này nó đều muốn biết...

"Oaaa...mày làm gì trong đó thế?? Mày với Nhất Lâm đúng là định mệnh à nha, đi làm không hẹn mà cũng chung công ty nữa..."


"Mày với tên đó mới đúng là định mệnh ấy..."

"Tao là quản lý mới của cậu ấy."

"Ngày trước tao cũng làm trong đó đó!!"

Thất Thất thừa biết mọi chuyện vè Hạ Nhi nhưng mặc kệ cho con bé nói, lại định khoe rằng mình là lao công đi...

"Làm gì?"

"Lao công!"

Thấy cô cười gượng, nó quát:

"Đó là một nghề đáng quý không phải ai cũng đủ trình để làm đâu. Đừng có khinh! Chừng nào sức khoẻ phải như tao thì mới mong làm được lao công nhé!!"

Cô nín cười, thấy nó vẫn vui vẻ hồn nhiên nói chuyện như xưa, tự khắc thấy bản thân thật già cỗi đi nhiều.

Thất Thất giờ gợi cảm lắm nhé, vừa quyến rũ lại vừa cá tính nhưng ăn mặc thì nữ tính hơn xưa. Mái tóc màu đen khói kết hợp với make up theo phong cách Châu Âu khiến cô so với ngày xưa thật khác biệt. Hạ Nhi giờ mới để ý, cách nói chuyện và phong cách của Thất Thất đã khác xưa rất nhiều, không còn là cô nàng đôi lúc vô duyên gán ghép tuỳ tiện người khác nữa, cũng không còn là một Thất Thất hay tự vỗ ngực tự xưng "lão nương" như xưa. Thất Thất hôm nay mặc một chiếc áo da màu đen khoác ngoài, bên trong là váy body đen ôm sát làm tôn lên đường cong gợi cảm trên người cô nàng. Xưa kia Thất Thất hầm hố chỉ trung thành với sandal và giày thể thao mà giờ đi đôi bốt cao chục phân khiến đôi chân đã dài miên man lại càng thêm dài.


Hạ Nhi nhìn cô mà tự thấy mình trái ngược, thật quê mùa và không cùng đẳng cấp, tự dưng thấy những người như Nhất Lâm và Thất Thất lúc này...như là ở một thế giới khác vậy.

Từ người Thất Thất toả ra mùi thơm của nước hoa thật lôi cuốn, Hạ Nhi cũng muốn có được mùi hương như thế. Nó trầm ngâm một hồi rồi thở dài, làm vẻ mặt buồn ngao ngán:

"Mày giờ khác thật đấy...tao chẳng thấy quen chút nào...người mày có mùi nước hoa thơm ơi là thơm, người đi đường lướt qua mày ngửi thấy mùi này chắc toàn ngoái lại nhìn ấy nhỉ?...giống kiểu mấy người nổi tiếng mà trên người họ luôn có mùi thơm ấy..."

Thất Thất dịu dàng xoa đầu nó, mái tóc Hạ Nhi xưa ấy xù xù dài ngang lưng mà giờ cắt ngắn chỉ còn ngang vai nhưng mượt hơn trước, khuôn mặt Hạ Nhi vẫn vậy, chẳng son phấn gì. Hạ Nhi trong mắt Thất Thất như kiểu là người bị thời gian bỏ quên ấy.
"Trời, để trên người có cái mùi thơm nhân tạo như này thì có gì mà khó. Nhưng Tiểu Nhi ơi, mày ghen tị với mùi hương của tao làm gì khi mà Nhất Lâm của mày mê cái mùi trên cơ thể mày như điếu đổ."

Hạ Nhi ngơ ngác:

"Sao cơ? Mùi trên cơ thể tao? Có hả? Mà sao cậu ấy mê??? Hả??!! Mê như điếu đổ vậy là sao chứ!!!?"

Nó bắt đầu đỏ mặt, thử đưa tay mình lên mũi hít hít ngửi ngửi mà mãi chẳng thấy ra mùi gì hết. Thất Thất cứ nhìn nó mà cười, quên mất cả cái lý do để mình đến đây.

"Trình Nhất Lâm, rốt cuộc là cậu mê cái con bé ngốc nghếch này ở điểm nào thế hả?" Cô bất lực khi nhìn Hạ Nhi chán nản vì ngửi mãi mà không ra mùi thơm.

"Haiz..." Nó thở dài, Thất Thất chẹp miệng.

"Lại sao nữa mày?"

"Nhìn tao với mày đi, giờ mày trông thật cao quý, tao như con giúp việc ngồi cạnh vậy..."
"Thì mày vốn dĩ là osin của Trình Nhất Lâm còn gì." Thất Thất che miệng cười, con bé lại được dịp quát cho. Bao lâu không gặp, cái giọng quát vẫn sang sảng y như thế.

"MÀY QUÁ ĐÁNGGGGG!!!!!"

"Ha ha..bình tĩnh nào, hôm nay tao đến đưa osin của Nhất Lâm đi đổi đời đây, nhưng mày phải hứa với tao là sẽ mặc tất cả những bộ váy tao chọn chứ không được từ chối!"

"Nhưng mà...mặc váy..tao không quen cũng không hợp, tao thấy tao mặc quần áo đẹp hơn."

"Dần dần thì sẽ quen chứ sao!!"

"Nhưng mà...mặc váy cảm giác ở dưới chân cứ...mát mát thiếu thiếu kiểu gì ấy..."

"Thật đúng là...thụ thì phải cho ra dáng thụ một chút chứ."

"Không nói nhiều nữa! Đi!!!" Cô không chần chừ mà kéo vội nó đi, Hạ Nhi tá hoả:

"Ơ từ từ đã!!! Tao còn đang mặc đồ ngủ!!!!"

Cô tặc lưỡi kéo nó vào phòng rồi tự tay chọn đồ cho nó, nhìn cái giường mà cảm tưởng đôi trẻ này đêm nào cũng nằm ôm nhau mà bất giác cười khúc khích, cảm giác như cuộc sống hôn nhân ngọt ngào vậy. Nó thấy Thất Thất cười nham hiểm thì khó hiểu:
"Mày cười gì mà mặt ghê thế?"

"Ơ đâu có gì...đang nghĩ về mấy chuyện ở công ty thôi ấy mà."

Thay đồ xong, Thất Thất dắt nó ra thang máy, vừa đi vừa cảm tưởng như mình dắt theo đứa con bé bỏng đi cùng vậy. Do đôi bốt mà Thất Thất lại càng cao hơn, ước chừng cũng phải gần bằng Trình Nhất Lâm mất. Cô nhìn nó một lúc rồi khẽ rú thầm trong lòng:

"Aaaaaaa đáng yêu quá đi mất!!! Bảo sao mà tên biếи ŧɦái đấy mê mẩn đến thế!!"

Thất Thất giờ cũng đã có ô tô riêng, Hạ Nhi cứ há hốc trầm trồ khi thấy Thất Thất tay cầm vô lăng lái trông thật ngầu, mắt còn đeo thêm cặp kính râm nữa, nhìn đúng kiểu mấy nàng nhà giàu sang chảnh trong phim. Thấy Hạ Nhi nhìn mình nãy giờ, cô mới hỏi:

"Sao mày nhìn tao ghê thế?"

"Mày giàu thật đấy, có cả xe riêng...giống Nhất Lâm thật đấy..."
"Tao phải tích mãi tiền lương công với tiền kiếm được từ việc bán hàng online trên mạng mới đủ mà mua ấy, sao so được với cái tên đấy."

Nó tiu ngỉu:

"Tao cũng muốn có nhiều tiền như thế, tao muốn có tiền mua xe như thế này để đưa mẹ với Hạ Dực đi chơi nữa..."

"Vậy thì bảo Nhất Lâm nhà mày đèo đi là được rồi mà, mày nói gì tên đó chả nghe." Cô vẫn chăm chú nhìn về phía trước, trong lòng thầm nghĩ.

"Trình Nhất Lâm trả mày ít lắm hả?"

"Không...nhiều lắm...thỉnh thoảng còn cho tao thêm tiền tiêu linh tinh nữa, có lúc tao muốn mua gì còn mua luôn cho tao cơ..."

"Sướng thế còn gì! Đây muốn mua gì là phải tự túc đây bà nội."

"Haiz...chiều như thế mà không đổ thì uổng thật."

Hạ Nhi ngẫm nghĩ một hồi rồi nảy ra ý tưởng gì đó, Thất Thất có hỏi nhưng Hạ Nhi tỏ ra bí mật không thèm bật mí. Con bé nhìn ra ngoài cửa rồi hí hửng nghĩ về cái kế hoạch của mình...
..........

Trình Nhất Lâm về nhà thì thấy nhà cửa im ắng, đang định gọi nó thì thấy điện thoại rung:

"Lâu lắm không gặp, cho tôi bắt cóc công chúa của cậu một chút nhé hihi!."

Cậu chẹp miệng lẩm bẩm:

"Cái con mụ này, lại tính đưa Hạ Nhi đi đâu đây không biết..."

................

Thất Thất kéo nó vào hết hàng này đến hàng khác, chọn toàn những bộ váy hợp rơ với những kiểu Nhất Lâm muốn nó mặc. Và tất nhiên, Hạ Nhi lắc đầu nguầy nguậy từ chối vì một là ngắn quá, hai là điệu đà bánh bèo quá, ba là hở da thịt. Thất Thất trừng mắt lườm nó sau khi thấy nó đã chối bỏ quá nhiều bộ đồ, cô gằn giọng:

"Tao đã nói là phải mặc tất cả những bộ tao chọn không được từ chối cơ mà. Thái độ nãy giờ là sao hả??? Cậu ta giống đàn ông thì đã đành, mày cũng muốn như cậu ta luôn sao hả TIỂU MỸ THỤ????!"
Ba chữ "Tiểu mỹ thụ" đập vào tai nó rõ nhất, con bé méo mặt nhìn cô, tưởng cô bỏ mấy cái công thụ đấy rồi mà nào ngờ vẫn chứng nào tật nấy. Hạ Nhi khẽ quát:

"Tiểu mỹ thụ cái đầu mày! Thụ cái gì mà thụ chứ!!??"

"Không lẽ mày công? Ha ha, mày mà đòi làm công á?? Mày mà cũng đòi nằm trên á??? Ha ha cười chết mất...cảm tưởng Trình Nhất Lâm nằm dưới với khuôn mặt đỏ bừng thẹn thùng đáng yêu của mấy bé thụ...ha ha mày tính đảo ngược thời thế sao hả??"

Tiếng cười và lời nói của Thất Thất thu hút biết bao nhiêu ánh nhìn mà toàn là ánh nhìn kì thị, có đứa trẻ con đứng ngay cạnh cô cũng bị mẹ kéo đi rồi nói thầm:

"Đi thôi con, đứng gần người điên nguy hiểm lắm đấy!."

Quả nhiên Thất Thất tính tình vẫn chẳng khác xưa là mấy...

Nó ngại giùm, đánh bộp một cái vào tay cô để cô tỉnh táo lại, Thất Thất sau trận cười ngặt nghẽo điên rồ khi tưởng tượng Trình Nhất Lâm là thụ thì đã bình thường lại rồi nhìn xung quanh...bốn phương tám hướng đều nhếch môi khinh bỉ nhìn mình. Thất Thất trong lòng khóc được thành cả một con suối, thật là lúc này chỉ ước được biến thành con chuột chũi để đào đất chui xuống né cái nhìn thị phi mà thôi...
Thất Thất với Hạ Nhi rời khỏi cửa hàng ấy, Thất Thất vì nhục quá mà cứ che mặt bước nhanh, hại Hạ Nhi chân ngắn bước theo mệt bở hơi tai. Trên tay đã có một đống đồ toàn là Thất Thất ép Hạ Nhi phải lấy, thấy cũng tiêu tốn khá nhiều, nó áy náy:

"Thất Thất này, giờ tao trả trước một nửa, tháng sau nhận lương tao trả nốt nhé..."

Thất Thất thở dài rồi mắng:

"Tao đến điên mất!! Tao muốn mua tặng mày coi như là quà sinh nhật, quà giáng sinh mấy năm liền mà mày cứ một mực nhắc đến tiền nong là thế nào nhỉ? Mày có còn coi tao là bạn không???"

"Có nhưng mà..."

"Nhưng nhị cái gì!!? Mày còn nhớ cái hồi bọn mình còn học cùng nhau, mày cho tao tiền đi xe bus vào cái hôm mà tao quên đem tiền không? Rồi mày còn đến giúp cửa hàng mẹ tao nữa. Đấy, giờ cái đống này coi như để trả ơn mày! Nhận đi không tao giận là mày mất bạn đấy!!"
Hạ Nhi sà vào ôm cô, cười nhe nhởn:

"Yêu mày quá đi!!!"

"Này này, mày nói thế Trình Nhất Lâm mà nghe được là lại ghen cho đấy, lúc đấy thì tao lại hứng đủ."

Hạ Nhi buông vội rồi cau có:

"Mày nãy giờ cứ nói như kiểu tao với cậu ta yêu nhau ấy, cậu ta có ý gì với tao đâu mà ghen với chả tuông. Mày vớ vẩn!!"

"Tên đấy yêu mày lắm nhưng ngu ngốc như mày sao biết được."

Thất Thất cười trừ:

"Thì mày biết tao hay thích gán ghép rồi mà...hì hì..."

Thật tình, vẻ ngoài và cái tính cách sao trái ngược hoàn toàn vậy nè...

Thất Thất đang đi bỗng khựng lại nhìn vào trong một cửa hiệu khác, tay vô thức cầm tay nó kéo vào, mắt sáng rực lên khi thấy mấy bộ đầm sεメy. Hạ Nhi thấy cô ngắm nghía thì sợ sẽ bắt mình mặc, một mực phảm đối:

"Thất Thất đừng có điên!!!! Tao không bao giờ mặc mấy thứ hở hang đấy đâu!!"
Thất Thất vẫn mê mẩn xem xét mấy bộ đầm, mắt không đoái hoài gì đến nó:

"Ai mua cho mày, tao mua cho tao mà. Ôiiiii đúng là phận là con gái, quần áo mà thích là chỉ muốn vác về hết thôi hu hu..."

"Mày nói thế khác gì ý bảo tao là con trai." Nó bất lực lủi đi, Thất Thất vừa tia thấy con bé định trốn thì gọi lại:

"Này này, trốn đi đâu hả?? Chọn đồ đi chứ!"

Nó chỉ tay về quầy đồ sale rẻ tiền xấu xí đằng bên rồi bảo cô:

"Bọn mình ra đó nhé!"

Thất Thất hừng hực lao tới lôi nó trở lại đống váy xinh xắn bánh bèo, cô trừng mắt:

"Bỏ ngay cái style bà già đấy ngay cho tao. Mày là công chúa của tên biếи ŧɦái ấy thì nên ăn mặc cho ra dáng công chúa đi chứ!"

"Gì mà công chúa??? Gì mà của cậu ta?? Mày mà ăn nói lung tung nữa là tuyệt dao đấy!!!"

Thất Thất trở lại mềm mỏng vuốt nhẹ lưng nó rồi đổi giọng dịu dàng:
"Tiểu Nhi đáng yêu của mình, ngoan ngoãn theo mình mặc thử cái váy bánh bèo kia nhé?"

"Aishhhh tao không muốn..."

"Nào ngoan nào, mày bảo mày muốn như tao cơ mà. Lớn rồi cũng nên chú ý đến ăn mặc một chút...bọn mình là con gái mà." Cô nháy mắt, Hạ Nhi với ánh mắt vô cảm nhìn qua cái váy rồi méo mặt.

"Giờ mới thấy là con gái khổ thật."

.....

Hạ Nhi với cái váy bị rộng phần ngực, loay hoay mãi trong phòng thử không được bèn ló mặt ra gọi Thất Thất:

"Cứu taooooo Thất Thất ơiiii..."

Thất Thất bước vào trong phòng thử, tự nhiên đỏ mặt vì thấy nó đáng yêu quá. Dáng người bé bé lùn lùn hơi mũm mĩm, da trắng bóc, ngực nhỏ nên nhìn phần ngực áo rộng trông cứ như đưa váy cho con nít mặc vậy. Cô buột miệng cười lớn khi thấy con bé bị rộng áo, nó thấy thế liền quát:

"Mày cười gì chứ?? Cái này là mày bắt tao mặc mà!!"
"Được rồi không sao cả, tao đã có cái này cho mày..."

Cô rút từ trong túi ra hai miếng độn, Hạ Nhi nhìn miếng độn mà ngại đỏ mặt:

"Hả??? Tao không nhét cái đó vào đâu!!!! Không bao giờ!!!"

"Nghe lời tao đi, thử nhét vào rồi nhìn vào gương xem, mày sẽ thấy mày như người khác vậy!"

Hạ Nhi giật lấy rồi đẩy Thất Thất ra ngoài, Thất Thất vẫn quắn quéo vì cái vẻ đáng yêu của nó nãy, sau đó tự tát vào mặt mình cho tỉnh:

"Thôi nào Thất Thất, mày có bạn trai rồi mà, lại định giống Trình Nhất Lâm đấy à?"

Hạ Nhi gọi nó vào xem thử, vừa thấy cái vòng một khác thường ấy liền không ngăn nổi mình mà cười ngặt nghẽo:

"Ha ha...thật là ra dáng thiếu nữ quá đi à...ha ha...kiểu này..tên biếи ŧɦái đó mà thấy thì chắc hẳn sẽ bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến mức nảy sinh du͙ƈ vọиɠ mất!!"
"Mày nói cái gì thế?" Nó nhếch môi nhìn Thất Thất đầy khinh bỉ, hình tượng sang chảnh bên ngoài hoàn toàn đã bị trôi sạch mất rồi.

"Nhưng nhìn đi nhìn lại thì vẫn thấy có gì đó không ổn...thôi qua chỗ khác vậy."

Nghĩ xong cô bèn giục con bé thay rồi rời sang hàng khác, quả thực Hạ Nhi vẫn là đáng yêu khi mà ngực nhỏ thôi, sự đáng yêu của nó là lý do khiến Trình Nhất Lâm đổ gục mà...

.........

Trình Nhất Lâm đang nằm trên ghế sofa, chân gác lên bàn xem ti vi thì cửa mở, Hạ Nhi bước vào với cái áo crop top hơi bó màu trắng và một cái chân váy tennis ngắn màu hồng, chân đi đôi giày trắng với tất trắng cao trên mắt cá chân. Môi đánh nhẹ một chút son màu hồng, mái tóc được uốn cụp, vén qua một bên tai. Hạ Nhi trông thật...xinh đẹp, xinh theo kiểu thuần khiết và trong sáng, cách ăn mặc thật đáng yêu...hơn hết là rất hợp với nó.
Thất Thất theo vào sau nó, thấy Nhất Lâm đứng đờ đẫn nhìn nó thì mỉm cười đắc thắng. Cô thấy mặt cậu đỏ ửng dần lên, khẽ nuốt nước bọt rồi tiến đến...sắp có cảnh tình tứ để xem rồi đây...

Hạ Nhi chạy đến đứng trước mặt cậu, vẻ mặt nó nghiêm trọng nhìn cậu:

"Đẹp không? Thất Thất bắt tôi mặc nó cho cậu xem đấy!"

Cậu nhìn xuống dưới thấy phần chân hở quá nhiều, cậu đỏ mặt tía tai mắng con bé:

"Cậu đang mặc cái quái gì thế hả??? Sao lại ngắn tũn thế này??!!!"

Rồi cậu đưa mắt nhìn Thất Thất, thích bỏ xừ ra còn bày đặt....

"Còn cậu, biết ngay để cậu chọn là không ổn tí nào mà...cậu nghĩ gì mà để cậu ấy mặc cái váy ngắn cũn cỡn thế chứ!!!?"

Hạ Nhi giận, đã cố gắng mặc bộ đồ này vì thấy theo lời Thất Thất là cậu sẽ rất vui, nào ngờ cậu không những không khen được một câu mà còn to tiếng với nó. Con bé trừng mắt lườm cậu rồi bỏ vào phòng đóng sầm của lại, Thất Thất nhún vai định lẩn đi thì bị cậu giữ lại, cậu cúi gầm mặt, ngại ngùng ấp úng:
"Chết tiệt...sao lại để cậu ta..mặc bộ đồ hợp đến vậy kia chứ?...tại sao...lại biến cậu ta trở nên xinh đẹp thế hả?...

Thất Thất đoán ngay được điều này từ trước rồi mà, kiểu gì sau lưng cậu cũng nói thật lòng mình. Cô cười nham hiểm rồi giở giọng trêu:

"Vậy mà trước mặt người ta không khen được một câu làm người ta giận rồi kìa. Haiz...khổ thân Trình Nhất Lâm, đêm nay cậu khổ rồi đây..."

Cô vỗ nhẹ vào vai cậu rồi lắc đầu, thở dài một tiếng. Cậu trừng mắt nhìn Thất Thất:

"Là cậu cố tình đúng không? Cậu thừa biết là tôi thấy vậy sẽ không chịu được nên cố tình bắt Hạ Nhi mặc nó đúng không? Đúng là đồ khốn nạn, làm sao tôi lường trước được là cậu ta lại xinh đẹp như thế khi mà mặc bộ đồ đó chứ..."

Thất Thất nghiêng đầu nhìn cậu rồi xoay người cậu lại, đẩy cậu về phía phòng ngủ rồi tự tiện mở cửa ra. Đúng lúc Hạ Nhi đang thay đồ, vừa cởi bỏ được cái váy thì thấy cậu vào, nó ném cái nhìn đầy giận dữ và oán hận trút lên Nhất Lâm, còn cậu thì mặt đỏ như gấc chín vội vã đóng sầm cửa lại. Cậu tròn mắt lên, lấy tay che mặt rồi tựa người dựa vào cửa, Thất Thất thấy biểu hiện của cậu liền hỏi:
"Sao? Thấy gì mà đỏ mặt lên ghê thế?"

"Chân...chân cậu ấy đẹp quá..."

Cô thương cho phận gái họ Trình suốt ngày phải kiềm chế miếng mồi ngon, vừa rồi là mới chỉ thấy chân mà đã thích thú đến đỏ cả mặt thế này rồi thì giả dụ, nó mà cởi bỏ hết thì Trình Nhất Lâm còn bấn loạn đến thế nào nữa.

"Cẩn thận nhé Trình Nhất Lâm, tối đến nằm cạnh mà nhớ lại thì chớ phát sinh du͙ƈ vọиɠ mà làm bậy đấy nhé."

"Cậu khỏi lo, tôi kiềm chế giỏi lắm."

Cô với cậu kéo nhau ra ghế sofa ngồi để cậu tĩnh tâm, hít thở thật sâu rồi thở mạnh ra mấy lần khiến cậu bình tĩnh trở lại. Cậu quay sang quở trách Thất Thất:

"Cậu đúng là nguy hiểm, để cậu đưa Hạ Nhi đi mua đồ đúng là sai lầm mà..."

Cô nhướn mày tinh nghịch rồi nói thầm vào tai cậu bằng cái giọng gian tà:

"Để tôi kể cậu nghe, cái lúc công chúa của cậu thử một cái váy bị rộng ngực, phần ngực áo rộng ra làm lồ lộ một chút mà những người cao như chúng ta có thể thấy rõ lắm ấy...wow, lúc đó thề với cậu là nhìn Hạ Nhi đáng yêu lắm luôn!!!"
Trình Nhất Lâm đỏ mặt, tự dưng có chút thèm thuồng lẫn tò mò, cậu bối rối:

"Cậu...cậu đã thấy gì?"

"Bật mí thì mất vui, chi bằng cậu cứ từ từ mà khám phá đi nhỉ? He he, chiều cao của cậu là một lợi thế và cậu nên biết tận dụng cả những lúc Hạ Nhi mặc áo cổ rộng nữa, đảm bảo du͙ƈ vọиɠ tràn trề không kiềm nổi luôn nhé!"

"Thất Thất đáng chết!!! Cậu còn dám xui dại tôi saooo???!!!!"

Thất Thất chạy lẹ, Trình Nhất Lâm xấu hổ chạy theo quát lớn mãi cho đến khi cô nàng bước vào thang máy, trước khi cửa thang máy đóng lại còn vẫy tao chào trêu tức cậu khiến cậu vừa ngại vừa bực mà không làm được gì.

Đúng là hai tên biếи ŧɦái làm bạn với nhau có khác, đầu óc lúc nào cũng đen tối giống nhau hết cả...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi