CHA TÔI LÀ CHIẾN THẦN


Vừa nhìn thấy thì ra ông Hồng vẫn chưa xem, trong lòng người của bốn gia tộc khẽ mừng thầm, khóe môi họ cong lên.

Thì ra ông Hồng bận quá nên chưa xem chứ không phải không nể mặt ba gia tộc lớn.

Chứ đừng nói tới việc giờ có tới bốn gia tộc rồi.

Trong phút chốc, lòng họ tràn ngập sự tự tin.

Lương Phương Phi lập tức liếc nhìn sang Dương Tiêu, phát hiện đối phương vẫn lạnh lùng như vậy, cô ta không kìm nén được mở miệng châm chọc một câu: “Các người nhìn kìa, thằng ngốc kia chết đến nơi rồi mà còn không biết!”
Câu nói này của câu ta làm mọi người cười phá lên.


Chính vào lúc bọn họ đang đợi cái gật đầu của ông Hồng nhìn biểu cảm của Dương Tiêu sau khi mất đi chỗ dựa thì thấy Sở Kình Hồng tập trung xem thư, vẻ mặt của ông ta từ từ không đúng, cuối cùng!
“Bốp!”
Cả người Sở Kình Hồng đứng bật dậy, ông ta vỗ bức thư lên mặt bàn, giọng nói lạnh lùng nói: “Xem như tôi chưa đọc bức thư này!”
“Các người muốn làm gì với Dương Tiêu thì cứ làm, đừng kéo tôi vào cùng!”
“Các người lập tức lui xuống cho tôi, tôi sẽ xem như chưa xảy ra chuyện này nếu không đừng trách Sở Kình Hồng tôi vô tình đuổi khách!”
Lời này vừa phát ra, không gian chìm vào im lặng!
Thậm chí nhiệt độ cũng thấp xuống mấy độ.

Người của bốn gia tộc lớn hoang mang vô cùng, ai cũng giống như tượng gỗ đứng im tại chỗ!
Tại, tại sao lại như thế chứ? Phản ứng của ông Hồng lại không giống như những gì bọn họ mong đợi!
Không phải chỉ cần ông ta đưa một đứa đàn em ra thôi hay sao, trong thư đã viết rất rõ, bọn họ muốn đối phó Dương Tiêu, hy vọng ông Hồng có thể hợp tác.

Thậm chí bọn họ còn nhấn mạnh, chỉ cần ông Hồng chịu hợp tác thì bốn gia tộc lớn đều đồng ý để ông ta có nhiều lợi ích hơn trong mảng kinh doanh.

Sao ông Hồng lại không đồng ý cơ chứ?
Chỉ có điều bọn họ không ngờ rằng, sau khi Sở Kình Hồng xem thư xong, hiểu lầm bọn họ muốn đối phó Dương Tiêu, muốn ông ta phối hợp cùng ra tay với Dương Tiêu!
Sở Kình Hồng biết Dương Tiêu là nhân vật tai to mặt lớn đến Lý Sơn Phàm cũng phải cúi đầu hành lễ mà.


Bốn gia tộc các người muốn tự tìm cái chết thì đừng kéo Sở Kình Hồng tôi theo!
Người đầu tiên kịp phản ứng lại chính là Trần Hoàng Thiên, ông ta có thù sâu nhất với Dương Tiêu, ông ta lập tức nói với Sở Kình Hồng: “Ông Hồng, đây là ý của bốn gia tộc lớn chúng tôi, không lẽ ông thật sự không định suy nghĩ lại cho rõ ràng hay sao?”
Trần Hoàng Thiên lấy mác bốn gia tộc lớn ra để gây áp lực.

Kết quả Sở Kình Hồng lại không chịu thua: “Ông không nghe hiểu ý tôi nói đúng không, lập tức lui xuống hết cho tôi!”
Câu nói này lại khiến người của bốn gia tộc ngây người đứng im tại chỗ.

Những người đứng xung quanh cũng không khỏi hít một hơi thật sâu, Sở Kình Hồng lại vì thằng nhóc này trở mặt với bốn gia tộc lớn sau.

Vẻ mặt của Trần Hoàng Thiên tối sầm lại.

Con của bọn họ cũng bị Dương Tiêu làm cho tàn phế rồi, hôm nay lão già Sở Kình Hồng này lại cố chấp bảo vệ cho Dương Tiêu! Nếu như lão già Sở Kình Hồng như ông không làm người thì cũng đừng trách bốn gia tộc lớn chúng tôi làm ông mắt mặt!
Hàn Diệu Tường vỗ bàn, trong giọng nói có hơi tức giận: “Gọi ông một tiếng ông Hồng là nể mặt ông lắm rồi, nhưng lại không ngờ ông lại chẳng xem bốn gia tộc lớn chúng tôi ra gì!”
“Vậy được rồi, từ nay trở đi bốn gia tộc lớn chúng tôi cũng không cần nhìn sắc mặt Sở Kình Hồng ông nữa!”

Khi lời nói này được Hàn Diệu Tường nói ra, đây cứ như một quả bom nổ chậm làm nổ tung hiện trường!
Không ai ngờ rằng, trong buổi tiệc thọ của ông Hồng, người của bốn gia tộc lớn lại trở mặt với ông Hồng!
Có người tự thảo luận riêng với nhau: “Bốn gia tộc liên kết lại với nhau nhất định đủ sức để lay động ông Hồng đó, chả trách sao họ lại tự tin đến vậy!”
Trong phút chốc, ánh mắt của bọn họ đều đổ dồn lên người Dương Tiêu, thấy đáng thương thay cho con người này.

Lúc này đến ông Hồng cũng không bảo vệ cho anh được nữa rồi.

Kết quả lúc này, thiên kim tiểu thư nhà họ Trịnh, Trịnh Nhã Nam bước sang!
Thấy Trịnh Nhã Nam, mắt Hàn Diệu Tường sáng lên, cười lớn chào hỏi: “Tiểu Nam, có còn nhớ chú Hàn Tường không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi