CHA TÔI LÀ CHIẾN THẦN


Nếu đã trở mặt với Sở Kình Hồng, Hàn Diệu Tường đương nhiên phải chuẩn bị lôi kéo thế lực khác, trong đó nhà họ Trịnh là một thế lực lớn.
“Tứ đại gia tộc nhà chúng tôi đã hợp tác làm ăn buôn bán khá nhiều lần với nhà họ Trịnh các cậu rồi.”
“Bây giờ chúng tôi phải đối phó với thằng nhãi này, chỉ cần nhà họ Trịnh các cậu ủng hộ thì tất cả các thương vụ làm ăn buôn bán sau này, tứ đại gia tộc chúng tôi đều sẽ ưu tiên nhà học Trịnh trước.”
Khi nói những lời này, trên mặt đám người Hàn Diệu Tường, Trần Hoàng Thiên và Từ Dung tràn đầy vẻ kiêu ngạo, người có gốc gác vững chắc nói chuyện chính là có khí thế vậy đấy.
Nhưng không ngờ, Trịnh Nhã Nam lại không nhìn họ, bước về phía Dương Tiêu.
“Cậu Dương, lâu rồi không gặp.

Bây giờ Nhã Nam mới biết hôm nay cậu cũng đến, hi vọng cậu không trách Nhã Nam chào hỏi cậu muộn màng.”
Hàn Diệu Tường: “…”
Trần Hoàng Thiên: “…”
Từ Dung: “…”

Tất cả mọi người ở hiện trường nhìn thấy cảnh này thì giống như là nhìn thấy ma.
Bởi vì lúc Trịnh Nhã Nam nói, còn khom người, dáng vẻ hết sức khiêm tốn, thậm chí còn có vẻ nịnh hót.
Rõ ràng là thiên kim tiểu thư nhà họ Trịnh, Trịnh Nhã Nam tại sao lại phải khiêm tốn, nhún nhường với thằng nhóc này nhưu vậy?
Này, này là đầu óc bị chập mạch à?
Lúc này đại thiếu gia nhà họ Giang, Giang Nhất Phàm bỗng nhiên cất tiếng.
“Đừng quên nhà họ Trịnh và Sở Kình Hồng vẫn luôn đi chung trên một con đường, giữa hai người còn có quan hệ vô cùng thân thiết.”
Chậc, đúng vậy!
Trong phút chốc mọi người liền thả lỏng, cho rằng thái độ như vậy của Trịnh Nhã Nam chắc chắn là vì Sở Kình Hồng.
Lúc này, một cô gái xinh đẹp, yêu kiều bước đến.

Mọi người nhìn theo, vậy mà lại là cô ta!
Tô Tiểu Hạnh!
Trái tim Trần Hoàng Thiên nảy lên một cái.
Đây, đây không phải là cháu gái của ông Châu sao?
Nhiều người ở hiện trường cũng nhận ra thân phận của cô ta, ngạc nhiên há hốc miệng.
Ông Châu, là người ra sao? Đó chính là một người có địa vị cực cao trong quân đội.
Không ngờ hôm nay ông ấy cũng phái cháu gái của mình đến tham sự tiệc mừng thọ của ông Hồng.
Ngay sau đó, có người nói rằng, trong buổi khiêu vũ vừa rồi, hình như Dương Tiêu này có xích mích với Tô Tiểu Hạnh!
Trần Hoàng Thiên lập tức bắt lấy cơ hội, bước lên phía trước cười nói: “Tiểu Hạnh à, cháu còn nhớ chú không?”
“Tiệc Bắc Hải ba năm trước, chú đã gặp ông Châu một lần.”

“Nghe nói vừa rồi tên Dương Tiêu này bắt nạt cháu đúng không? Yên tâm, vừa hay tứ đại gia tộc chúng ta cũng đang định tính sổ với cậu ta, nếu không thì chúng ta…”
Kết quả ông ta còn chưa nói hết, Tô Tiểu Hạnh đã liếc ông ta một cái rồi chạy đến trước mặt Dương Tiêu, chắp tay trước ngực, ra vẻ cầu xin.
“Anh Dương, xin anh đấy.

Anh mà rảnh thì phải liên lạc với em ngay đấy, bây giờ chỉ có anh là có thể giúp em!”
Hàn Diệu Tường: “…”
Từ Dung: “…”
Giang Nhất Phàm: “…”
Rõ ràng là cháu gái của ông Châu mà lại cầu xin thằng nhóc này.
Hơn nữa lại còn đau khổ cầu xin, thậm chí còn có chút áy náy.
Nhất thời, tất cả mọi người giống như bị điện giật, vẻ mặt ngạc nhiên đứng im tại chỗ.

ngôn tình tổng tài
Cuối cùng, lại có thêm một cô gái xinh đẹp, thoát tục đi đến.

Mọi người nhìn qua, cô Nam!
Trợ lý bộ trưởng của văn phòng hành chính Đông Hải, cô Nam!
Người đại diện phe chính phái trong tiệc mừng thọ hôm nay.
Hai mắt Từ Dung bừng sáng, nói thầm, cơ hội của mình cuối cùng cũng đến rồi.
Khi đầu tư thương mại vào đất ruộng ở Đông Hải, bà ta từng gặp bộ trưởng của văn phòng hành chính Đông Hải một lần.
Bà ta bước lên, tươi cười chào hỏi: “Cô Nam, hiếm khi có duyên gặp lại, tôi là chủ nhà họ Lương hiện tại, Từ Dung.”
“Năm ngoái tôi còn cùng bộ trưởng Triệu của văn phòng hành chính Đông Hải các cô gặp nhau một lần.

Không biết hôm nay cô Nam đến đây là…”
Từ Dung giở thủ đoạn lôi kéo làm quen, vừa nói được một nửa, bà ta liền không nói nổi nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi