CHÂM BIẾM - ĐẠI BAO TỬ

Mật Mật run rẩy, trong lòng cô tràn ngập cảm giác tội ác, thật sự rất muốn giận dỗi với Lăng Nhiễm vài câu.

Sao anh có thể coi đó như điều hiển nhiên, thực sự coi mình là chồng chân chính của cô.

A, không phải, Lăng Nhiễm thật sự là chồng cô... Bọn họ đã ở lãnh chứng ở Cục Dân Chính, giấy kết hôn của bọn họ được nhà nước công nhận.

Không không không!

Mật Mật cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Lăng Nhiễm, cô sợ hãi, sự biến thái của Lăng Nhiễm khiến cô cảm thấy kinh hãi.

Lăng Nhiễm cong môi cười, ôm chặt Mật Mật, sau đó nghiêng đầu, dịu dàng hôn lên trán Mật Mật, ôn nhu nói:

“Đừng khóc, chồng cũng hết giận rồi, anh biết em hiện tại rất đau, chồng hứa với em, chỉ cần em không tiếp tục làm ra những việc khiến chồng tức giận, anh sẽ cho em nghỉ ngơi mấy ngày, được không?”

Giọng điệu giống như ban ơn của anh khiến cho Mật Mật rất muốn khóc, những lúc không làm tình với em gái ruột của mình, anh sẽ trở nên quan tâm và chiều chuộng Mật Mật như vậy?

Chẳng lẽ Lăng Nhiễm biết được chân tướng liền không cảm thấy mình nên dừng lại khi còn kịp, lập tức chủ động ly hôn với Mật Mật, kết thúc cuộc hôn nhân hoang đường này sao?

Mật Mật ngẩng mặt lên, cô há miệng muốn nói gì đó, rồi lại cúi đầu, cô không dám nói bất cứ điều gì, chỉ sợ lời cô nói ra khỏi miệng sẽ xé toạc tấm màn che giữa cô và Lăng Nhiễm,

Cứ như vậy, Mật Mật vốn dĩ muốn chạy trốn, lại bị Lăng Nhiễm ôm trở về trên giường giống như một con búp bê, anh ôm lấy cô, cùng cô nằm xuống, sau đó hôn lên trán, lên mặt cô, dịu dàng nói:

“Ngủ đi, bảo bối, em đã rất mệt rồi, ngủ đi, phải ngủ một giấc thật ngon trước đã.”

Giọng anh trầm thấp đều đều dường như có tác dụng thôi miên, khiến cho thần kinh vốn đang căng thẳng và hỗn loạn của Mật Mật, từng chút từng chút thả lỏng, mí mắt nặng nề nhắm lại, cứ như vậy mê man chìm vào giấc ngủ.

Một lúc lâu sau, trong căn phòng ngủ yên tĩnh, Lăng Nhiễm ôm lấy cánh tay đang run run của Mật Mật, anh rút chiếc điện thoại bị Mật Mật nắm chặt trong tay ra, chậm rãi nâng ngón tay Mật Mật lên, dùng vân tay mở khóa điện thoại Mật Mật, liếc mắt một cái liền thấy được tin nhắn kia của dì tổ trưởng khu phố gửi cho Mật Mật.

“A ~”

Trên khuôn mặt thanh tú của Lăng Nhiễm không khỏi hiện lên một nụ cười xấu xa.

Nhìn xem, tiểu bảo bối của anh đã phát hiện cái gì nào?

Lăng Nhiễm cúi đầu, khóa điện thoại lại rồi đặt trên đầu giường Mật Mật, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi Mật Mật, hỏi:

“Em gái, vừa rồi em là muốn chạy sao? Hửm?”

...

Lần này cũng không biết đã ngủ bao lâu, chờ đến lúc Mật Mật đói bụng tỉnh lại, Lăng Nhiễm đã không còn ở trên giường nữa.

Cô choáng váng đứng dậy, mặc quần áo vào liền đi ra ngoài, Lăng Nhiễm cũng không có ở trong phòng khách nhà cũ.

Anh hẳn là có việc ra ngoài, đồ ăn đã được dọn sẵn trên bàn, được giữ ấm bằng tấm giữ nhiệt để bảo đảm Mật Mật thức dậy bất cứ lúc nào, đều có cơm canh nóng hổi để ăn.

Mật Mật ngẩn người đứng nhìn bàn ăn một lúc, lại ngồi trên sô pha một lát, sau đó cô đột nhiên đứng dậy, bắt đầu thu dọn hành lý và hộ chiếu của mình.

Động tác của cô rất nhanh, chưa tới vài phút, đã thu dọn xong quần áo của mình.

Phải đi khỏi nơi này, cô phải nhanh chóng rời đi.

Mật Mật mang theo hành lý ra cửa, cô xách hành lý chạy ra đường bắt xe, vẻ mặt cô giống như mất hồn nhưng cũng cực kỳ căng thẳng, cô luôn cảm thấy Lăng Nhiễm giống như đang ở một nơi nào đó chăm chú nhìn cô.

Trốn, trốn, trốn, đây là ý nghĩ duy nhất của Mật Mật giờ phút này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi