Cuối cùng cũng bắt được xe, tài xế xuyên qua kính chiếu hậu đằng trước, nhìn lướt qua Mật Mật một cách kỳ quái, hỏi:
“Đi nơi nào?”
“Nơi nào cũng được, đi nhanh đi.”
Mật Mật run rẩy, ôm chặt lấy cơ thể mảnh mai của mình, cúi đầu, như thể có quỷ đang đuổi theo phía sau cô.
Tài xế nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể lái xe chạy về phía trước, sau đó lại hỏi:
“Cô gái, muốn báo cảnh sát không?”
“Không, không cần, không tuyệt đối không cần.”
Mật Mật ngồi ở phía sau xe đột nhiên ngẩng đầu, cô lẩm bẩm lặp lại trong hoảng loạn:
“Không thể báo cảnh sát, không thể báo cảnh sát.”
Nếu như báo cảnh sát, chuyện này sẽ bị mọi người biết, cô xong rồi, Lăng Nhiễm xong rồi, mẹ cô cũng sẽ biết, nói không chừng còn sẽ bị đăng lên Weibo, TV và báo chí.
Tất cả mọi người sẽ biết, cô và anh trai ruột của mình loạn luân, tất cả mọi người sẽ biết...
Xe từ từ chạy về phía trước, đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, Mật Mật bị tiếng chuông điện thoại mình dọa cho giật mình, tay cô run rẩy lấy điện thoại từ trong túi xách ra, là Lăng Nhiễm gọi tới.
Mật Mật không dám nghe, trực tiếp cúp điện thoại của Lăng Nhiễm.
Điện thoại vang lên hết lần này đến lần khác, như thể Mật Mật không nghe điện thoại thì không được, vì thế Mật Mật chỉ có thể cúp máy hết lần này đến lần khác, cô khó chịu đến mức khóc lên ở ghế sau xe.
Cô không biết tại sao mọi chuyện lại phát triển thành như vậy, cô biết, Lăng Nhiễm biết, Lăng Nhiễm biết cô biết, cô cũng biết Lăng Nhiễm đã biết.
Mọi chuyện đều đã như vậy, Lăng Nhiễm lại còn muốn gọi điện thoại cho cô, anh muốn cô phải làm sao? Đến tột cùng anh muốn quan hệ của hai người bọn họ đi theo hướng nào đây.
Mật Mật cảm thấy rất sợ hãi, không chỉ có sợ hãi chân tướng, sợ hãi Lăng Nhiễm đã sớm phát hiện, cô còn sợ hãi tương lai, sợ hãi tất cả mọi thứ.
Một lát sau, điện thoại Mật Mật ngừng reo, nhưng ngay sau đó lại vang lên, hai mắt Mật Mật đẫm lệ mông lung, cô cúi đầu thì thấy là mẹ cô gọi tới.
Trang Liễu gọi điện, Mật Mật không thể không nghe, cô mới vừa đưa điện thoại lên tai, bên trong liền truyền đến giọng Trang Liễu,
“Con chạy đi đâu? A Nhiễm nói vẫn luôn gọi điện cho con nhưng con đều không nghe máy, Mật Mật con đừng có quá đáng, con có biết chồng con rất lo cho con hay không, mẹ lập tức ngồi chuyến bay gần nhất trở về, tức chết mà, sao con cứ mãi không chịu lớn, mẹ luôn phải nhọc lòng vì cái tính ngang ngạnh này của con, Mật Mật a, con thật là, khụ khụ khụ ~~”
Trang Liễu đột nhiên liều mạng ho khan trong điện thoại, giống như muốn ho luôn cả phổi của mình ra ngoài, lời còn chưa nói xong, Trang Liễu đã ho đến mức tê tâm liệt phế*.
(*) Tê tâm liệt phế: ám chỉ đến sự đau khổ tột cùng của con người.
Mật Mật hoảng loạn rơi nước mắt, khóc ròng nói:
“Mẹ, mẹ, ngài không sao chứ? Sao lại ho thành như vậy? Mẹ, mẹ...”
“Khụ khụ khụ khụ ~~~”
Trang Liễu ở đầu bên kia điện thoại vẫn ho không ngừng, lần này, Mật Mật đã nhiều lần không nghe điện thoại Lăng Nhiễm trong một khoảng thời gian dài, khiến cho Lăng Nhiễm tức giận đến mức gọi tới chỗ Trang Liễu với giọng điệu khá khó chịu.
Cho nên Trang Liễu cũng sốt ruột theo, trong lúc nhất thời khó thở công tâm, hơi thở vận lên không được, cũng chỉ có thể liều mạng ho khan.
“Con trở về, con trở về, mẹ, ngài đừng có gấp, hiện tại con liền trở về, con trở về a ~~”
Mật Mật khóc đến mức tê tâm liệt phế, cô không dám lấy sức khoẻ Trang Liễu ra đánh cuộc, cô biết Lăng Nhiễm cáo trạng Trang Liễu, anh dùng phương thức này để uy hiếp cô, nếu cô không chủ động trở về, Trang Liễu kia một quan, nàng căn bản quá không được.
Tài xế đang lái xe ở ở phía trước sợ Mật Mật xảy ra chuyện gì ở trên xe, vừa nghe nói cô phải đi về thì vội vàng quay đầu xe lại, xe chạy nhanh đưa Mật Mật trở về.