CHÂM BIẾM - ĐẠI BAO TỬ

“Lăng Nhiễm.”

Mật Mật đáng thương mà gọi anh, cô cúi đầu, nhìn thấy ánh mắt Lăng Nhiễm cứ như vậy dừng ở chỗ khiến cô mắc cỡ nhất, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô.

Điều này khiến cho Mật Mật cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Cô muốn khép hai chân lại, nhưng Lăng Nhiễm đã vươn tay giữ lấy đùi cô, không cho cô khép chân lại.

Mật Mật cắn môi dưới căng mọng, khẽ rên rỉ.

Bên trong đùi cô đều là những vệt xanh tím do Lăng Nhiễm giày vò gây nên.

Anh muốn chơi chết cô nên mới liều mạng hành hạ cô như vậy.

“Lát nữa lại bôi chút thuốc.”

Đôi mắt Lăng Nhiễm trở nên thâm trầm, bàn tay đặt ở đùi Mật Mật từ từ trượt xuống, vuốt ve đôi chân thon dài của Mật Mật, vuốt ve đến bắp chân cô rồi lại tiếp tục đi xuống.

Nắm lấy chân cô.

Anh khẽ nâng chân cô lên, trong ánh sáng mờ ảo, anh xuyên qua cạp quần lót dâu tây rồi lại  xuyên qua lỗ nhỏ, mặc quần lót vào cho cô với vẻ mặt vừa nghiêm túc lại cẩn thận.

Nhưng lại vô tình lộ ra sự cực đoan và biến thái không sao tả được.

Dường như anh rất thích thay Mật Mật làm những việc này, từng chút một, giống như mặc quần áo cho búp bê Tây Dương, từng chút từng chút kéo quần lót của Mật Mật lên cho cô.

Suốt cả quá trình, Mật Mật chỉ có thể đỏ mặt, ôm lấy váy ngủ của mình, mặc cho Lăng Nhiễm định đoạt

Tuy rằng Lăng Nhiễm làm rất nghiêm túc, nhưng Mật Mật lại run sợ đến mức sống lưng toát ra một tầng mồ hôi.

Cô ôm góc váy đứng ở mép giường, cúi đầu nhìn Lăng Nhiễm.

Anh ngẩng đầu, trong đôi mắt hẹp dài tràn đầy mê luyến tình dục.

Anh giống như đang tự ngược đãi bản thân, tiếp tục duy trì sự kiềm chế đến kinh người, thấp giọng, chậm rãi nói:

“Anh trai mặc vào cho em, đi ra ngoài chơi, ngoại trừ anh trai thì bất cứ kẻ nào cũng không thể cởi ra.”

Mật Mật đỏ mặt, gấp gáp buông váy ra, lẩm bẩm,

“Ai lại làm như vậy?”

Ngoại trừ anh.

Lăng Nhiễm không có đáp lại, chỉ lấy nội y cô ra, vươn tay nhẹ nhàng kéo dây váy ngủ trên bờ vai mảnh khảnh của cô xuống.

Váy ngủ màu trắng tuột xuống, cặp vú trắng tuyết đẫy đà cùng với núm vú sưng đỏ lộ ra trong không khí lạnh lẽo.

Trên cặp vú trắng nõn còn lưu lại mấy dấu răng sưng đỏ do Lăng Nhiễm để lại.

Anh đứng ở trước mặt Mật Mật, rũ mắt nhìn dấu răng hồi lâu, sau đó hỏi:

“Đau không?”

Mật Mật không được tự nhiên đưa tay ôm lấy ngực mình, cô cũng không dám nhìn Lăng Nhiễm, trước khi Lăng Nhiễm nhắc nhở, kỳ thật dấu răng trên ngực cô cũng không đau lắm.

Nhưng anh vừa hỏi đến, không hiểu sao cô liền muốn nhõng nhẽo mà ủy khuất trả lời:

“Đau, đau lắm.”

Lăng Nhiễm khẽ thở dài, anh tròng áo ngực lên hai vú Mật Mật, sau đó vươn hai tay, dịu dàng lại kiên định ôm lấy cô.

Váy ngủ đã tuột xuống trên vòng eo mảnh khảnh của cô, hai giọt nước mắt từ khoé mắt cô chảy xuống.

“Được, về sau không bao giờ cãi nhau, cũng không cho phép em nhắc lại chuyện ly hôn hay nói lời chia tay để chọc giận anh.”

Lăng Nhiễm dịu dàng nói, nhưng cũng ẩn chứa một chút cảnh cáo trong những lời dịu dàng này.

Khi anh đến bên cạnh cô, mục đích ban đầu của anh cũng không phải là muốn làm tổn thương cô, mà là muốn trở thành chỗ dựa cho cô, muốn thương cô, yêu cô, bảo vệ cô, tạo thành một gia đình nhỏ với cô, nơi mà có anh, có cô, có cả mẹ.

Cũng giống như trước kia.

Mật Mật khẽ lên tiếng, cô không thể giãy giụa, trốn không thoát, cũng phản kháng không được, cho nên chỉ có thể nằm yên thôi.

Quên đi, hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước, trước hết cứ sống cho qua ngày, không để mẹ phải lo lắng, cũng không cho bất cứ ai biết được, sau đó mới có thể suy nghĩ chuyện khác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi