Lăng Nhiễm lái xe đưa Mật Mật đến nhà hàng.
Đẳng cấp của nhà hàng cũng không thấp, một đám bạn học cấp ba đang đứng ở lối vào nhà hàng cười nói vui vẻ.
Thấy Mật Mật từ trong xe bước xuống, đám người liền ngừng nói cười, mấy bạn học nữ của Mật Mật vội vàng liếc nhìn chiếc xe phía sau Mật Mật.
Có người mở miệng, hỏi:
“Mật Mật, là chồng cậu đưa cậu tới sao?”
Mật Mật đeo kính râm trên mặt, cô mặc một chiếc váy voan không có tay hợp thời trang, tôn lên làn da trắng mịn màng, cô khẽ gật đầu một cái, đưa mắt tìm kiếm tung tích của Khúc Linh.
Kỳ thật lúc còn học trong trường, Mật Mật cũng không có nhiều bạn bè
Cũng không phải bởi vì lý do gì khác, vẫn là bởi vì nhà cô nghèo.
Gia cảnh không mấy khá giả khiến cho cô dù là ăn hay là mặc đều có vẻ rất mộc mạc so với các nữ sinh cùng lớp.
Ai cũng biết tuy rằng Mật Mật lớn lên xinh đẹp, nhưng trong nhà cô rất nghèo, nên ai cũng mang theo một loại thành kiến đối với Mật Mật, giống như cha mẹ Khúc Linh.
Họ luôn cảm thấy, một cô gái nghèo như Mật Mật, một ngày nào đó sẽ trở thành tiếp viên trong quán rượu, hoặc là trở thành vợ bé của một đại gia nào đó.
Cho nên Mật Mật không muốn giải thích với những người trước đây không có quan hệ tốt này, mấy cô gái đứng trước nhà hàng cố ý nói:
“Sao lại không bước xuống? Mật Mật, mau kêu chồng cậu xuống xe ăn chung một bữa cơm đi.”
“Đúng đó, có cái gì không thể để người khác nhìn thấy sao? Kêu chồng cậu xuống để bọn tôi gặp mặt nữa chứ.”
Mật Mật lùi về sau một bước, quay đầu nhìn mấy bạn học nữ này, lập tức muốn rời đi.
Cô cũng không muốn kêu Lăng Nhiễm ra ngoài gặp bạn học cô, thậm chí, cô còn có ý nghĩ, muốn cùng Lăng Nhiễm nhanh chóng về nhà mới, thành phố này quá nhỏ rồi, việc lớn việc bé không đáng kể gì, chẳng mấy chốc cũng sẽ truyền đi khắp nơi.
Lỡ như có người nhận ra Lăng Nhiễm thì sao?
Kỳ thật vốn dĩ hôm nay cô cũng không phải muốn tới đây lắm, trước đây loại trường hợp này, Mật Mật đều không tới tham gia họp mặt.
Cô biết mình là kiểu người không thể hòa nhập với tập thể, hơn nữa còn phải góp tiền, cô cũng luyến tiếc chi.
Nhưng mà bởi vì sợ hãi mình bị Lăng Nhiễm giam cầm, Khúc Linh lại cứ khuyên cô ở trong điện thoại, cho nên Mật Mật mới đồng ý ra ngoài tham gia họp mặt.
Mấy người phụ nữ đứng ở cửa nhà hàng thấy Mật Mật chậm chạp không chịu trả lời, có người đó xéo sắc hỏi:
“Mật Mật, người nọ có phải chồng cậu không? Sao cậu mãi không chịu kêu anh ta xuống xe?”
Lúc này, Mật Mật mới quay đầu lại, phát hiện xe Lăng Nhiễm vẫn luôn ngừng ở cửa nhà hàng, không có trở về.
Cô hốt hoảng trong lòng, xoay người lại, định đi về phía xe Lăng Nhiễm.
“Mật Mật.”
Tiếng Khúc Linh vang lên từ bên trong nhà hàng, cô ấy nhẹ nhàng chạy ra tới, ôm chặt cánh tay Mật Mật, nói:
“Thật tốt quá, mình còn tưởng rằng cậu sẽ không tới, chồng cậu đâu?”
Tiếng mấy người phụ nữ xì xào bàn tán ở phía sau rơi vào tai Khúc Linh, cô ấy lập tức có chút không phục, quay đầu lại, nhìn về phía mấy người phụ nữ đứng ở lối vào nhà hàng, Khúc Linh bĩu môi nói:
“Mấy người nói hươu nói vượn cái gì? Chồng của Mật Mật rất đẹp trai đó, sao phải cho các người xem?”
Còn chưa dứt lời, Lăng Nhiễm vừa điện thoại, vừa mở cửa xe bước xuống, dường như anh có hơi bận rộn, lông mày nhíu chặt, nhưng vẫn vội vàng đi tới bên người Mật Mật, đưa cho cô một cái túi xách phiên bản giới hạn.
“Bảo bối, em để quên túi xách trên xe, lát nữa ăn cơm xong, em cứ thanh toán hoá đơn cho bạn học, anh ở trên xe xử lý chút việc, chờ em ăn xong.”
Anh nghiêng đầu, ghé sát bên má Mật Mật, hôn cô một cái rồi mới mới trở lại trong xe, tiếp tục gọi điện cho công việc.