CHẨM BIÊN - ĐẠI BAO TỬ

Giờ phút này Mật Mật giống như đang làm một việc ác khủng khiếp, cô cẩn thận nhìn vào mắt Lăng Nhiễm, gần đến mức có thể đếm số lông mi trên mí mắt anh.

Không dám phản bác bất kỳ một lời nào của Lăng Nhiễm.

Hiếm khi cô ngoan như vậy, khuôn mặt tuấn tú của Lăng Nhiễm cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười thoải mái, anh hơi nghiêng đầu, thở dài nói:

“Ôm anh.”

Mật Mật vươn tay tới, ôm chặt eo Lăng Nhiễm, anh cũng vòng tay qua ôm chặt Mật Mật vào lòng.

Ngoài cửa sổ xe là khung cảnh thành phố cổ cũ kỹ ảm đạm, có hơi đổ nát và lộn xộn, không có người đi lại ngoài cửa sổ xe, nơi này vốn chính là khu phố cổ sắp bị phá bỏ, dấu chân đương nhiên cũng thưa thớt.

Vì thế trong không gian yên tĩnh, dường như chỉ có hai người Lăng Nhiễm và Mật Mật.

Sống nương tựa lẫn nhau, đến chết cũng không thay đổi.

Cái ôm của hai người bị cắt ngang bởi cuộc điện thoại thúc giục của Trang Liễu, Lăng Nhiễm và Mật Mật xuống xe, mang theo đồ ăn mua được trở về, tay nắm tay, đi trên đường nhỏ về nhà.

So với Trang Liễu đang bận bận rộn rộn Trang Liễu và Lăng Nhiễm đi đến phụ giúp Trang Liễu làm cơm thì Mật Mật lại có vẻ tâm sự nặng nề.

Bởi vì phòng ở thật sự là quá nhỏ, Trang Liễu dời phòng bếp ra bên ngoài, Lăng Nhiễm xắn tay áo, bận rộn ở bên ngoài, Mật Mật mang theo đồ vật trở về nhà, cô nhìn chiếc tủ lạnh lớn hai cửa không biết đã được mua khi nào, hít một hơi thật sâu, sau đó cho từng túi nilon đựng rau, thịt, trứng vào trong tủ lạnh.

Cái nhà này vẫn là có một chút thay đổi nhỏ, trong vài giờ cô đi ra ngoài, tất cả đồ điện đều được đổi thành cái mới đắt tiền, hai chiếc giường gỗ trong phòng khách và phòng ngủ cũng được đổi thành loại êm ái và chắc chắn, trên giường còn được lót một tấm đệm mềm mại, chăn ga và mọi thứ khác đều đã được thay mới.

Mật Mật nhìn quanh nhà cũ có một chút thay đổi nhỏ, điện thoại đột nhiên tích tích hai tiếng.

Cô lấy điện thoại ra thì nhìn thấy một số tiền lớn được chuyển vào thẻ ngân hàng.

“Một số không, hai số không, ba số không... Tám số không... Đây là cái gì a?”

Mật Mật đếm con số trong tin nhắn chuyển khoản, thật sự sốc quá, trong tài khoản ngân hàng của cô đột nhiên có nhiều tiền như vậy.

Lăng Nhiễm từ phía sau lưng bất ngờ nhích lại gần, duỗi tay ôm lấy cơ thể cô, cằm anh đặt trên đỉnh đầu cô, nói:

“Tiền tiêu vặt, trong hai tháng này, em đi chơi với bạn bè và bạn học nhiều hơn đi, sẽ không có ai lo lắng em mượn tiền bọn họ, ngược lại là em phải lo lắng bọn họ mượn tiền của em.”

Dừng một chút, Lăng Nhiễm lại bổ sung một câu,

“Không được phép đi ra ngoài chơi với Cảnh Hoàn.”

Mật Mật cầm điện thoại, cô giật mình quay đầu lại, hỏi:

“Nhưng mà chẳng phải anh đã đưa hết thẻ lương cho em rồi sao? Vì sao còn phải cho em tiền tiêu vặt? Hai ngàn vạn đó, em, cả đời em cũng xài không hết nhiều tiền như vậy.”

Kỳ thật ngày thường tiền lương của Lăng Nhiễm đã rất cao, nhà nước chưa bao giờ bủn xỉn đối với nhân tài có chỉ số thông minh cao, không nói đến thứ khác, chỉ một năm tiền lương của Lăng Nhiễm đều đã đủ cho Mật Mật làm được rất nhiều việc.

Lăng Nhiễm thật sự không cần phải cho riêng cô hai ngàn vạn tiêu vặt.

“Hai ngàn vạn rất nhiều sao?”

Lăng Nhiễm cong môi lên, môi mỏng khẽ hôn lên đỉnh đầu Mật Mật, thấp giọng nói:

“Mật, trước kia anh luôn cảm thấy mình bị cha mẹ vứt bỏ, bị gia đình thân sinh vứt bỏ, là một chuyện rất đau khổ, nhưng mà hiện tại anh cảm thấy, có lẽ đối với gia đình thân sinh của anh mà nói, người ở lại mới là người sống không tốt nhất. Ừm ~~ sau khi thấy được quá trình trưởng thành từ nhỏ đến lớn của em, xem như đây là sự bồi thường cho người thân trong gia đình thân sinh của anh đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi