CHẨM BIÊN - ĐẠI BAO TỬ

Lăng Nhiễm nói quá mức thâm sâu, đầu óc Mật Mật rối như tơ vò nên hoàn toàn nghe không hiểu được, cô cẩn thận suy nghĩ về những lời Lăng Nhiễm nói, trong lòng thầm mắng, anh cho rằng đây là bồi thường tâm lý, nhưng thật ra xem như đánh bậy đánh bạ lại thành ra bồi thường đúng người rồi.

Không sai, cô chính là người thân được giữ lại kia của Lăng Nhiễm!

Lăng Nhiễm hẳn còn có một chút ký ức, có lẽ anh còn chưa hoàn toàn quên mất mình từng có một đứa em gái, từng có căn nhà cũ này, nếu không anh sẽ không làm chuyện như vậy, sẽ không có tâm tư bồi thường cho em gái mình.

Mật Mật đột nhiên cảm thấy sợ hãi, cô xoay người, duỗi tay ôm lấy eo Lăng Nhiễm, chôn mặt ở trong lòng ngực anh, nói với anh:

“Chúng ta đừng ở đây hai tháng được không? Chúng ta ở vài ngày rồi rời khỏi nơi này được không? Em không muốn ở lại đây.”

Cô không muốn Lăng Nhiễm biết chân tướng sự việc, cô sợ ở đây càng lâu, Lăng Nhiễm càng biết được nhiều, nhớ ra càng nhiều.

Nhưng Lăng Nhiễm chỉ ôm cô thật chặt, không nói gì.

...

Đêm còn rất dài, sau khi ăn cơm chiều, dọn dẹp đồ đạc và tắm xong, Trang Liễu đang ở trong phòng khách xem TV, còn Mật Mật đã sớm mệt nên nằm ở trên giường, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Cô cảm nhận được có người ngồi xuống mép giường, điều hòa vù vù thổi hơi lạnh, Mật Mật quấn chặt chăn quanh người, cô trở mình, đưa lưng về phía Lăng Nhiễm đang ngồi ở mép giường.

Phần cổ lộ ra bỗng nhiên có chút ngứa, Mật Mật giơ lên tay, vung vẩy lung tung, đẩy đầu Lăng Nhiễm ở chỗ cổ cô ra, cô trở mình, nằm thẳng ở trên giường, nói với Lăng Nhiễm đang ở trước mặt cô:

“Đừng lộn xộn, em muốn đi ngủ.”

“Còn sớm mà, ngủ cái gì mà ngủ?”

Lăng Nhiễm nghiêng người sang nhìn Mật Mật, anh cúi đầu, phủ môi mình lên môi Mật Mật, rồi cắn nhẹ lên môi Mật Mật.

Cách một cánh cửa gỗ, trong phòng khách truyền đến tiếng TV, Trang Liễu ngồi ở trên sô pha vừa xem TV vừa ngủ gật.

Mật Mật bị Lăng Nhiễm quấy rầy đến mức ngủ không được, cô duỗi tay đẩy Lăng Nhiễm đang đè ở trên người ra, nhưng  không dám lớn tiếng kêu to, chỉ có thể sốt ruột đá chân lung tung, thấp giọng nói:

“Đừng, mẹ đang ở bên ngoài, nơi này không thích hợp.”

“Nơi này không thích hợp, vậy chỗ nào mới thích hợp?”

Trong lúc Lăng Nhiễm nhỏ giọng nói, môi anh đã rơi xuống trên cổ Mật Mật.

Làn da cô vừa trắng lại căng mọng, môi Lăng Nhiễm chạm vào được một lát liền in một chuỗi vết đỏ không nông không sâu ở trên cổ Mật Mật.

Trong lúc giãy giụa, cúc áo ngủ trên người Mật Mật bị bung ra, lộ ra cặp vú trắng trẻo, mềm mại.

Hai khối vú bị người Lăng Nhiễm đè ép, giống như hai khối bột nhão bị nhào nặn.

“Lăng Nhiễm… mẹ đang ở bên ngoài!”

Mật Mật nhỏ giọng nhắc nhở Lăng Nhiễm, cô khó chịu mà nghiêng đầu, tay Lăng Nhiễm giữ chặt eo cô, vuốt ve lên trên. 

Bàn tay to lớn khô nóng đang xoa bóp eo Mật Mật, cô cảm nhận được sự ngứa và hưng phấn khiến cho người ta run rẩy, sau đó nghe thấy Lăng Nhiễm cắn vành tai Mật Mật, thấp giọng nói:

“Mẹ không nghe thấy đâu, anh sẽ nhẹ nhàng hết sức, em cũng đừng giãy giụa quá, cẩn thận khiến cho bà ấy tiến vào, bằng không mẹ sẽ nhìn thấy anh làm em thế nào đấy.”

Không biết vì sao, Mật Mật nghe thấy lời này của Lăng Nhiễm, trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng sợ hãi, thế nhưng có một loại cảm xúc điên cuồng, cô và Lăng Nhiễm đang ở trên giường ở nhà cũ, mẹ thì đang ở ngoài cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi