CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1050

Ầm ầm ầm —-

Cùng một tiếng vang lớn, mặt đất đột nhiên rung lắc.

Bụi bặm bay đầy trời, giữa đường chân trời xa xa, mơ hồ có thể nhìn thấy một đội tháo dỡ đang chầm chậm đi về phía này.

La Chí Viễn chỉ kiến trúc màu đỏ thắm trước mặt, hô to một tiếng: “Phá bỏ!”

Rầm rập —-

Mười chiếc máy xúc đất đột ngột cùng tiến vào, cứ đập phá lung tung như vậy, tường bao quanh nhà họ Hồ đổ sập trong khoảnh khắc.

“Sao lại thế này!”

Một người đàn ông trung niên nổi giận đùng đùng đi ra, nhìn tường bao bốn phía đã sập, cùng với cả dàn máy xúc đất xung quanh, sắc mặt biến đổi rất lớn, lạnh giọng quát: “Các người là ai? Dám phá nhà họ Hồ chúng tôi!”

“Công văn mới nhất vừa phê duyệt, nhà họ Hồ các người đã xây dựng kiến trúc trái pháp luật, yêu cầu dỡ bỏ!”

La Chí Viễn lạnh lùng nói.

“Ông thối lắm, nhà họ Hồ nhà chúng tôi là hào môn của thành phố Giang, ai dám phá nhà chúng tôi chứ!”

Người đàn ông trung niên kia giận không át được, nhanh chóng bước lên, ngăn lại trước mặt máy xúc, vẻ mặt kiêu ngạo khí thế: “Hôm nay tôi sẽ đứng ở đây, muốn xem xem, các người ai có thể bước đến một bước!”

Trên máy xúc đất, một công nhân đội mũ bảo hộ có hơi khó xử nhìn La Chí Viến một cái.

Người nọ che phía trước, máy xúc đất không thể tiếp tục được.

Ánh mắt La Chí Viễn lại lạnh nhạt, căn bản không thèm để ý: “Cứ tiếp tục đi!”

Công nhân gật gật đầu, thật đúng là mặc kệ ông ta.

Ầm ầm —-

Vì thế, bóng đen to lớn che trời lấp đất tiến về về phía người đàn ông trung niên.

“Ông… ông đúng là lớn mật!”

Cảnh tượng này dọa tên đàn ông trung niên kia sợ khiếp vía, mặt mày trắng bệch hết cả, hai chân cũng run lẩy bẩy.

Nhưng ông ta không lùi bước, vẫn đứng nguyên tại chỗ rống lớn.

Tới tận lúc này rồi mà ông ta vẫn tin rằng đối phương không dám cán qua người ông ta.

“Ngu ngốc.”

La Chí Viễn nở nụ cười khinh khỉnh, không hề mềm lòng dù trước mặt là một mạng người.

Người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, trên lưng ông lớn nào mà chẳng cõng mấy mạng người chứ?

Huống hồ chi, nhà họ Hồ chính là kẻ chủ mưu hãm hại Hồ Hoàng Việt, ông ta cần gì phải mềm lòng nương tay?

Ầm ầm…

Trước tiếng la hét phẫn nộ của người đàn ông trung niên, máy xúc không hề dừng lại, trái lại còn nghênh ngang tiến về phía trước như một con quái vật khổng lồ.

Khoảng cách mười mét được rút gọn trong nháy mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi