CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1051

Khi máy xúc chạy tới trước mặt ông ta, khi phần gầu to lớn như búa tạ lơ lửng trên đỉnh đầu, ông ta mới hiểu ra đối phương thật sự dám cán nát ông ta.

Ông ta tức khắc sợ tới tái xanh mặt mày, không thèm để ý xem lúc trước mình đã kiêu căng cỡ nào, chỉ biết lăn qua một bên, cắm đầu chạy trối chết.

Ầm ầm…

Chiếc máy xúc hiên ngang lướt qua trước mặt ông ta, một chiếc, hai chiếc… Mười chiếc!

Cỡ chừng mười chiếc xếp hàng lao tới.

Những nơi chúng đi qua, không còn lấy một ngọn cỏ.

Gã đàn ông trung niên kia sợ tới mức chảy đầy mồ hôi hột, hai chân run lẩy bẩy, đũng qu.ần ẩm ướt, nhuốm màu vàng vàng.

La Chí Viễn đi ngang qua người ông ta, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn lấy một lần.

“Phá hủy chỗ này cho tôi!”

Ông ta vừa cất tiếng ra lệnh, mười chiếc máy xúc lập tức giơ cao gần, hùng hổ đập mạnh xuống căn nhà trong khu trang viên biệt thự.

Ầm!

Một tiếng động lớn vang lên, cả biệt thự chấn động mãnh liệt, căn nhà đã bị dỡ xuống một phần.

Mấy hòn đá vụn lớn nhỏ thi nhau rơi xuống, căn biệt thự vốn sang trọng giờ phút này đã biến thành một căn nhà sắp sụp.

“Chuyện gì thế, động đất hả?”

Biệt thự rung chấn không ngừng đã làm kinh động tới những người bên trong, vội chạy ra với vẻ mặt hoảng hốt và lo lắng.

Nhưng khi nhìn thấy mười chiếc máy xúc, cả đám bị dọa choáng váng.

Sau một hồi ngây người, biểu cảm của họ lập tức trở nên dữ tợn.

“Mấy người khinh người quá đáng, đang yên đang lành dựa vào đâu mà lại dỡ nhà của chúng tôi!”

“Dừng tay, nhà sập thì chúng tôi biết ở đâu?”

“…”

Cả đám lòng đầy căm phẫn, trên mặt hiện lên biểu cảm tức giận.

La Chí Viễn lại bật cười khinh miệt: “Khinh người quá đáng? Tôi thấy các người làm chuyện xấu quen tay tới nỗi đã quên mất mình làm gì rồi.”

Vừa dứt lời, tất cả người nhà họ Hồ trố mắt nhìn nhau, bên trong hiện rõ vẻ chột dạ.

Thân là nhà giàu ở Thành phố Giang, nhà họ Hồ đã quen thói hoành hành ngang ngược, nào đâu nhớ nổi bản thân đã làm ra chuyện gì.

Nhưng họ có thể khẳng định một điều, người đàn ông trung niên trước mặt họ đây chắc chắn là tới để trả thù.

Ai ngờ La Chí Viễn lại xoay lưng, cúi người cung kính mở cửa xe, hỏi Vương Nhất đang ngồi bên trong.

“Ông chủ lớn, tôi làm vậy, anh có hài lòng không?”

Vương Nhất đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng mở mắt ra, bình thản đáp “Hủy hết toàn bộ đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi