CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1052

“Rõ!”

La Chí Viễn ứng tiếng, sau đó vung tay lên: “Hủy hết toàn bộ!”

Ầm…

Vì vậy, máy xúc càng thêm ra sức dỡ bỏ nhà tổ nhà họ Hồ.

Người nhà họ Hồ há hốc miệng, không ngờ người đàn ông trung niên hiên ngang phong độ kia lại không phải đầu sỏ, kẻ chủ mưu chân chính vẫn còn ngồi trong xe,

Nhìn nhà tổ lung lay sắp đổ, cả đám hét lớn: “Đừng hủy, tôi bảo mấy người đừng hủy!”

Nhưng kẻ chủ mưu này không vô ăn chay, anh thò đầu ra khỏi cửa sổ, nhổ mạnh một ngụm nước bọt: “Mau cút cho ông, nếu không sẽ hủy luôn mấy người đó!”

Tất cả người nhà họ Hồ sợ tới mức không dám thở mạnh, chỉ đành quay đầu bảo nhau: “Mau mời gia chủ tới!”

Lúc này, trên tầng ba của nhà tổ nhà họ Hồ.

Một ông cụ chừng hơn sáu mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng đứng bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn mười chiếc máy xúc bên ngoài, mặt mày tối đen như mực.

Đó chính là gia chủ nhà họ Hồ, Hồ Cương,

“Ông, bọn họ nhất định là vì cháu mà tới, ông nhớ bảo vệ cháu đấy!”

Đứng đằng sau ông ta là một thanh niên mặt mày bất an, đó là Hồ Minh Chính.

Hồ Cương quay đầu nhìn anh ta, không hứa sẽ bảo vệ, chỉ nhẹ nhàng gõ ngón tay xuống mặt bàn.

“Nhà tổ này đã có tuổi thọ gần sáu mươi năm, cũng tới lúc thay mới rồi, hành động này của họ trái lại giúp chúng ta tiết kiệm không ít tiền dỡ nhà.”

Đôi mắt Hồ Cương sâu tựa biển, miệng lẩm bà lẩm bẩm, sau đó, trong đôi mắt tối tăm bỗng lóe lên một chùm sáng rực rỡ.

“Nhưng nhà tổ này được xây dựng từ lức ta còn rất trẻ, lòng đã sớm nảy sinh tình cảm sâu đậm với nó, chúng dám dỡ nhà tổ ngay trước mặt ta, ta nhất định phải bắt chúng trả giá đắt!”

Dứt lời, ông ta nhanh chân bước xuống lầu.

Hồ Minh Chính đứng bên cạnh thấy vậy thì thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, dù thế nào thì anh ta cũng an toàn rồi.

“Dừng tay! “

Trên tầng một căn biệt thự bỗng truyền tới tiếng rống giận đầy vang dội.

Khí thế mạnh mẽ tới nỗi khiến đốc công chỉ huy máy xúc giật nảy mình, phải tạm dừng việc phá dỡ căn nhà.

Hồ Cương cất bước vững vàng đi ra ngoài, thổi râu trừng mắt, tức giận nhìn mọi người.

“Là gia chủ! “

“Dám kinh động tới gia chủ, họ chết chắc rồi!”

Trên mặt người nhà họ Hồ tràn ngập phấn khởi, gia chủ của họ chính là định hải thần châm của nhà họ Hồ, trên người ông như có ma lực đặc biệt, dù cục diện có rối rắm cỡ nào, chỉ cần gia chủ ra mặt, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết êm xuôi.

Hồ Minh Chính đi theo phía sau Hồ Cương, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, ánh mắt trở nên cứng đờ.

Anh ta chưa gặp La Chí Viễn bao giờ, nhưng anh ta biết chuyện này nhất định có liên quan tới Hồ Hoàng Việt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi