CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1207

Thấy thế, Đồng Tri Thu sửng sốt, sau đó sắc mặt càng đầy khinh thường hơn.

“Chỉ biết vờ vịt là giỏi thôi, chung quy vẫn phải để vệ sĩ của mình ra tay!”

Đám cao thủ nội môn thấy thế thì đều thở phào nhẹ nhõm, trong mắt bọn họ thì Lãnh Nhan kém Vương Nhất nhiều.

“Sớm muộn gì cũng phải chết thì chết sớm hay muộn có khác gì nhau?”

Cười khẩy, rồi tất cả cao thủ nội môn cùng tấn công Lãnh Nhan.

Mũi đao trong tay Lãnh Nhan cũng xoay theo và đón các đòn tấn công.

Đồng Yên Nhiên ở bên cạnh nghe Đồng Thiên Tường nhắc đến nội môn của Hiệp hội Võ thuật võ đạo thì mặt tái mét, cô ta vội vàng hét với Vương Nhất: “Anh mau đi đi!”

Đồng Yên Nhiên không biết thực lực thật sự của Vương Nhất, nhưng cô ta biết Vương Nhất và Lãnh Nhan không phải là đối thủ của đám cao thủ nội môn.

Nhưng Vương Nhất vẫn cứ đứng đó và không coi ai ra gì cả, anh cũng chẳng thèm để ý đến tình hình trận chiến.

Như thể anh đã biết trước kết cục vậy.

“Mấy người chết chắc rồi…”

Sắc mặt Đồng Tri Thu trở nên dữ tợn.

Nhưng một khắc sau, mọi người đều trợn tròn cả mắt.

Phù phù phù phù!

Bọn họ chỉ thấy mấy bóng người đan xen nhau chứ không hề thấy rõ Lãnh Nhan ra tay như thế nào mà lại khiến cho từng cái xác ngã rạp xuống.

Ai nấy cũng bị cắt ngang cổ, còn chưa kịp hét thảm thì đã chết tươi rồi.

Ngay lúc đó, mọi người cảm thấy mình như đang mơ, họ trợn mắt không thể nào tưởng tượng nổi.

Đồng Tri Thu cũng không dám tin. Con át chủ bài mà anh ta tự tin ấy, cũng là cao thủ nội môn mượn từ chỗ Nhan Dịch Phi lại bị gi3t chết trong phút chốc!

Vương Nhất cười lạnh trước kết quả này.

Tuy cao thủ nội môn mạnh thật đấy, nhưng nếu so với sát thủ nhà nghề thì kém xa lắm.

Huống chi trước đây Lãnh Nhan từng là sát thủ số một thế giới, giết bọn họ cũng y như thái rau vậy thôi.

Có điều Lãnh Nhan vẫn để cho một tên còn sống, cô ta ném tên đó tới trước mặt như ném một con chó chết.

“Giờ thì nói được chưa?”

Vương Nhất đến cạnh người đó và lạnh nhạt nhìn: “Các anh và nhà họ Nhan có quan hệ gì với nhau?”

Tên cao thủ đó sợ hãi nhìn Vương Nhất. Dưới ánh mắt hờ hừng của Vương Nhất, anh ta có một cảm giác sợ hãi muốn sống không được, muốn chết không xong.

“Tôi nói thì anh sẽ tha cho tôi sao?”

Giọng nói của anh ta cực kì hoảng sợ.

“Đương nhiên, tôi sẽ tha cho anh.” Vương Nhất lạnh nhạt nói.

Tên cao thủ đó không đoán được hàm ý trong lời nói của anh nên đã vội vàng gật đầu.

“Anh đoán không sai, chúng tôi là người của nhà họ Nhan.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi