CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1208

Nghe thế, Vương Nhất hỏi: “Thế nhà họ Nhan và nội môn của Hiệp hội Võ thuật có quan hệ gì?”

Tăng Quốc Vinh từng nói với anh là trong bốn hào môn ở Thiên An thì nhà họ Nhan vừa là nhà khiêm tốn nhất, vừa là nhà khiến người ta không đoán nổi nhất.

Giống như một gia tộc lánh đời, không tham gia vào các cuộc tranh đấu danh lợi mà cũng không xuất đầu lộ diện.

Vương Nhất không tin gia chủ nhà họ Nhan là người thanh liêm không h@m muốn đến mức đó.

Tên cao thủ đó lập tức nói hết những điều mình biết.

“Nhà họ Nhan chính là nội môn của Hiệp hội Võ thuật, người nhà họ Nhan ai cũng biết võ hết. Đây cũng là lí do mà Nhan Tề trở thành Hội trưởng ngoại môn của Hiệp hội!”

“Sao cơ, nhà họ Nhan chính là nội môn?”

Nghe thế, Vương Nhất nheo mắt lại.

Anh nhìn ra là tên cao thủ này không hề nói dối.

Nhưng điều khiến anh bất ngờ đó là chính nhà họ Nhan lại là nội môn của Hiệp hội Võ thuật.

Thật ra Vương Nhất nên nghĩ đến điều này từ lâu rồi.

Nhà họ Nhan là nhà thần bí nhất trong bốn hào môn ở Thiên An, nhà này khác hẳn ba nhà còn lại, không tranh gì cả, nhà tổ của gia tộc cũng không có. Từ Hội trưởng Nhan Tề là biết được, chắc chắn nhà này có liên quan đến Hiệp hội Võ thuật.

Chỉ là sự thật này khiến người ta hãi hùng quá, người bình thường ai mà nghĩ đến mối quan hệ này cho được?

“Sao các anh lại nhúng tay vào chuyện của nhà họ Đồng?”

Đây là vấn đề thứ hai mà Vương Nhất muốn biết.

Người đó quay đầu nhìn Đồng Tri Thu rồi bất chấp cắn răng nói: “Vì hai việc, một là giúp Đồng Tri Thu lên nắm quyền, hai là giết anh!”

“Muốn chết!”

Anh ta vừa nói xong thì ý định giết người lập tức bùng lên trong ánh mắt Lãnh Nhan.

Sắc mặt Vương Nhất không cảm xúc, không cần nghĩ của biết đó là ý của Nhan Dịch Phi.

“Giết đi.”

Anh lạnh lùng nói.

Sắc mặt tên cao thủ đó bỗng đầy hoảng hốt: “Anh đã đồng ý là không giết tôi rồi mà, sao anh lại lật lọng?”

Vương Nhất cười lạnh: “Tôi lật lọng sao? Tôi đồng ý không giết anh, nhưng điều đó không có nghĩa là Lãnh Nhan cũng không giết anh.”

“Chết đi!”

Con dao găm trong tay Lãnh Nhan hạ xuống, đầu người theo đó rơi xuống.

“Đến lượt anh.”

Vương Nhất nhìn Triệu Tri Thu, thái độ rất thản nhiên: “Anh còn lá bài chưa lật nào không? Nếu không thì mọi chuyện kết thúc rồi đấy.”

Đồng Tri Thu tái mặt. Đoàn cao thủ nội môn này chính là lá bài chưa lật của anh ta, nhưng họ lại bị người phụ nữ mặc áo da đó giết sạch sẽ. Giờ chỉ còn mỗi anh ta, hết hi vọng rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi