CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 304

Một màn này gây chấn động tâm hồn của Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình.

Đám người Châu Mỹ Hòa, Châu Mỹ Hoa, Lý Xung đều ngây ngốc, một lúc lâu cũng không nói được lời nào.

Lý Thiên Dương lúc này cũng sửng sốt nhìn Châu Chí Kiên, không dám tin, ba vợ vậy mà cúi người xin lỗi ông ta.

Lúc đầu, khi ông ta cưới Châu Mỹ Ngọc, tất cả mọi người đều xem thường ông ta, ba vợ của ông ta – Châu Chí Kiên, càng coi ông ta như người hầu, bây giờ vậy mà hạ giọng cầu xin ông ta tha cho nhà họ Châu.

Bỗng nhiên, Lý Thiên Dương nhớ ra điều gì đó, ông ta quay đầu nhìn sang Vương Nhất.

Vẻ mặt của Vương Nhất rất bình thản, lạnh lùng nhìn nhà họ Châu xin lỗi, không nói một câu.

Bỗng chốc, trước mắt Lý Thiên Dương chợt mơ hồ.

Những lời mà Vương Nhất nói với ông ta ngày hôm qua vẫn hiện ở trước mắt, lúc đó ông ta còn tưởng chỉ là lời nói an ủi, không ngờ Vương Nhất thật sự khiến nhà họ Châu trả giá đắt!

“Ba, mọi người đang làm gì vậy?”

Châu Mỹ Ngọc còn chưa ý thức được chuyện này là như nào, vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Ba của bà ta và tất cả mọi người của nhà họ Châu vậy mà xin lỗi chồng của bà ta, vậy sau này ở cái nhà này rốt cuộc là ai quyết?

Bốp!

Châu Chí Kiên tát một cái vào mặt Châu Mỹ Ngọc, tức giận nói: “Mày im miệng cho tao, ở đây có phần cho mày nói hay sao? Còn không mau cùng nhau dập đầu xin lỗi?”

“Còn cả mấy người nữa, cùng nhau làm.”

Châu Chí Kiên lại chỉ đám người Châu Mỹ Hòa, Lý Mộng Đình, ra lệnh.

Ngay lập tức, sắc mặt của đám người Châu Mỹ Ngọc cực kỳ khó coi, nhưng vẫn bất động.

“Mày quỳ xuống, xin lỗi cho tao.”

Châu Chí Kiên đạp một cước vào chân của Châu Mỹ Ngọc, ngay lập tức đạp bà ta tới trước mặt Lý Thiên Dương và Vương Nhất.

Bị đạp đau, Châu Mỹ Ngọc lập tức ngân ngấn nước mắt, tức giận và sợ hãi tới mức mặt mày của bà ta trở nên vặn vẹo.

Móng tay của bà ta cào vào nền gạch dưới đất, ngay cả móng tay bị gãy cũng không nhận ra.

Hai mắt tràn ngập tơ máu, cực kỳ đáng sợ.

“Tôi khuyên các người vẫn nên xin lỗi sớm một chút, nếu không nhà họ Châu thật sự sẽ bị hủy trong tay các người.”

Giọng nói giống như thẩm phán của Vương Nhất từ từ truyền tới, đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình ngẩng đầu nhìn, cái nhìn thấy là một đôi mắt cực kỳ lạnh nhạt.

Ánh mắt như vậy, không chỉ dọa đám người Châu Mỹ Ngọc, cũng dọa tới Châu Chí Kiên.

Ông ta sống hơn nửa đời người, chưa từng thấy người trẻ tuổi nào có thể lạnh nhạt vô tình như vậy.

“Cậu bạn trẻ, xin hỏi cậu là…”

Châu Chí Kiên đã hơn 60 tuổi, nói chuyện với Vương Nhất vậy mà dùng kính ngữ…

Trực giác nói với ông ta, người trẻ tuổi này không tầm thường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi